Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 42: Chuyển Nhà




Bên kia đoàn làm phim, Giang Tinh Thần đang ngồi ở trên xe bảo mẫu nghỉ ngơi thì thấy Trịnh trợ lý tới tìm Lâm Cẩn, đưa cho Lâm Cẩn một phần văn kiện, mấu chốt là thái độ của Trịnh trợ lý đối với Lâm Cẩn thực có chút ý vị sâu xa.

Giang Tinh Thần cùng Thịnh Diễn Chi quen biết nhiều năm như vậy, người của hắn là Trịnh trợ lý cũng coi như tương đối hiểu biết.

Trợ lý Trịnh người này nói dễ nghe một chút là biết điều và rất thức thời, nói khó nghe thì là phủng cao dẫm thấp.

Hiện tại Trịnh trợ lý lấy lòng Lâm Cẩn, có nghĩa là thái độ của Thịnh Diễn Chi đối với Lâm Cẩn có chuyển biến?

Huống hồ Trịnh trợ lý thường xuyên giúp Thịnh Diễn Chi làm một ít việc vặt nhỏ, điểm này phàm là người quen của Thịnh Diễn Chi đều biết, cho nên Trịnh trợ lý tới tìm Lâm Cẩn, khẳng định là do Thịnh Diễn Chi phân phó!

Giang Tinh Thần nhìn chằm chằm Lâm Cẩn bên kia trong chốc lát, phân phó trợ lý Tiểu Chu của mình: "Chờ sau khi Trịnh trợ lý đi, cậu đi tìm hắn tùy tiện dò hỏi vài câu, xem hắn đưa cho Lâm Cẩn cái gì."

Nói đúng hơn, là Thịnh Diễn Chi tặng cái gì cho Lâm Cẩn.

Tiểu Chu lập tức gật đầu: "Anh Tinh Thần, em hiểu rồi."

Không đến mười phút, Tiểu Chu đi ra ngoài đã quay lại.

"Anh Tinh Thần, Thịnh tổng tặng cho Lâm Cẩn một căn chung cư." Tiểu Chu đem những lời nghe được từ Trịnh trợ lý bên kia đều nói ra, bao gồm tình huống cụ thể của căn chung cư.

Giang Tinh Thần sau khi nghe xong thì hừ lạnh một tiếng: "Cư nhiên lại tặng một căn chung cư ở đoạn đường tốt như vậy, Diễn Chi thật đúng là dám bỏ ra.

Chẳng lẽ cậu ấy coi trọng Lâm Cẩn?"

"Sao có thể." Tiểu Chu khinh thường mà bĩu môi, "Thịnh tổng khẳng định là bởi vì sự việc fan gây ra lần này, thấy cậu ta đáng thương nên bồi thường một chút mà thôi.

Anh Tinh Thần, anh không cần lo lắng, có thể làm Thịnh tổng để ở trong lòng chỉ có một mình anh mà thôi, mấy đám a miêu a cẩu như cậu ta làm gì có cái bản lĩnh này."

Giang Tinh Thần liếc trợ lý một cái, cười lạnh nói: "Đáng thương? Thịnh Diễn Chi chưa bao giờ thương hại bất luận kẻ nào, trừ phi trong lòng hắn có người kia."

Nói tới đây, hắn liền lộ ra biểu tình phiền lòng: "Tôi kêu cậu giáo huấn Lâm Cẩn một chút, cậu thì hay rồi, làm fan đi đánh cậu ta.

Hiện tại mấy cái đứa ngu xuẩn kia còn bị nhốt ở Cục Cảnh Sát, vô luận tôi nói thế nào, Diễn Chi đều không chịu thả người.

Nếu là liên lụy đến trên người tôi, tôi thấy chức trợ lý này cậu cũng không cần làm nữa!"

Tiểu Chu trong lòng hoảng hốt, vội vàng nhận sai: "Thực xin lỗi, anh Tinh Thần, lần này đều do em.

Em cũng không nghĩ tới mấy đứa con gái đó lại ngu như vậy, thế nhưng dám ở bên ngoài đoàn phim náo loạn, may mắn có Thịnh tổng giúp anh đem chuyện này áp xuống."

Giang Tinh Thần hừ lạnh một tiếng.

Tiểu Chu lại lấy lòng nói: "Anh Tinh thần, anh xem, mỗi lần có chuyện gì, Thịnh tổng đều không nói hai lời liền giúp anh giải quyết.

