Một năm sau.
Hội sở giải trí ở thành phố G.
Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, một đám người đang thi uống rượu, ca hát, chơi xúc xắc, một đám chơi đến vui vẻ vô cùng.
Ngày hôm qua Lê Hi mới từ nước ngoài trở về, còn chưa thích ứng được với giờ giấc bị đảo lộn, hôm nay đã bị mấy người bạn kéo đến hội sở. Ngoài miệng nói là đón gió tẩy trần cho cậu, kỳ thật chính là tìm lý do để ăn nhậu chơi bời.
Lê Hi liều mạng uống mấy vòng rượu với mọi người, lúc này men say bắt đầu nổi lên, cậu có chút không chịu nổi, lười nhác dựa vào sô pha nghe Hứa Thanh Dương hát.
Hứa Thanh Dương bùng nổ vào mùa đông năm trước.
Mùa đông năm trước, sau khi bộ điện ảnh võ hiệp "Trường kiếm" của Tần Phong công chiếu đã được đánh giá rất cao, Hứa Thanh Dương đóng vai một nhân vật khá được khán giả yêu thích, cho nên sau khi công chiếu không bao lâu cậu liền nổi tiếng.
Vì phòng ngừa cậu ta bị mất fan, người đại diện canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, cơ hồ là nhìn chằm chằm 24 giờ, còn nhận cho cậu ta hai bộ điện ảnh mới, một tổng nghệ cùng với các loại đại ngôn.
Bận rộn công tác, đừng nói đến chuyện yêu đương, Hứa Thanh Dương ngay cả thời gian thả lỏng cũng không có.
Lúc này vẫn là Lê Hi thấy cậu ta đáng thương, nói hai câu với người đại diện, Hứa Thanh Dương mới được phép đi ra ngoài xả stress.
Hứa Thanh Dương giống như một chú chó vui vẻ khi được thả ra cửa, lôi kéo Lê Hi uống thêm vài ly rượu, sau đó nắm chặt micro bắt đầu tra tấn lỗ tai người nghe.
Lê Hi ngồi ở trên sô pha, nghe cậu ta đứng ở một bên quỷ khóc sói gào, vì thế dũng cảm khui bình rượu thứ ba.
Chờ đến khi Hứa Thanh Dương hát đến khàn giọng, Lê Hi cũng đã uống đến lâng lâng, cả người đều vô cùng phấn khởi, một phen đoạt lấy micro trong tay Hứa Thanh Dương: "Tôi tới!"
Hứa Thanh Dương mới vừa hát được một nửa, là bài hát kinh điển "Ốc sên".
Thấy Lê Hi muốn hát, hắn tò mò hỏi: "Anh biết hát sao?"
Lê Hi nâng cằm: "Đương nhiên!"
Nói xong liền cất giọng.
"Tôi muốn từng bước từng bước tiến lên, đón ánh nắng lên rồi lặng lẽ ngắm nhìn.
Khoảng trời nho nhỏ có giấc mơ lớn lao, vỏ ốc nặng nề mang ước vọng mỏng manh.
Tôi muốn từng bước từng bước tiến lên, cưỡi lên phiến lá rồi bay về phía trước."
Vài câu này được hát ra, cả người Hứa Thanh Dương đều ngây dại, phòng bao vốn đang cãi cọ ồn ào trong nháy mắt cũng yên tĩnh lại.
"Mẹ nó!" Một người vọt tới trước mặt Lê Hi, hoảng sợ bưng kín miệng cậu, "Mau lấy micro trong tay Lê thiếu cất đi!"
Hứa Thanh Dương phản ứng lại, nhanh chóng đoạt lấy micro trên tay Lê Hi, hơn nữa còn ném vào thùng rác!
"A.....ưm ưm" Lê Hi bị mấy người bạn tốt ấn lên sô pha, "Tôi muốn ca hát!"
"Hát cái gì mà hát, uống rượu uống rượu nào." Bạn tốt kinh hồn chưa định, vội vàng rót cho cậu một ly rượu.
