Trên mạng không ít người đều dò hỏi Tần Phong cùng Triệu Uyển Hi khi nào kết hôn, Lê Hi không có tâm tình xem tiếp, dứt khoát chui đầu vào chuyện công việc.
Một hơi làm việc tới 9 giờ tối, chờ cậu phục hồi tinh thần lại, bóng đêm bên ngoài đã phủ kín, tòa cao ốc lập loè những ánh đèn lộng lẫy.
Lê Hi thu dọn bàn làm việc, đem văn kiện quan trọng cất vào trong ngăn tủ khóa lại, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị trở về nhà cũ.
Mới vừa ra khỏi văn phòng, một gương mặt cực kì quen thuộc liền đập vào mắt cậu.
Gương mặt thâm thúy, mũi vừa cao vừa thẳng, môi rất mỏng, thoạt nhìn có chút vô tình. Nhưng giờ phút này đôi môi kia hơi hướng về phía cậu cong khẽ, đôi mắt hẹp dài cũng hàm chứa ý cười, làm cả người hắn càng thêm tuấn mỹ.
Vẻ văn nhã bại hoại như vậy, còn không phải là tên tra nam họ Tần kia sao.
"Ha!" Lê Hi trong lòng cười lạnh, mắt nhìn thẳng đi về phía trước, giống như không nhìn thấy người trước mắt.
Nhưng không nhìn thấy không có nghĩa là hắn không tồn tại, huống hồ là Tần Phong cố ý tới tìm cậu, sao có thể dễ dàng để người ở trước mắt rời đi.
"Lê Lê." Thân hình cao lớn của Tần Phong che ở trước mặt Lê Hi, đồng thời nắm lấy tay Lê Hi, "Anh đưa em về."
"Không cần." Lê Hi vung tay, trực tiếp quay mặt đi, cố tình không nhìn hắn.
Cậu thẳng hướng thang máy bên kia đi đến.
Phía sau truyền đến thanh âm trầm thấp của Tần Phong: "Anh tới là muốn nói cho em biết, trước khi tổ chức hôn lễ, anh sẽ giải trừ hôn ước với Triệu Uyển Hi."
Bước chân Lê Hi hơi ngừng lại.
Giây tiếp theo liền rơi vào một cái ôm rắn chắc, sau lưng kề sát vào lồng ngực của người nào đó, bên tai là hơi thở ấm áp quen thuộc: "Lê Lê, đừng mặc kệ anh."
Lê Hi không nói lời nào.
Tần Phong hơi hơi cúi đầu, sườn mặt dán vào mặt cậu, thấp giọng nói: "Anh đảm bảo, em muốn gì anh đều cho em."
"Anh lấy cái gì đảm bảo?" Lê Hi xoay người, cười như không cười nhìn Tần Phong, khóe môi mang theo sự châm chọc rõ ràng, "Tần đạo diễn, dựa vào cái miệng này của anh sao?"
Tần Phong nhìn cậu thật sâu: "Ngày mai anh sẽ nói rõ ràng với bà nội."
Ngữ khí cùng biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, Lê Hi không khỏi sửng sốt: "Thật sao?"
Tần Phong cười cười: "Thật."
Lê Lê lại hỏi: "Nếu bà ấy không đồng ý thì sao?"
"Cho nên anh mới cần thời gian." Tần Phong than nhẹ một tiếng, ôm cậu vào trong lòng, "Đây là một trận đánh lâu dài, không thể nóng vội, anh muốn làm bà nội chậm rãi tiếp nhận."
Nghe được lời này, Lê Hi đẩy Tần Phong ra, lạnh lùng nhìn hắn: "Chậm rãi tiếp nhận là bao lâu? Chẳng lẽ anh muốn tôi phải đợi anh thêm vài ba năm nữa?"
Cổ họng Tần Phong phát ra tiếng cười nhẹ, cong môi nói: "Em gấp gáp muốn ở bên anh như vậy?"
Lê Hi xoay người muốn đi.
Tần Phong vội vàng kéo cậu lại: "Nửa tháng, em chờ anh nửa tháng là đủ. Chờ anh an bài mọi chuyện thật tốt, anh sẽ mang em đi gặp bà nội, bà chắc chắn sẽ rất thích em."