Mấy năm nay trong mắt Thịnh tổng đều là anh, cái tên Lâm Cẩn kia nhiều lắm chỉ là một thế thân, cho dù lớn lên giống anh, Thịnh tổng cũng sẽ không thích."

"Lần này không giống." Giang Tinh Thần dựa vào trên ghế sau, nhắm hai mắt lại.

Tiểu Chu không hiểu, một bên giúp Giang Tinh Thần xoa ấn bả vai, một bên nói: "Em thấy Thịnh tổng vẫn đối với anh rất tốt mà, sao lại không giống a."

Giang Tinh Thần lắc lắc đầu: "Cậu không biết, trong khoảng thời gian này, trong ba lần thì Diễn Chi hai lần vì Lâm Cẩn mà cự tuyệt tôi.

Vốn dĩ lần này việc fan cố tình gây sự cũng chỉ là việc nhỏ không đáng gì, chỉ cần Diễn Chi chịu giúp tôi, thì dù Lâm Cẩn có báo nguy cũng chẳng làm được trò trống gì.

Chỉ là không nghĩ tới Diễn Chi lại không chịu buông tha, nhất định phải bắt mấy fan cầm đầu đi xin lỗi Lâm Cẩn, hơn nữa còn phải được Lâm Cẩn đồng ý mới bằng lòng thả người."

"Dựa vào cái gì phải đi xin lỗi Lâm Cẩn, cậu ta tính là thứ gì." Tiểu Chu khinh thường nói, "Anh Tinh Thần, nếu không còn biện pháp, vậy thì đem Lâm Cẩn đuổi ra khỏi đoàn phim đi?"

Giang Tinh Thần cũng có ý định này.

Từ lúc hắn và Lâm Cẩn cùng vào đoàn phim, không nói đến việc khi Thịnh Diễn Chi tới thăm ban lực chú ý đều đặt ở trên người Lâm Cẩn, mà ngay cả người trong đoàn phim cũng ngày càng thích Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn tính tình tốt, không kiêu căng, quay xong phân đoạn của mình liền ngồi ở một bên an tĩnh xem kịch bản.

Thứ hai Lâm Cẩn kỹ thuật diễn không tồi, lại có thiên phú, mỗi lần đạo diễn chỉ cần chỉ dẫn một chút cậu ta liền hiểu.

Có nghĩa là cậu ta sẽ không làm liên lụy đến tiến độ quay, người trong đoàn tự nhiên cũng thích.

Trong lòng Giang Tinh Thần rất rõ ràng, còn tiếp tục như vậy, không tới một năm, Lâm Cẩn liền thật sự sẽ leo lên đầu hắn ngồi.

Hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm Cẩn đắc ý!

Nghĩ đến đây, Giang Tinh Thần đột nhiên mở mắt ra, nói với Tiểu Chu: "Lấy kịch bản lại đây cho tôi xem."

Tiểu Chu vội vàng đem kịch bản đưa cho hắn.

Giang Tinh Thần đọc lướt qua một chút, lật đến một tờ nào đó thì dừng lại, yên lặng nhìn trong chốc lát, bỗng nhiên cong khóe môi: "Xem ra đoàn phim chúng ta......lại phải đổi diễn viên rồi."

Hôm nay suất diễn của Lâm Cẩn không nhiều lắm, buổi chiều sau khi quay xong cậu nhanh chóng đi đến nhà Kiều Tinh Lan đón Tiểu Nặc về.

Buổi tối chờ sau khi Lâm Phi Phồn xong tiết tự học trở về, lúc này cậu mới thông báo chuyện dọn nhà.

"Thật sao?" Tiểu Nặc ngồi ở trong lòng Lâm Cẩn ngửa đầu nhìn ba ba, khuôn mặt nhỏ không che giấu được vui mừng, "Ba ba, chúng ta thật sự sẽ dọn tới nhà mới sao?"

Nghe được những lời này, Lâm Cẩn có chút chua xót.

Mấy năm nay người một nhà bọn họ đều sống ở trong căn phòng nho nhỏ này, Tiểu Nặc cũng chỉ từ phòng nhỏ của mình ra tới phòng khách.

Mà phòng ở hiệu quả cách âm cũng không tốt, thường xuyên có thể nghe được cách vách chơi mạt chược hoặc là thanh âm ầm ĩ, rất nhiều lần Tiểu Nặc lúc nửa đêm đã chịu kinh hách mà không dám ngủ.

Lúc này nghe được dọn tới nhà mới, người vui vẻ nhất chính là Tiểu Nặc.

