Chia Tay Sau Tra Công Điên Rồi

Chương 17: Tôi Có Phải Hay Không Đối Với Cậu Thật Tốt




Nói không sợ hãi là giả.

Chỉ cần Thịnh Diễn Chi hơi dùng lực một chút, ngòi bút kim loại bén nhọn liền không chút lưu tình mà đâm thủng da, gương mặt này của cậu xem như là triệt để bị huỷ hoại!

Lâm Cẩn cả người cứng ngắc, trong lòng lại kinh sợ, còn có vài phần phẫn nộ, lại không thể không giả vờ lấy lòng nói: "Thịnh tổng, tôi sai rồi."

"Cậu đã nhận sai bao nhiêu lần rồi, có lần nào thật sự bị giáo huấn đâu." Giọng nói Thịnh Diễn Chi hỗn loạn lại trào phúng, "Tôi có phải hay không đối với cậu thật tốt?"

Lâm Cẩn sắc mặt cứng đờ, dừng một lát, một mặt lấy lòng cười nói: "Đúng, vì Thịnh tổng đối tôi quá tốt nên tôi mới không muốn tiếp tục ở lại nơi này làm bẩn mắt anh."

Cậu một bộ dáng khom lưng cúi đầu mà lấy lòng Thịnh Diễn Chi.

Thịnh Diễn Chi bỏ bút máy xuống, cười khẩy nói: "Vừa rồi còn dám lớn tiếng với tôi, tôi còn tưởng rằng cậu cũng có vài phần cốt khí, không nghĩ tới vẫn là nhu nhược như vậy."

Lâm Cẩn rũ mi mắt, trong mắt dâng lên một tầng cảm xúc không tên, chỉ máy móc mà kéo kéo khóe môi: ".....Là Thịnh tổng xem trọng tôi."

Cậu đã đem bản thân hạ thấp đến như vậy, Thịnh Diễn Chi tựa hồ còn chưa hết giận, lạnh lùng mà nói: "Nói đến điểm này, cậu vĩnh viễn cũng đều kém Tinh Thần!"

Lâm Cẩn đương nhiên biết chính mình luôn kém hơn Giang Tinh Thần.

.

Kiếm Hiệp Hay

Giang Tinh Thần có một gia đình mĩ mãn hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn đều không cần vì vấn đề cuộc sống mà lo nghĩ, không có đeo trên lưng một đống tiền nợ.

Muốn đọc sách thì đọc sách, muốn diễn kịch thì diễn kịch, từ lúc xuất đạo đến nay đều có người nâng đỡ.

Nếu nói Giang Tinh Thần là một hồ nước trong trẻo thanh nhã động lòng người, thì Lâm Cẩn cậu chính là một bãi nước bẩn, ai dính lên liền xui xẻo.

Mấy năm nay vì kiếm tiền để nuôi gia đình, Lâm Cẩn đã ăn quá nhiều khổ, nhưng cậu cũng không có tố khổ với ai.

Bởi vì có nói cũng vô dụng, cho dù nhiều người đồng tình với cậu thì thế nào, cũng không có ai có biện pháp giúp cậu.

Hơn nữa tố khổ nhiều còn sẽ làm người ta cảm thấy phiền, càng khiến người ta xem thường cậu.

Huống hồ ở trong nhà cậu là trụ cột gia đình, không thể ở mặt em trai cùng bảo bảo lộ ra vẻ yếu ớt, cho nên cậu sớm đã hình thành thói quen tự giải quyết vấn đề.

Đối mặt lời châm chọc khắc nghiệt của Thịnh Diễn Chi, Lâm Cẩn coi như không nghe thấy, nhịn xuống sự khuất nhục đang sinh sôi trong lòng.

"Tôi làm sao dám so với Giang tiên sinh.

Thịnh tổng, anh thật sự hiểu lầm, tôi trước nay chưa bao giờ nghĩ sẽ thay thế được Giang tiên sinh, càng không có tính kế hay ghen ghét tình cảm của anh đối với anh ta.

Tôi......."

Nói tới đây, Lâm Cẩn mím môi, hít sâu một hơi, nỗ lực xem nhẹ chua xót trong lòng, nói với Thịnh Diễn Chi: "Tôi chúc phúc cho anh với Giang tiên sinh."

Nhưng mà lời này không chỉ không lấy lòng được Thịnh Diễn Chi, ngược lại làm hắn giận tím mặt: "Câm miệng! Tôi cùng cậu ấy như thế nào không tới phiên cậu ở chỗ này nói ra nói vào!"

Lâm Cẩn lập tức ngậm miệng, bả vai hơi run run, không biết tại sao lại chọc giận Thịnh Diễn Chi, chẳng lẽ Thịnh Diễn Chi cho rằng lời chúc phúc của cậu thực giả dối?

Lâm Cẩn âm thầm cười khổ.

Mỗi lần đều như vậy, cậu nói thật thì hắn lại không tin.

Nói trái lương tâm thì Thịnh Diễn Chi lại tin là thật.

Nói đến cùng vẫn là Thịnh Diễn Chi đối cậu có thành kiến, hơn nữa còn rất sâu.

Với thành kiến như vậy, cho dù cậu uống miếng nước hay ăn một bữa cơm đều là sai.

Lâm Cẩn không còn cách nào khác, chỉ có thể chịu.

Giờ khắc này, cậu bị Thịnh Diễn Chi đè ở trên bàn làm việc.

Bởi vì hôm nay cậu mặc một cái áo thun rộng rãi, hơi động một chút, liền lộ ra hơn phân nửa đầu vai.

Đầu vai cậu mượt mà trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo rõ ràng, cần cổ mảnh khảnh liền hiện ra dưới mắt Thịnh Diễn Chi, chỉ cần cúi đầu một chút là có thể chạm vào.

Thịnh Diễn Chi nhìn chằm chằm cổ Lâm Cẩn, ánh mắt ngày càng trầm xuống, nhớ tới cậu nằm ở dưới thân hắn sắc mặt phiếm hồng, một cổ khô nóng từ dưới bụng vọt tới yết hầu.

"Đừng có bày ra bộ dáng vô tội này, thật là thiếu làm!" Thịnh Diễn Chi thanh âm lạnh băng nhưng ánh mắt lại toàn là lửa nóng, hung hăng cắn lên môi Lâm Cẩn.

Lâm Cẩn cả kinh: "Ưm....."

Hôm nay cậu không có tính cùng Thịnh Diễn Chi làm loại việc này, cậu còn phải chạy đến khách sạn thử vai.

Phải biết rằng Thịnh Diễn Chi lúc ở trên giường luôn luôn hung ác, không giống bề ngoài lãnh đạm của hắn, ít nhất đều phải hơn một giờ.

Lâm Cẩn lập tức giãy giụa: "Buông ra.....Đừng.....Tôi với anh đã kết thúc.....Ưm!"

Thịnh Diễn Chi đem môi Lâm Cẩn cắn đến sưng đỏ, lúc này mới cười lạnh nói: "Cậu không phải thích tôi sao? Thích bị người ta làm, kỳ thật trong lòng cậu rất cao hứng đi?"

Khẩu khí này tựa như đế vương sủng hạnh một cung nữ hạ tiện nào đó, cung nữ hẳn là phải cảm động đến rơi nước mắt mới đúng, Lâm Cẩn tức giận đến đỏ cả mắt!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.