Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (Tfboys

Chương 56




Đang cảm thán chính mình kém cỏi so với cậu thì lại nghe cậu lè nhè nói tiếp.

- Anh biết không….Lần đầu tiên gặp lại cô ấy, trong đám người đông nghịt thế mà chỉ cần liếc nhẹ em có thể nhận ra cô ấy…

- “Anh biết chỗ đây của em nó như thế nào khi thấy cô ấy không….” Vương Tuấn Khải lại vỗ vỗ vào ngực trái của mình mơ màng nói.

- …nó đập mạnh như muốn nổ tung, em cứ nghĩ là mình nằm mơ…đúng! Chính xác là nằm mơ….thế nhưng là thật…

- “...Là thật nhưng đành bất lực ….”Cậu nhếch miệng cười chua xót.

- …ngày nào em cũng nhìn điện thoại, lúc nào rảnh lại vào weibo….chỉ mong 1 câu hồi âm của cô ấy…nhưng…um…anh biết cảm giác đó không…chờ đợi một thứ mình không nắm rõ…rất bất lực, rất hoang mang…

Cậu cứ thế câu được câu không, không rõ ràng mà bộc bạch với anh mà chính xác thì giống như cậu tự thuật cho bản thân mình nghe thì đúng hơn.

Quân Kiệt vẫn im lặng lắng nghe, anh biết hôm nay có lẻ cậu thật sự say rồi vì nếu bình thường cậu sẽ không bao giờ để lộ ra mặt yếu đuối, bất lực trước mặt anh như thế tuy anh không thích nhìn thấy cậu yếu đuối như vậy nhưng cũng không hi vọng chuyện gì cậu cũng giữ trong lòng như thế sẽ rất mệt mỏi, vẫn là hi vọng cậu là cậu bé 10 tuổi ngày xưa chuyện gì cũng có thể nói với anh nhưng điều này giờ đây có lẻ mãi chỉ là hi vọng của riêng anh mà thôi.

Dường như lúc này rượu thấm sâu vào trong từng tế bào của Vương Tuấn Khải, kéo sụp mi mắt của cậu, dây thần kinh như chậm dần chìm vào vô thức, những câu nói trên đầu lưỡi nhỏ dần, nhỏ dần loáng thoáng cố gắng lắm mới nge được.

- Em nhớ cô ấy….. rất nhớ cô ấy…..nhớ…

Tiếng nói nhỏ dần rồi mất hút trong im lặng, cả căn nhà theo đó cũng rơi vào tĩnh lặng chỉ còn nghe được nhịp thở đều đều phát ra từ mũi cậu.

Quân Kiệt chăm chú nhìn sóng rượu trên chiếc ly đang cầm, lắng nghe câu chuyện câu được câu mất của Vương Tuấn Khải, đang lúc anh còn đang muốn biết câu chuyện tình 6 năm tiếp theo sẽ như thế nào mà khiến cậu đau khổ, u sầu như thế này thì cậu ngủ mất, kẻ đầu sỏ khơi lên sự tò mò cho anh là cậu cứ thế tự nhiên chu du vào mộng để lại anh với một cục tò mò thật to không biết vứt đi đâu.

Anh thật tò mò người con gái đó như thế nào mà lại khiến cho cậu em trai của anh để tâm nhớ mãi không quên 6 năm trời như thế, đến khi gặp lại lại khiến cho nó đau khổ đến vậy, người con gái như thế nào mà có thể từ chối một người con trai như Vương Tuấn Khải, anh thật muốn một lần gặp cô gái đó nhưng với tình tình thằng nhóc này ngày mai tỉnh dậy sẽ làm bộ mặt không có chuyện gì hết, như chưa nói gì với anh cho xem, muốn hỏi cũng đừng mơ mà móc từ nó thông tin gì, cái tính mạnh miệng, giấu hết mọi chuyện vào trong lòng của nó anh thật bó tay, nếu hôm nay không phải cậu say rượu, quá đau buồn thì anh cũng khó mà biết được rằng thằng em lạnh lùng của mình lại nặng tình như thế.

Quân Kiệt đành nuốt những tò mò trong bụng xuống, cậu trưởng thành rồi cậu sẽ tự biết bản thân mình nên làm gì để tìm hạnh phúc cho bản thân, anh không nên quá lo lắng, từ nhỏ tới giờ cậu chưa bao giờ làm gì khiến anh phải thất vọng vẫn là nên tin tưởng vào bản thân cậu, người nên lo là bản thân anh đây sống 29 năm rồi mà đến một lần dũng cảm nói thích người ta cũng không dám, anh làm người cũng quá thất bại rồi.

Quân Kiệt lần nữa thở dài bi ai cho cái số của mình, đứng dậy đi lấy tấm chăn đắp lên người cho Vương Tuấn Khải, dọn dẹp một chút đống đồ lộn xộn trên bàn rồi tắt đèn ra về.

Đường phố đã lên đèn rực rỡ, những ngọn đèn đường còn vương những giọt nước mưa phát ra ánh sáng lung linh như những quả cầu thủy tinh.

Sau cơn mưa thành phố như được gội rữa mang theo chút không khí thanh mát, lành lạnh làm con người ta sảng khoái.

Chiếc siêu xe màu đen kiêu ngạo chạy bon bon trên con phố tấp nập thu hút không ít ánh mắt ngưỡng mộ, trầm trồ của người qua đường thế nhưng trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác cô đơn đến khó chịu, xe chạy không mục đích, đến lúc định thần lại, lại thấy mình đang rẻ sang con đường không thể quen thuộc hơn. Anh cho xe dừng lại bên lề đường phía dưới chung cư, khẽ ngước mắt nhìn vào ô cửa tầng 9, cả một mảng tối đen, lạnh lẽo thế nhưng trong lòng anh lại dâng lên một chút ánh sáng ấm áp. Anh cứ thế thất thần nhìn vào khung cửa sổ ấy hồi lâu rồi mới cho xe chạy.

***

Điện thoại trên đầu gường reo liên tục cũng đã gần 3 phút rồi mà không có dấu hiệu ngừng nghỉ, giống như người gọi đến nhất quyết phải nghe thấy tiếng nhấc máy mới được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.