Chiếc Đồng Hồ Thời Gian (Tfboys

Chương 21




Tại kí túc xá dành riêng TFBOYS ở Bắc Kinh, Vương Tuấn Khải vừa cúp điện thoại, hát ngêu ngao, vừa nhảy chân sáo ra khỏi phòng tiến tới phòng bếp tìm cái gì đó bỏ bụng, lúc đi ngang qua hành lang gặp Tiểu Mã ca đang vắt chiếc khăn lau mặt trên vai đi ngược hướng của cậu, cậu liền nhảy tới ôm vai, xìa gương mặt đang cười tít mắt, hát bên tai Mã ca, Mã ca lập tức bị nhột cười ha hả, đẩy đẩy cậu ra.

- Nữa đêm rồi đó ông tướng, có lên cơn thì cũng kiềm chế lại để ngày mai hẳn lên. Trên bàn dưới phòng bếp có ly sữa anh mới pha đó, uống rồi đi ngủ đi. Đừng có nhoi nhoi nữa.

Vương Tuấn Khải buông vai Mã ca làm một động tác xoay người, cúi gập đầu theo kiểu chào quý tộc với Mã ca, Mã ca cũng lắc đầu hết cách với cậu, nhưng cũng phối hợp diễn trò với cậu, hất mặt lên đi thẳng về phía trước. Đi được một đoạn quay lại hét lên một câu

- Ngủ sớm đi đó.

Không thấy đáp lại, chỉ nghe tiếng hát văng vẳng của cậu, Mã ca lẩm bẩm:

- Thằng nhỏ này nửa đêm nửa hôm nó ăn trúng cái gì mà vui vẻ quá vậy.

Trong phòng bếp Vương Tuấn Khải vừa bưng ly sữa uống vừa suy nghĩ làm cách nào ngày mai thoát khỏi Mã ca và mọi người mà không bị phát hiện. Cậu nhíu mày có chút đắn đo, vào những lúc như thế này cậu ước được mình có một cái áo tàng hình nhỉ. Nghĩ nghĩ một lúc hình như là đã có cách, cậu vui vẻ về lại phòng, mang theo tâm trạng háo hức, hồi hộp, chờ đợi mà tiến vào mộng đẹp.

Cùng một không gian, thời gian nhưng có một người đã tiến vào mộng đẹp còn một người vẫn trằn trọc, không biết làm sao dỗ lại giấc ngủ của mình, thầm đem người nào đó mắng một trận.

***

11h tối, bước ra khỏi khách sạn, đứng bên lề đường bắt xe, Gia Hân nhìn hạt mưa lất phất, bất giác thở dài, lúc cần mưa không mưa lúc không cần thì lại mưa, vẫy được chiếc taxi, Gia Hân bước lên xe, không tự giác xoa xoa khuôn mặt, bàn tay nắm chặt chiếc dù, không biết là do nước mưa, hay là do mồ hôi túa ra mà lòng bàn tay đã ướt đẩm.

Ai có thể nói cho cô biết, lần đầu tiên đi gặp thần tượng, cái người mà mình đêm mơ ngày nhớ, cứ hư hư thực thực trong thế giới của mình, tồn tại như một vị thần chói sáng trong lòng giờ chỉ còn vài phút nữa xuất hiện chân thực trong tầm mắt mình thì cảm xúc như thế nào, có phải tay run, tim đập càng lúc càng nhanh, bồn chồn như người bị say café như cô lúc này không nhỉ?

Cô tự nhận mình mà một người lý trí, biết kìm nén cảm xúc rất tốt nhưng tới lúc này thật không dám tự nhận như thế, từng đợt cảm xúc cứ nối tiếp nhau xuất hiện, cái trước chưa qua cái sau lại đến, cứ dồn dập khiến cô sắp thở không nổi rồi. Còn run, hồi hộp hơn cả khi cô lần đầu tiên đứng trước toàn trường diễn thuyết nữa.

Chiếc xe dừng lại ở một công viên, Gia Hân chậm chạp bước xuống xe, quan sát khung cảnh trước mắt một lúc, đập vào mắt cô là một công viên không lớn lắm nhưng cây xanh ở đây được trồng khá nhiều, hai hàng cây lớn chạy dọc hai bên tỏa tán lá gần như bao phủ gần hết công viên, ở giữa là một vòng tròn có đài phu nước, bao quanh bên ngoài những loài hoa nào đó màu đỏ nhạt cô không biết tên, có lẻ do mưa nên nhìn chúng rủ xuống trông rất đáng thương nhưng bù lại trên những chiếc lá của chúng đọng lại những giọt nước mưa phản xạ dưới ánh đèn lấp lánh rất bắt mắt, con đường tản bộ lát bằng đá hoa cương xen lẫn những khe nhỏ là đám cỏ màu xanh nhẹ nhàng, khuôn viên công viên này nằm cách khu chung cư phía trước một con đường, có lẻ hôm nay do trời mưa nên trong công viên không có ai, im ắng tất cả dường như tách biệt hoàn toàn với thế giới muôn vàn màu sắc kia vậy.

Gia Hân chậm chạp bước theo con đường tiến về phía trước, thường thì vào những lúc được tản bộ dưới mưa như thế này cô rất thích nhưng hôm nay mỗi bước chân của cô là cả một sự can đảm, cô có cảm giác như mỗi một bước là tim đập trật mất một nhịp vậy, bước qua khỏi bồn phun nước, Gia Hân thấy phía trước có một cái chòi, có một bóng dáng cao cao, gầy gầy đứng ở đó, Gia Hân chợt sững bước nhìn về phía đó, mặc dù cách một khoảng, hơn nữa qua làn mưa không nhận rõ mặt nhưng cô nhận ra đó là cậu, có phải cô nhạy cảm quá không khi thấy cậu hình như cũng rất khẩn trương thì phải, cứ cuối đầu, đi qua đi lại, chợt như có cảm giác có người nhìn mình, cậu ngước đầu lên nhìn thẳng về phía cô.

“Bùng” rồi xong, giây phút lịch sử cũng đã đến, một con người khác trong cô đã nhũng chân ngã khụy rồi, thế nhưng con người thật này vẫn phải cố gắng lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười tiến về phía, mỗi một bước là một lần trong lòng cô thầm trấn an mình, đến lúc cô đặt chân vào trong chòi nghỉ, cô có cảm giác mình đã dùng hết 1 tiếng mà đi hết quãng đường vừa rồi vậy. Thả chiếc dù xuống, cô ngước đầu lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.