Hứa Thanh Dương vẫn còn sợ hãi, trăm triệu lần không nghĩ tới ngũ âm của Lê Hi lại không được đầy đủ như vậy, vừa cất giọng quả thực là ma rên quỷ thét!
Nhóm người chơi đến hơn mười một giờ, Lê Hi say đến rối tinh rối mù, Hứa Thanh Dương cũng uống rượu, không thể lái xe, tính toán gọi người tới đón.
Kêu ai mới được đây? Cậu lướt lướt danh bạ, lướt tới tên Tần Phong, vì thế hỏi Lê Hi: "Nếu không kêu Tần đạo diễn tới đón anh?"
Lê Hi mở to đôi mắt mê mang, phản ứng rất trì độn, sửng sốt trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Hắn có thể gặp tôi sao?"
Hứa Thanh Dương cũng không biết nguyên nhân chân chính Lê Hi và Tần Phong chia tay, buồn bực nói: "Tại sao lại không thể? Anh về nước, Tần đạo diễn khẳng định rất muốn gặp anh."
"Ừm ừm ừm." Lê Hi gật gật đầu, biểu tình có hơi ngu ngốc, "Mau kêu hắn đến đây đi."
Đại khái qua 40 phút, cửa phòng bao đột nhiên bị người đẩy ra, một thân ảnh cao lớn đĩnh đạt xuất hiện ở cửa.
Hứa Thanh Dương hướng hắn vẫy vẫy tay: "Tần đạo diễn, Lê tổng ở chỗ này."
Không cần cậu nói, ánh mắt Tần Phong đã chuẩn xác nhắm tới người đang ngồi trên sô pha, người mà hắn tâm tâm niệm niệm suốt hai năm nay.
Hắn đi đến trước mặt Lê Hi, thần sắc vốn đang lãnh đạm trong nháy mắt nhu hòa đi không ít: "Lê Lê."
Nghe thấy xưng hô vừa quen thuộc vừa sủng nịch kia, Lê Hi chậm rãi ngẩng đầu, ngây ngốc nhìn Tần Phong.
Tần Phong mặc áo khoác đen, bên trong là áo lông cổ cao màu xám, trên mũi cao thẳng là khung kính vàng nhạt, khuôn mặt như cũ văn nhã tuấn mỹ, phảng phất như hai năm không có gì thay đổi.
Mà ở trong mắt Tần Phong, Lê Hi cũng vẫn là gương mặt của một thiếu gia phong lưu như hai năm trước, đôi mắt hoa đào mê ly như mang theo điện, lập tức câu lấy tâm hắn.
Hai năm không gặp, cả hai đều giữ nguyên bộ dáng chọc người động tâm như vậy.
Lê Hi uống đến choáng váng, hơi hơi híp mắt nhìn Tần Phong, tựa hồ đang phân biệt cái gì.
Sau một lúc lâu, cậu mới mở miệng: "Họ Tần, anh tới làm gì?"
Tần Phong ôn nhu nói: "Đón em."
Lê Hi hừ một tiếng, đắc ý dào dạt nói: "Tôi kêu Hứa Thanh Dương tìm tài xế rồi."
Tần Phong cười cười: "Anh là tài xế."
"A?" Lê Hi lộ ra biểu tình mờ mịt, đại não trì độn giống như một chiếc máy tính kiểu cũ, hoàn toàn không nhớ nổi chính mình đã gật đầu đồng ý để Hứa Thanh Dương gọi người tới.
Một lát sau, cậu mới nhớ tới hình như có chuyện như vậy thật, vì thế lảo đảo lắc lư đứng lên: "Vậy đi thôi."
Nhưng mà đi không tới hai bước, cậu liền chân nam đá chân chiêu, thiếu chút nữa té xuống đất.
May mắn được Tần Phong nhanh tay đỡ lấy.
Lê Hi lại cảm thấy mặt mũi đều bị ném sạch, vẻ mặt không vui nói: "Đừng đỡ tôi, tôi không có say, không tin tôi đi thẳng tắp cho anh xem!"
Tần Phong vừa buồn cười lại bất đắc dĩ: "Về thôi."