Lâm Phi Phồn lại hỏi: "Anh, anh lấy đâu ra tiền mua nhà mới?"

Lâm Cẩn đã sớm chuẩn bị tốt đáp án: "Thù lao đóng phim a.

Lúc trước không phải đã nói rồi sao? Anh nhận một nhân vật khá tốt, đoàn phim trước tiên cho anh thù lao dự chi đóng phim."

Lâm Phi Phồn bán tín bán nghi, nhìn thẳng Lâm Cẩn: "Làm gì có đoàn phim nào lại cho thù lao đóng phim sớm như vậy? Cho dù được dự chi thì công ty của anh làm sao có thể phát cho anh trước?"

Không sai, đoàn phim phát thù lao đóng phim cũng không phải trực tiếp chuyển tới diễn viên, mà là trước tiên chuyển tới công ty của diễn viên, công ty rút ra trên hợp đồng quy định rồi mới chia cho diễn viên.

Điểm này Lâm Cẩn thật lâu trước kia đã cùng Lâm Phi Phồn nói qua, không nghĩ tới Lâm Phi Phồn lại nhớ rõ như vậy.

Lâm Cẩn đành phải nói: "Anh nói với chị Chu là anh muốn mua nhà mới, chị Chu giúp anh cầu tình với công ty."

Không đợi Lâm Phi Phồn hỏi lại, cậu lại nói: "Em yên tâm, căn hộ này là anh tự mình có được, không có làm gì trái pháp luật, cũng không có ăn nói khép nép đi cầu người khác."

Lâm Phi Phồn lắc đầu nói: "Anh, em không phải có ý này."

"Anh biết là em lo lắng cho anh." Lâm Cẩn cười cười, cầm quả táo chia một nửa cho Lâm Phi Phồn.

"Không có việc gì, anh có được căn hộ này, cũng không chịu khổ gì, không có lừa em đâu."

Nhưng mà Lâm Phi Phồn một chữ đều không tin.

Đặc biệt là câu không chịu khổ kia, loại lời này Lâm Cẩn là đang dỗ trẻ con sao? Nhưng cậu cũng không thể nói toạc ra, nói ra ngược lại chỉ làm Lâm Cẩn khổ sở.

Có đôi khi Lâm Phi Phồn thật hy vọng thời gian mau chóng trôi qua, để cậu mau chút tốt nghiệp ra ngoài kiếm việc làm, như vậy là có thể chia sẻ một ít áp lực với Lâm Cẩn.

Nghĩ đến đây, Lâm Phi Phồn bỗng nhiên nói: "Anh, về sau anh không cần cho em tiền nữa."

"Sao?" Lâm Cẩn dùng ánh mắt dò hỏi cậu.

Lâm Phi Phồn rũ xuống mắt, trên mặt không có gì biểu tình: "Em gần đây đang giúp một bạn học học bù, nhà hắn có tiền, đưa học phí rất hào phóng."

"Không được." Lâm Cẩn nhíu mày, "Em hiện tại đã lớp 12 rồi, việc học rất quan trọng, nếu là phân ra tinh lực giúp người khác học bù, thân thể của em làm sao chịu nổi."

Tuy nói Lâm Phi Phồn sau khi làm xong lần giải phẫu tim thứ hai thân thể cũng đã khôi phục đến không tồi, nhưng Lâm Cẩn vẫn là thực lo lắng.

Những cái khác cậu đều không sợ, chỉ sợ thân thể Lâm Phi Phồn không tốt.

Lâm Phi Phồn cố chấp nói: "Anh, em tự có chừng mực, thân thể của em em rất rõ ràng.

Em giúp hắn học bù cũng không mệt, chính là lúc học tiết tự học buổi tối cho hắn một chút đề mà thôi."

Lâm Cẩn biết em trai của mình nói không nhiều lắm, nhưng trong lòng rất có chủ ý, hơn nữa còn rất bướng bỉnh.

Một khi chuyện mà em ấy đã quyết định, người khác nói đến toạc miệng cũng vô dụng.

Lâm Cẩn bất đắc dĩ cười: "Khó được nghe em nói nhiều lời như vậy, anh nếu là không đồng ý, chẳng phải là lãng phí miệng lưỡi của em sao."

Lâm Phi Phồn khóe môi nhấp ra một mạt ý cười, khuôn mặt âm nhu thoạt nhìn có vài phần sáng ngời.

Cậu cùng Lâm Cẩn lớn lên cũng không giống.

