Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (Tfboys

Chương 50




Mọi người đi vào một nhà hàng theo phong cách Trung- Âu kết hợp, không tính là lớn nhưng lại rất sang trọng, ấm áp. Nhà hàng được trang trí theo kiểu truyền thống người Trung Quốc kết hợp với một vài chi tiết hiện đại của Pháp, tầng 1 là đại sảnh lên tầng 2 là các phòng bao, các phòng bao lấy màu xanh rêu làm chủ đạo tạo cảm giác như đang thưởng thức một bữa ăn giữa màu xanh của thiên nhiên, chén đũa trên bàn ăn được sắp xếp ngăn ngắn, gọn gàng, thật kiến người ta có cảm giác yêu thích.

Bước xuống xe đoàn người vội vàng di chuyển nhanh về phía căn phòng bao đã đặt trước. Mặc dù trên xe Vương Nguyên có nói qua với cô đây là nhà hàng quen thuộc với 3 người họ nên được bảo mật rất tốt không sợ fan phát hiện, nhưng cô vẫn cảm thấy thấp thỏm, cố gắng giữ khoảng cách nhất định với mọi người, lúc đi vẫn không buông lỏng cảnh giác mãi đến khi vào được bàn ăn cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Đoàn người chia làm 2 nhóm đi vào hai phòng khác nhau, các quản lí và 2 anh quay phim vào căn phòng thứ 2 từ thang máy đi vào, Gia Hân, Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên và Thiên Tỉ đi vào căn phòng tiếp theo đó. 

Lúc Gia Hân bước vào thì đã Thấy Thiên Tỉ và Vương Nguyên ngồi một bên, bên còn lại là Vương Tuấn Khải, nhìn mỗi chiếc ghế còn trống kia, Gia Hân không còn sự lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Vương Tuấn Khải.

- “Cũng lâu rồi ba người chúng ta ăn cơm mới có một người phụ nữ ở bên nhỉ, cảm giác này vẫn tốt hơn chỉ có mỗi 3 chúng ta, âm dương không quá chênh lệch” Vương Nguyên cảm khái nói.

- “Nếu cậu muốn mình có thể gọi thêm vài người nữa cho âm dương cân bằng, mình biết không ít người muốn ăn cơm với cậu đâu.” Thiên Tỉ liếc mắt nhìn cậu nói.

- “Sao được mình đây là đang coi trọng cảm giác, mấy người phụ nữ đó làm sao so với chị Gia Hân được.” Vương Nguyên không để ý hàm ý trong câu nói của Thiên Tỉ nói.

- Mình đảm bảo có một người cho cậu cảm giác, mình nghĩ còn mãnh liệt nữa là khác.

- “Ai?” Vương Nguyên nghĩ không ra có người như thế tò mò hỏi

Thiên Tỉ nhìn Vương Nguyên với ánh mắt “có chắc là cậu không biết”, nhìn thấy ánh mắt đó trong đầu Vương Nguyên liền nảy ra 1 hình ảnh khiến cậu bất giác nhíu mày, vội vàng chận miệng Thiên Tỉ.

- Được rồi….chọn món đi.

Nhìn phản ứng của cậu như thế Thiên Tỉ khẽ cười, Vương Tuấn Khải lạnh lùng nãy giờ cũng nhìn Vương Nguyên đầy ý vị.

Phục vụ đưa lên danh sách menu, Vương Nguyên nhận lấy đưa cho Gia Hân, ánh mắt không liếc qua hai người họ như có điều trốn tránh.

- “Chị chọn đi, hôm nay ba đứa em đều nghe theo chị, em tin tưởng vào khả năng đi chợ của chị.” Vương Nguyên mang theo ánh mắt nhiệt tình, cười nói.

Gia Hân cũng không mấy tò mò câu chuyện của Vương Nguyên và Thiên Tỉ, cô biết có một số vấn đề có tò mò đi chăng nữa cũng nên lờ đi không biết thì hơn, cũng không thân thuộc đến nổi có thể hóng chuyện, thân phận của những người ngồi đây lại càng đặc biệt không cho phép cô tò mò có nghe thấy, nhìn thấy gì cũng mắc điếc tai ngơ mà cho qua nếu không chỉ một chút lỡ miệng của mình có thể gây nên một trận cuồng phong bão táp.