"Không được!" Nói xong Lê Hi đẩy người bên cạnh ra, thẳng tắp đi về phía tường.
Tần Phong túm chặt lấy cậu, đem người ôm đến trong ngực: "Rồi rồi, em không có say. Là anh đi đường không xong, em phải đỡ anh."
Lê Hi ha một tiếng, khinh thường nói: "Nói sớm hơn có phải tốt hơn không."
Tần Phong: "......"
Trên đường trở về, Lê Hi thật sự rất ngoan, không hề nháo loạn, nằm ở ghế sau rầm rì, Tần Phong nghe hơn nửa ngày mới nghe ra đó là bài hát "Ốc sên".
Lê Hi một đường hát đến lung tung rối loạn, tất cả đều không theo nhịp, Tần Phong thật sự rất muốn lấp kín miệng cậu lại.
Từ hội sở đến chung cư Lê Hi có hơi xa, Tần Phong dứt khoát đem người mang về chỗ của mình.
Lê Hi cũng không khách khí, vừa vào cửa liền phun, thiếu chút nữa phun hết lên trên người Tần Phong.
Tần Phong tưởng tượng không biết bao nhiêu lần tình cảnh hai người gặp lại, như thế nào cũng không nghĩ tới chính là cái dạng này.
Cố tình Lê Hi lại bắt đầu lên cơn điên, quấn lấy cổ hắn giống như koala, liên tiếp kêu: "Dơ quá, tôi muốn đi tắm!"
Tần Phong bất đắc dĩ nói: "Em còn biết bản thân dơ hả."
"Tắm rửa!" Lê Hi nắm lỗ tai hắn không ngừng kêu, tinh thần rất phấn khởi, "Nhanh lên! Tôi muốn tắm rửa!"
Quả thực rất giống một nhóc con ầm ĩ, một hai phải bắt trưởng bối tắm cho nó.
Tần Phong hít sâu một hơi, đem người ôm đến phòng tắm, trước tiên để Lê Hi ngồi ở một bên, hắn đi xả nước vào bồn tắm.
Mới vừa thử nhiệt độ nước xong, một kiện quần áo từ trên không trung bay tới, rơi ở trên đầu hắn.
Tần Phong kéo quần áo xuống, xoay người nhìn qua, Lê Hi đã đem chính mình cởi sạch.
Ánh mắt Tần Phong hơi ngưng lại, tầm mắt không chịu khống chế dừng lại ở trên người Lê Hi, như là bị dính chặt ở nơi đó, như thế nào cũng không dời mắt được.
Hắn nghe được hô hấp có chút dồn dập của mình, yết hầu một trận khô nóng, máu huyết toàn thân cứ cuồn cuộn lên......
"Mau giúp tôi tắm rửa." Lê Hi không vui trừng mắt liếc Tần Phong một cái.
Tần Phong bình tĩnh lại một chút, chịu đựng dục vọng mãnh liệt đỡ cậu vào bồn tắm.
Lê Hi ngâm mình ở trong nước ấm, thoải mái thở dài một hơi, lại nhìn chằm chằm Tần Phong, nhìn vài giây, đột nhiên bất mãn nói: "Tại sao anh không tắm?"
Tần Phong nhẫn nhịn thật sự vất vả, gân xanh trên trán đều nổi lên, giọng khàn khàn: "Chờ em tắm xong đã."
"Không được, cùng nhau tắm." Lê Hi say rượu căn bản không nói lý, mạch não còn vô cùng kỳ lạ, "Anh không tắm với tôi, chính là ghét bỏ tôi."
"Ngoan, đừng nháo." Tần Phong kiên nhẫn dỗ cậu.
Lê Hi ngồi ở trong bồn tắm, hừ một tiếng, đột nhiên duỗi tay nắm lấy cổ áo Tần Phong kéo mạnh.
Ùm!
Tần Phong đột nhiên không kịp phòng bị, vững vàng ngã vào bồn tắm, bắn ra một mảnh bọt nước, Lê Hi thấy vậy đắc ý cười to hai tiếng.