Lê Hi nghĩ nghĩ, còn nửa tháng nữa tra nam này sẽ cử hành hôn lễ với Triệu Uyển Hi, vì thế hỏi: "Vừa rồi anh nói sẽ giải trừ hôn ước với Triệu Uyển Hi?"
"Ừm." Tần Phong gật đầu.
Lê Hi cắn chặt răng, hung dữ nhìn thẳng vào mắt hắn: "Họ Tần, tôi tin anh một lần cuối cùng! Nếu anh dám gạt tôi, tôi nhất định sẽ khiến anh phải hối hận!"
Tần Phong thở dài: "Em không cần phải làm gì, chỉ mới không để ý tới anh, anh đã hối hận rồi."
"Ha." Lê Hi cười lạnh, "Hai ngày này ngay cả một cuộc gọi cũng không thèm gọi cho tôi, chắc là ước gì tôi cách anh thật xa, miễn lại quấy rầy anh cùng Triệu Uyển Hi khoe ân ái!"
Tần Phong yêu chết cái bộ dáng ghen tuông này của Lê Hi, nhịn không được hôn khóe môi cậu: "Anh gọi cho em hơn hai mươi cuộc điện thoại, ngay cả một cái em cũng không tiếp."
"Kẻ lừa đảo!" Lê Hi lấy điện thoại ra, ấn vào nhật kí cuộc gọi đưa cho hắn xem, "Hơn hai mươi cuộc? Hừ, nếu thật sự có một cái là của anh thì tôi sẽ theo họ anh!"
Tần Phong nhìn một chút, nhật kí cuộc gọi hai ngày gần nhất xác thật không có số của hắn.
Hắn đưa điện thoại của mình cho Lê Hi xem, trên màn hình là 23 cuộc gọi nhỡ Lê Hi.
Lê Hi buồn bực: "Đây là chuyện gì?"
Tần Phong lấy điện thoại của cậu, ấn ấn tìm hiểu, sau đó tức giận nói: "Em kéo đen anh?"
Hắn vừa nói như vậy, Lê Hi mới nhớ tới mấy ngày trước lúc hai người cãi nhau, cảm xúc của cậu không ổn định, dưới sự tức giận liền kéo đen Tần Phong.
Đương nhiên, sau khi qua chuyện cậu cũng quên mất chính mình đã làm gì trong lúc tức giận.
"Ai kêu anh chọc tôi tức giận." Lê Hi ra vẻ đương nhiên nói, trái lại còn chất vấn Tần Phong, "Lúc chụp hình anh và Triệu Uyển Hi dựa gần như vậy làm gì?"
"Chụp hình cái gì?" Tần Phong đối với chuyện của hắn và Triệu Uyển Hi chưa từng để tâm, nhất thời nghĩ không ra.
Lê Hi lại rất để ý, lập tức lên mạng tìm tấm ảnh thân mật của bọn họ, là tấm chụp vào tiệc mừng thọ của Tần lão phu nhân ngày hôm qua.
Tần Phong nhìn lướt qua, buồn cười nói: "Diễn kịch mà thôi. Bà nội cứ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, những trưởng bối khác cũng ở đó, anh và cô ta cũng chỉ có thể diễn thật thân mật."
Lê Hi như cũ rất không cao hứng: "Vậy các người diễn cũng quá tốt rồi."
Tần Phong lại thấp giọng dỗ vài câu, Lê Hi lúc này mới tiêu tan, nghiêm túc nói: "Tôi muốn quang minh chính đại ở bên anh."
Chứ không phải giống như một người ngoài, nhìn anh và Triệu Uyển Hi thân mật xuất hiện trong mọi trường hợp.
Những lời này Lê Hi chưa nói, nói ra hình như có chút giống oán phụ, cậu không thích bản thân biến thành bộ dáng như vậy.
Tần Phong sao có thể không hiểu tâm tư của cậu, trịnh trọng nói: "Được, anh đáp ứng em."
***********************
***********************
Sáng hôm sau, thời tiết vô cùng đẹp, ánh mặt trời phá lệ ấm áp.
Tần Phong không tới đoàn phim, mà để hai phó đạo diễn nhìn chằm chằm, còn hắn trở về nhà lớn Tần gia.
Mấy năm nay chân cẳng Tần lão phu nhân không tiện, mỗi năm đến mùa đông sẽ đau nhức không thôi, cho nên vào thời điểm có ánh mặt trời ấm áp, bà sẽ ôm con mèo mà mình yêu nhất, ngồi ở trong hoa viên phơi nắng.
"Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới bồi ta vậy?" Tần lão phu nhân ngồi trên xe lăn, Tần Phong đẩy ở phía sau chậm rãi đi vào hoa viên.
Tần Phong hỏi lại: "Con tới bồi ngài phơi nắng, ngài còn không vui sao?"
"Đương nhiên là vui." Tần lão phu nhân tươi cười hớn hở, hai mắt đều cong cong thành hai hình lưỡi liềm, kêu Tần Phong đẩy bà đến chỗ mặt cỏ rộng lớn.
Tần Phong cầm một quyển sách, là tiểu thuyết mà ngày thường bà rất yêu thích, ngồi đọc cho bà hai chương, dỗ Tần lão phu nhân đến mặt mày hớn hở.
Thấy tâm tình bà không tồi, Tần Phong đỡ đỡ mắt kính, nhẹ giọng nói: "Bà nội, con muốn nói với ngài về chuyện hôn ước."
"Hôn ước à." Tươi cười trên mặt Tần lão phu nhân phai nhạt đi một ít, giống như biết Tần Phong muốn nói cái gì, híp híp đôi mắt sắc bén.
Tần lão phu nhân khi còn trẻ là một nữ cường nhân sấm rền gió cuốn, sau khi Tần lão gia tử qua đời, bà một tay nắm sản nghiệp Tần gia, một tay nuôi ba đứa con trai khôn lớn.
Hiện giờ người già rồi, nhưng một chút cũng không hồ đồ.
Tần lão phu nhân nhìn hồ nhân tạo phía xa xa, khuôn mặt già nua vô cùng bình tĩnh: "Ngày hôm qua Uyển Hi tới thăm ta, cũng nói về chuyện hôn ước."
Tần Phong trong lòng rùng mình, Triệu Uyển Hi cư nhiên dám giấu hắn tới tìm bà nội!
Hắn bất động thanh sắc nói: "Cô ta nói cái gì?"
Tần lão phu nhân quay đầu, nhìn đứa cháu nội mà mình yêu thương nhất, thở dài nói: "Uyển Hi nói, các con đưa ra hiệp nghị hợp tác, sau khi kết hôn thì thân ai nấy lo. Có chuyện này hay không?"
Tần Phong khẽ nhíu mày.
Triệu Uyển Hi chủ động đem chuyện hai người ngầm hợp tác nói ra, cô ta không sợ người bên Triệu gia biết? Hay là cô ta bất chấp tất cả?
Hắn nhất thời đoán không ra ý tứ của Triệu Uyển Hi, cũng không tính phủ nhận, sắc mặt trầm tĩnh nói: "Đúng là có chuyện này."
Nghĩ nghĩ, Tần Phong lại nói: "Con cũng không muốn lừa ngài, con và Triệu Uyển Hi không có tình yêu nam nữ. Những cử chỉ ân ái mà ngài thấy, chỉ là diễn xuất của chúng con, cho nên con muốn giải trừ hôn ước này."
Tần lão phu nhân tựa hồ đã sớm dự đoán được hắn sẽ nói như vậy, ha hả cười nói: "Nhưng Uyển Hi nói con bé đã sớm thích con rồi."
Sao có thể!
Triệu Uyển Hi cũng là người đồng tính, ngày hôm qua còn phi thường chán ghét hắn đụng vào, nếu không phải vì ở trước mặt mọi người diễn trò, Triệu Uyển Hi hận không thể cách hắn 10 mét.
Cô ta rốt cuộc muốn làm gì?
Tần Phong hơi suy tư, trầm giọng nói: "Ngài biết xu hướng giới tính của cô ta không?"
"Biết." Tần lão phu nhân rất bình tĩnh, "Một người phụ nữ muốn gả vào Tần gia chúng ta, nói thế nào ta cũng phải hiểu biết một chút."
Tần Phong trong lòng trầm xuống: "Vậy ngài còn muốn con kết hôn với cô ta?"
"Con người ai cũng sẽ thay đổi." Tần lão phu nhân dùng ánh mắt từ ái nhìn hắn, "Ngay từ đầu thích, chưa chắc có thể lâu dài. Không thích, ở chung lâu rồi, con cũng thành thói quen."