Thấy Vương Nguyên nhiệt tình, vui vẻ như thế Gia Hân cũng thả lỏng nhận lấy menu từ tay cậu, đôi mắt cong lên lém lỉnh nhìn cậu nói.

- Em có chắc là tin tưởng vào khả năng đi chợ của chị chứ? Vậy chị chọn món Bò cay, súp cá chua ngọt, mì dan dan, lẩu cay được không?

Vương Nguyên nghe mấy món đó thì bất giác nhăn mặt, có chút miễn cưỡng đáp.

- Chị thích mấy món cay thế ak…cay lắm luôn đó…vậy chị cứ gọi đi, chị thích là được.

- “Em chắc là mình ăn được chứ.” Gia Hân mím mím môi nhìn vẻ mặt của cậu xác nhận lại

- Um…không sao, em sẽ gọi thêm 5 chai nước lọc là được.

- “Hihi, chị đùa thôi, em gọi đi chị không rành mấy món ăn ở đây lắm, dù sao ở đây em cũng quen rồi mà, chị sao cũng được.” Gia Hân đẩy lại chiếc menu về phía Vương Nguyên.

Từ khi lên xe tới khi ngồi vào bàn Gia Hân cứ xem như người ngồi bên cạnh mình là không khí, phớt lờ khiến cho người bên cạnh mặt mày càng lúc càng xám xịt.

Vương Tuấn Khải ngồi im không lên tiếng nhưng áp suất xung quanh cậu càng lúc càng xuống thấp, đặc biệt là khi nhìn thấy nụ cười chói mắt của người ngồi bên cạnh mình.

Vẫn không nhận ra đều gì khác thường Vương Nguyên vô tư cười đáp.

- Được vậy em sẽ giới thiệu chị mấy món tủ của em ở nhà hàng này, đảm bảo không làm chị thất vọng.

- “Cho 1 phần đậu hũ tứ xuyên, thịt om chua ngọt, salat bò …” 

- “Cậu gọi những món này mình cậu ăn hả.”Vương Nguyên đang hí hửng gọi món thì bị Vương Tuấn Khải cắt lời.

Vương Nguyên ngạc nhiên không hiểu nhìn Vương Tuấn Khải nói.

- Chẳng phải mấy lần trước anh và Thiên Tỉ cũng điều thích mấy món em gọi sao.

- Những lần đó anh không nói gì chứ không phải là thích mấy món em gọi. Mỗi người tự gọi món cho mình.

- “Còn nữa ở đây không có món sao cũng được.” Vương Tuấn Khải vẻ mặt lạnh lùng lên tiếng.

Vương Nguyên trố mắt nhìn Vương Tuấn Khải không hiểu ai chọc anh ấy mà mùi thuốc súng nồng nặc thế kia, cậu quay sang nhìn Thiên Tỉ tìm chút câu trả lời, Thiên Tỉ trong ánh mắt hiện lên chút gì đó nhưng giả vờ nhún nhún vai không biết, Vương Nguyên trong bất cứ chuyện gì điều nhạy cảm hơn người khác nhưng duy chỉ có vần đề này là cậu ấy vẫn còn lơ mơ, chậm hiểu vẫn là để cậu ấy tự nhận ra thì hơn, vẫn cho cậu ấy thực hành nhiều một chút nếu không sau này cậu ấy sẽ khổ dài dài còn kéo theo con gái người ta khổ lây theo cậu, vì tương lai của cậu vẫn nên làm ngơ thì hơn.

Gia Hân nhíu nhíu mi nhưng cũng không nói gì, nhận lấy menu nhìn thực đơn gọi cho mình 2 món một món sườn xào chua ngọt và một món súp cua, cô có thể làm gì được ở đây người ta là lớn nhất mà người ta nói sao mình phải nghe vậy thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.