Ngũ quan Lâm Cẩn tương đối tuấn tú, xứng được với hai chữ xinh đẹp, nhưng cũng sẽ không làm người khác cảm thấy nữ tính.

Lâm Phi Phồn thì bất đồng, cậu là một loại đẹp diễm lệ, đi ở trên đường thường xuyên bị người khác nhận nhầm là nữ mà đến gần.

Tiểu Nặc quấn lấy Lâm Cẩn nói về chuyện nhà mới, Lâm Phi Phồn về phòng làm bài tập.

Đóng cửa phòng lại, ý cười trên khoé môi Lâm Phi Phồn lập tức biến mất, thay thế là một mạt âm trầm.

Cậu từ trong ngăn kéo lấy ra rượu thuốc, sau đó xắn tay áo lên, trên cổ tay mảnh khảnh là một vết bầm xanh tím vô cùng rõ ràng, ở trên làn da trắng nõn nhìn có vẻ ghê người.

"Tên biến thái!" Lâm Phi Phồn thấp giọng mắng một câu.

Nếu không phải vì phí dạy thêm, cậu tuyệt đối sẽ không giúp cái tên biến thái kia học bù.

Thịnh Diễn Chi yêu cầu Lâm Cẩn ngày mai liền dọn qua.

Thời gian này quá gấp, Lâm Cẩn liên hệ vài công ty chuyển nhà đều nói là không tiếp đơn được, cậu đành phải dò hỏi trong đám bạn coi có công ty chuyển nhà nào thì giới thiệu cho cậu.

Chỉ chốc lát sau, Lê Hi liền nhắn tin cho cậu: "Tiểu Cẩn, muốn chuyển nhà cứ tìm tôi a."

Lâm Cẩn: "Cái này vẫn là không nên phiền Lê thiếu, tôi tính kêu công ty chuyển nhà tới hỗ trợ."

Lê Hi: "Không phải, ý tôi là tôi có thể gọi người tới giúp cậu.

Haiz, tôi gần đây thật sự quá nhàm chán, cậu coi như là giúp tôi giải buồn đi."

Lâm Cẩn có chút do dự.

Cậu cũng không muốn phiền Lê Hi, nhưng hiện tại đêm đã khuya, còn chưa có tìm được công ty chuyển nhà thích hợp.

Thịnh Diễn Chi muốn cậu ngày mai phải dọn vào, ngày mai buổi sáng cậu có suất diễn, buổi chiều nếu chỉ dựa vào một mình cậu thì khẳng định không dọn xong.

Bởi vì trong nhà thật sự có quá nhiều đồ cậu luyến tiếc ném đi.

Trong chốc lát, Lê Hi nhắn thêm một tin: "Được rồi, tôi đã kêu người.

Tiểu Cẩn, cậu cho tôi địa chỉ, việc nhỏ như chuyển nhà này liền giao cho tôi đi."

Đối phương tiền trảm hậu tấu, người đều đã gọi hết rồi, Lâm Cẩn liền không hề do dự, đem địa chỉ nhà cùng địa chỉ chung cư đều đưa cho Lê Hi.

Lê Hi: "Ok, ngày mai bảo đảm giúp cậu thu dọn gọn gàng nhanh chóng.

Đúng rồi, dọn tới nhà mới không phải sẽ phải làm một bữa ăn tân gia sao? Không biết tôi có cái này vinh hạnh này hay không?"

Nào có người vội vàng đi ăn tân gia nhà người khác chứ.

Lâm Cẩn buồn cười không thôi, cảm thấy Lê Hi người này còn rất thú vị.

Bao nhiêu người vừa nghe bạn bè hoặc là đồng nghiệp dọn nhà mới, liền lập tức làm bộ không rảnh, bởi vì đi ăn tân gia là phải cho bao lì xì.

Đương nhiên, Lê đại thiếu gia khẳng định không thiếu chút bao lì xì này.

Huống hồ ngày hôm qua Lê Hi cứu cậu từ đám fan kia, Lâm Cẩn thiếu hắn một ân tình, hiện tại Lê Hi lại giúp cậu chuyển nhà, Lâm Cẩn làm sao có thể không biết xấu hổ đi thu bao lì xì.

Lâm Cẩn: "Có thể mời được Lê thiếu tới ăn tân gia, hẳn là vinh hạnh của tôi mới đúng."

Lê Hi: "Cậu nếu là nói như vậy, tôi còn muốn cho cậu thêm một vinh hạnh nữa."

Lâm Cẩn: "Sao?"

Lê Hi: "Làm bạn trai của cậu.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.