Tần Phong trầm giọng nói: "Ngài cũng nói, đây là chuyện chưa chắc chắn. Ngay từ đầu thích, có lẽ cả đời này con vẫn thích. Một khi đã như vậy, tại sao con lại không thể chọn người mà mình thích?"
"Bởi vì cậu ta là đàn ông, cậu ta không thể sinh con cho Tần gia chúng ta." Ngữ khí Tần lão phu nhân rất bình tĩnh, thậm chí bình tĩnh đến mức có chút vô tình.
Tần Phong không khỏi nắm chặt tay: "Xem ra ngài đều biết."
Tần lão phu nhân nhắm mắt, thở dài nói: "Ta biết con thích đứa nhỏ Thịnh gia kia, nhưng dù sao cậu ta cũng là đàn ông, Tần gia chúng ta làm sao có thể cưới một người vợ nam. Uyển Hi là đứa nhỏ tốt, nếu con bé có thể vì con mà thay đổi, vậy con thử thích nó thì có làm sao."
Triệu Uyển Hi sao có thể thay đổi xu hướng giới tính!
Cô ta ở trước mặt bà nội nói như vậy, rõ ràng là đánh đòn phủ đầu, bày sẵn cho hắn một cái bẫy, làm lão phu nhân có chuẩn bị trước.
Hiện tại hắn mới đưa ra đề nghị giải trừ hôn ước, lão phu nhân khẳng định sẽ không dễ dàng nhả ra.
Ánh mắt Tần Phong càng thêm âm u, trong lòng dâng lên một trận lệ khí, hận không thể ngay lập tức bóp chết Triệu Uyển Hi!
Nhưng trước mắt hắn còn phải thuyết phục lão phu nhân, chỉ có thể áp xuống cổ lệ khí kia, nói: "Bà nội, con cháu Tần gia chúng ta thịnh vượng, cho dù con không có con, những đứa cháu khác của ngài cũng có thể sinh cho ngài vài đứa chắt......"
"Chuyện đó không giống nhau." Tần lão phu nhân đánh gãy lời Tần Phong, "Tiểu Phong, bà nội già rồi, không hiểu những chuyện tình yêu giữa đàn ông và đàn ông, cũng không muốn hiểu. Ta chỉ biết từ xưa đến nay, đàn ông và đàn bà ở bên nhau, toàn bộ gia tộc mới có thể kéo dài trường tồn."
Nói tới đây, Tần lão phu nhân như là quá mức mệt mỏi, lộ ra thần sắc trầm tĩnh: "Ta sống đến từng tuổi này rồi, Diêm Vương đã sớm kêu ta mau đi xuống."
Tần Phong nói ngay: "Ngài đừng nói như vậy."
"Có gì đâu, là con người thì đều sẽ phải chết." Tần lão phu nhân đối với loại chuyện này chưa bao giờ kiêng kị, rộng rãi đến mức làm người kinh ngạc.
Bà khô khốc kéo tay Tần Phong: "Coi như con thỏa mãn di nguyện cuối cùng của bà nội, được không? Chờ ta đi rồi, nhìn không thấy, con muốn lấy người như thế nào, ta dưới mặt đất cũng quản không được."
Tần Phong siết chặt nắm tay, thanh âm có chút khàn khàn: "Ngài đừng ép con."
Lão phu nhân thở dài một tiếng: "Tiểu Phong, ta đây là vì con, vì Tần gia. Chẳng lẽ con muốn làm ta chết không nhắm mắt?"
Tần Phong trầm mặc một lát, nói: "Ngài muốn cháu, con có thể đi nước ngoài tìm người mang thai hộ."
Hiện giờ kỹ thuật thụ tinh ống nghiệm vô cùng phát triển, chỉ cần hắn lấy ra một ít t*ng trùng của mình, tìm một người tự nguyện mang thai hộ là được.
"Không được!" Tần lão phu nhân cố chấp nói, "Vô luận như thế nào, con đều phải kết hôn với Uyển Hi, ta sẽ không đồng ý cho con cưới đàn ông!"
"Còn có, con mau chóng kết hôn với Uyển Hi đi. Vì thanh danh của Tần gia chúng ta, bắt đầu từ ngày mai, con phải lập tức cắt đứt với đứa nhỏ Thịnh gia kia. Nếu con không mở miệng được, ta sẽ tự mình tới tìm nó, để bà già này ba mặt một lời với cậu ta!"
~~~~~~~~