"Lê Lê!" Tần Phong không thể nhịn được nữa, khuôn mặt trầm xuống thấp giọng kêu một tiếng, mắt đen lộ ra một tia nguy hiểm.
Lê Hi sửng sốt, rụt rụt bả vai, ngoan ngoãn không nhúc nhích, ánh mắt vô tội.
Tần Phong cởi mắt kính xuống, xụ mặt, nhận mệnh tắm rửa cho Lê Hi.
Lê Hi được phục vụ đến thoải mái dễ chịu, mê mang ghé vào trong lòng Tần Phong, cũng không biết chạm đến cọng dây thần kinh nào, bỗng nhiên nói: "Tôi là ốc sên."
Tần Phong tắm phía sau lưng cho cậu, trong đầu tất cả đều là những thứ linh tinh không thể miêu tả, nghe được Lê Hi nói như vậy, liền có lệ ừ một tiếng.
Lê Hi được tán thành, cả người đều hưng phấn lên, cằm chống lên ngực Tần Phong, không ngừng cọ tới cọ lui.
Cậu xem bản thân là ốc sên, còn Tần Phong chính là một bức tường rất cao, cậu không ngừng bò lên trên.
Nhưng mà cậu uống quá nhiều, cả người vô lực, như thế nào cũng không bò lên nổi, vì thế càng thêm nỗ lực, dùng sức bò bò bò.
Tần Phong nghiến răng nghiến lợi, lạnh giọng đánh gãy cậu: "Đừng bò nữa, tắm rửa."
Lê Hi mắt điếc tai ngơ, tiếp tục xem chính mình là ốc sên, dùng sức bò lên người Tần Phong, cậu còn ngại quần áo Tần Phong vướng víu, muốn kéo đồ của hắn xuống.
Tần Phong không thể nhịn được nữa, một tay đè bả vai Lê Hi, một tay khác nắm lấy cằm cậu.
Lê Hi không động đậy được, ngửa đầu, bất mãn nhìn hắn, ánh mắt rất tức giận.
Tần Phong cảnh cáo: "Còn bò nữa anh liền đập nát vỏ của em."
Lê Hi tức khắc héo.
Tần Phong nhìn chằm chằm cánh môi hồng nhuận của Lê Hi, nhịn không được dùng tay xoa xoa, cảm giác mềm mại ướt át cơ hồ làm hắn mất khống chế!
Lê Hi tựa hồ cũng bị Tần Phong hấp dẫn, nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, đột nhiên nảy sinh ác ý cắn một ngụm lên môi Tần Phong.
Thật sự muốn điên rồi!
Tần Phong không muốn nhẫn nữa, dùng sức nắm lấy gáy Lê Hi: "Lê Lê, đây là em tự tìm!"
Hắn cúi đầu ngăn chặn miệng Lê Hi, đã lâu không thân thiết làm hắn hận không thể đem người trong lòng ngực nuốt đến xương cũng không còn. Không bao lâu, trong phòng tắm vang lên thanh âm khiến người mặt đỏ tai hồng.
*******
Chạng vạng ngày hôm sau Lê Hi tỉnh lại.
Bức màn không có kéo lên toàn bộ, ánh hoàng hôn đỏ rực như lửa đang dần lặng xuống.
Đầu cậu đau như muốn nứt ra, nhìn đến gương mặt quen thuộc của Tần Phong ở bên cạnh.
Hoảng sợ.
Mẹ nó!
Sao lại thế này?
Cậu ngẩn người, không chút nghĩ ngợi, một chân đá bay Tần Phong xuống giường!
Tần Phong bị cậu đánh thức, rất nhanh bình tĩnh nói: "Làm sao vậy, Lê Lê."
Lê Hi không để ý đến hắn, ngồi ở trên giường hồi tưởng lại rốt cuộc tại sao cậu lại ở trên giường của hắn, một màn này tựa hồ có chút giống tình cảnh hai năm trước.
Chẳng lẽ lại phải làm bạn tình?
Nghĩ đến đây, Lê Hi đột nhiên hung hăng trừng mắt nhìn Tần Phong: "Chính là muốn đánh anh!"