Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (Tfboys

Chương 39




Gia Hân bước vào phòng bếp, lúc này có lẻ không gian thông thoáng hơn nên cô tham lam hít vào một hơi thật sâu, cái khuôn mặt lạnh tanh kia làm cô khó thở quá đi. Cái quái gì 2 tuần bận rộn bù đầu, hiếm lắm mới có được 1 ngày nghỉ để ngủ cho thõa thích thế mà ngay cả đến ngủ cũng không được như ý mà lại còn bị tra trấn tinh thần nữa thế này. Cô đã làm gì nên tội sao.

Đứng ở trong phòng bếp tay chân bận rộn với đống đồ ăn mà Tiểu Vũ mua về nhưng tai cô vẫn không tự chủ mà vểnh lên chú ý động tĩnh bên ngoài. Đa phần cô chỉ nghe tiếng con bé Tiểu Vũ huyên thuyên nói đủ đều, lâu lâu cô mới nghe 1 hai câu đáp trả của cậu. Cậu trở nên trầm lặng ít nói hơn trước rất nhiều, khí chất lạnh lùng trên người cậu như cự tuyệt với sự tiếp xúc của người khác, thời gian trôi qua đã mài dũi con người cậu trở nên thành thục, trưởng thành, biết cách thu lại cảm xúc của mình hơn khiến người ta khó lòng đoán được suy nghĩ của cậu, đã không còn là cậu nhóc hay hay cười, dễ xấu hổ mà cô từng gặp.

6 năm cô không bao giờ ngờ được rằng có một ngày cô lại một lần nữa chính thức mặt đối mặt với cậu càng không thể ngờ rằng nó lại diễn ra ngay chính tại căn phòng của mình, trong lúc cô không hề có sự chuẩn bị nào, cậu thình lình xuất hiện trong cuộc sống của cô, khiến cô không kịp trở tay.

6 năm đối với cô không có gì đặc biệt, vẫn đều đều trôi theo dòng chảy của thời gian, trong mỗi giai đoạn làm những việc cần làm như bao người khác có chăng chỉ khác là thay bằng ngồi trước máy tính nhìn thần tượng của mình bây giờ cô có thể đứng từ xa nhìn họ bằng xương bằng thịt, khoảng cách từ 2 quốc gia đã được rút ngắn thành một, 6 năm cô vẫn là fan của cậu nhưng đã không còn là một người quen trong mắt cậu, đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ

- Tôi không ăn hành lá.

Một giọng nói phát ra từ phía trên đầu cô, khiến động tác đang cắt lá hành bỏ vào nồi canh xương của cô khựng lại, cô cảm giác hơi thở của cậu cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người cậu làm bay bay mấy sợi tóc mai của cô từ phía sau vờn qua chóp mũi át cả mùi hương đang tỏa ra nghi ngút từ nồi canh bay vào trong mũi cô, nó khiến tim cô đập mạnh, xém tí nữa cô cắt mạnh vào tay. Cô vội trấn tĩnh không quay đầu lại nói.

- Tôi biết rồi.

- Tôi muốn rửa tay. Cậu vẫn đứng phía sau nói.

Cô nhích người dịch sang bên phải nhường chỗ cho cậu, cậu mở vòi nước đưa bàn tay thon dài của mình phía dười vòi nước. Cô liếc nhìn những bọt nước đọng trên đôi tay của cậu không khỏi thắc mắc, tại sao bên trái sát bên bồn rửa cô đang đứng cũng có bồn nước trống không chịu rửa lại qua giành chổ của cô, chẳng lẻ cậu biết vòi nước chổ cô đang đứng nước chảy mạnh hơn nhưng mà rửa tay cũng phải cần nước chảy mạnh mới được ak.

Người cung xử nử như cậu có phải mắc bệnh kĩ tính cuồng sạch sẽ không, rửa cái tay không mà mất tận 5 phút hay là do bàn tay sạch bóng kia vừa mới dính cái gì khó rửa.

Căn bếp bởi vì xuất hiện thêm một người mà trở nên chật chội. Đứng cùng một chỗ với cậu gần như vậy, cô cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh một cách mất kiểm soát, cô thấy cậu cứ đứng đó thêm 5 phút nữa cô sẽ không kịp nạp oxi cho tim mình mất, cô thật muốn một cước đá cậu bay ra ngoài kia nhanh nhanh nhưng đó chỉ là tưởng tượng của cô, cho cô 10 lá gan vào lúc này cô cũng không dám. May mà sau 5 phút cảm thấy hài lòng với với đôi bàn tay trắng tinh của mình cậu đi ra ngoài. 

Cậu vừa bước ra khỏi cửa phòng bếp, không khí trong phòng bếp liền trở nên thông thoáng Gia Hân liền thở phào nhẹ nhõm. Cảm giác khi đứng gần, tiếp xúc với thần tượng vạn người mê là thế này đây.

Nhìn đống đồ ăn trên kệ bếp, cô thật hận cái con bé dại trai này, bình thường cô chỉ cần nấu 2-3 món là được, hôm nay vì nó có lòng thành mời cơm người ta nên có tâm hơn bình thường mua tùm lum thứ hại cô một mình vật lộn với đống đồ ăn này, cô thật muốn ngửa mặt lên trời mà khóc, vì cái gì người ta ở ngoài kia nói chuyện, cười đùa thoải mái còn cô ở trong này đổ mồ hôi nấu cơm cho họ, cô nợ gì họ sao ….nhưng nghĩ đến lâu rồi hôm nay có thể chiêu đãi cái dạ dày của mình một bữa mà cố nhịn xuống.

Nhưng đến lúc ngồi vào bàn ăn cô có chút không biết bữa cơm này có thật sự là thõa mãn hay là đày đọa cái dạ dày của mình. 

Tiểu Vũ với cậu ngồi một phía, cô ngồi phía đối diện, mấy món yêu thích đều nằm trước mặt cô còn mấy món dinh dưỡng, vitamin thì nằm bên phía 2 người họ, cô thầm đắc ý trong lòng, con bé Tiểu Vũ này cũng rất biết đều khi sắp bàn ăn, không uổng công cô phải vất vả nấu nướng cả tiếng đồng hồ, nhưng không biết là cố ý hay vô tình mà mỗi lần cô đưa đôi đũa tới đĩa thịt, cá trước mặt là sẽ xuất hiện đồng thời một đôi đũa khác làm cô phải giật đôi đũa trở về, vài lần như thế, Tiểu Vũ cảm khái ngước mắt nhìn nói.

- Hai người có sở thích ăn giống nhau nhỉ?

Gia Hân cười có chút miễn cưỡng không lên tiếng, cô cũng thật muốn hỏi chẳng phải tất cả thần tượng đều cần phải giữ dáng sao, sao cứ thịt cá mà gắp thế này.

Để tránh trường hợp cứ va đũa vào nhau, làm cho không khí lúng túng một người thuộc típ động vật ăn thịt như cô lại phải ngậm ngùi gắp toàn rau, xào mà bỏ vào chén hầu như cả bữa ăn cô cứ cắm cúi mà nhai toàn rau với rau cứ như đây là mới là món ruột của cô vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.