Vào đêm khuya mùa đông, gió lạnh đến thấu xương, đèn đường tản ra ánh sáng yếu ớt mờ nhạt, trên đường trừ vài chiếc xe đang chạy qua lại, đã không còn nhìn thấy bao nhiêu người đi đường.
Lê Hi ở hội sở uống rượu xong, bạn tốt tìm một tài xế lái xe thay cậu.
Vỗn dĩ tài xế muốn đưa Lê Hi về nhà cũ, nửa đường Lê Hi đột nhiên sửa miệng, kêu tài xế đưa cậu đến chung cư Tần Phong.
Cửa chung cư phải có vân tay mới có thể tiến vào, Tần Phong chưa xóa nhận dạng vân tay của Lê Hi, nhưng cậu vẫn cố chấp không chịu đi vào, đứng dựa vào cửa, lấy điện thoại ra gọi cho Tần Phong.
Lúc trước chuông chỉ reo vài giây đã có người nhận, lần này gọi bảy tám cuộc, vẫn như cũ không có người nhận, không biết là không nghe thấy, không muốn nghe, hay là đang làm chuyện khác không rảnh nghe.
Nghĩ đến giờ phút này Tần Phong có khả năng đang cùng Triệu Uyển Hi ôm ôm ấp ấp, Lê Hi vừa tức vừa hận, liên tục nhắn hơn 30 tin nhắn cho Tần Phong.
Lý trí nói cho cậu đừng có tiếp tục tìm Tần Phong, nhưng cậu không khống chế được tình cảm, nương theo men say, vừa hèn mọn vừa điên cuồng muốn nhìn thấy đối phương.
Thời điểm gọi tới lần thứ 15, Tần Phong rốt cuộc cũng nghe máy.
"Em rốt cuộc bị làm sao vậy?" Giọng nói Tần Phong mang theo vài phần bất đắc dĩ.
"Tôi ở dưới cửa chung cư." Ngữ khí Lê Hi có chút hung dữ, nhưng vẫn nghe được vài tia ủy khuất.
Lê Hi ở trong lòng nói thêm một câu, nếu anh xuống dưới đón tôi, tôi sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng Tần Phong lại nói: "Lê Lê, em như vậy rất không thú vị. Em và tôi đều là người trưởng thành, có chơi thì phải có chịu. Ngoan, đừng nháo loạn, đừng có hành động giống như trẻ con."
Ngữ khí Tần Phong ôn nhu, thậm chí có thể nói là săn sóc, nhưng mỗi một chữ đều lộ ra sự lạnh nhạt.
Thế giới của người trưởng thành phần lớn đều như thế, giấu ở dưới lớp mặt nạ tươi cười chưa chắc đã là ấm áp, có khả năng còn giấu một con dao, chỉ chờ thời cơ đả thương người khác.
Lê Hi tức giận đến phát run: "Ở trong mắt anh, tôi chính là một thằng nhóc gây sự vô cớ?"
Tần Phong không nói phải hay không phải, chỉ nhẹ nhàng thở dài: "Lê Lê, tôi cho rằng em là người tiêu sái."
Lời này quả thực như đánh vào mặt Lê Hi, đâm dao vào tim cậu!
Tiêu sái?
Lê Hi cũng muốn tiêu sái, cũng muốn giống như trước kia vạn bụi hoa không lưu luyến, ngàn nhành lá không dính thân, nhưng hiện tại cậu động tâm rồi, tiêu sái không nổi.
Người khiến cậu động tâm kia lại nói: "Em đừng có gây sự vô cớ."
Lê Hi siết chặt điện thoại, cảm giác được hai hàm răng của mình nghiến chặt phát ra tiếng ken két: "Anh......"
Vừa mới nói một chữ, điện thoại truyền đến một giọng nữ mềm dịu: "Đã trễ thế này, còn ai gọi điện thoại cho anh vậy?"
Lê Hi nghe thấy Tần Phong trả lời: "Một đứa nhỏ, uống hơi nhiều, thần trí không rõ lắm."
Thần trí không rõ?
Bốn chữ giống như một cây búa, hung hăng nện vào lòng Lê Hi, đập đến tay chân cậu đều lạnh như băng, máu toàn thân dường như chảy ngược.
Tần Phong lại nói: "Lê Lê, mau trở về nghỉ ngơi. Tôi còn phải đưa Uyển Hi về nhà......"
"Anh con mẹ nó tại sao lại không đưa tôi về nhà?" Lê Hi thấp giọng rống lên, đôi mắt một mảnh đỏ bừng, giống như một con thú non bị thương.
Tần Phong trầm mặc vài giây: "Tôi kêu tài xế chở em về."
Nói xong lập tức cúp điện thoại.
Lê Hi tức giận đấm một quyền vào tường, khớp xương va chạm mặt tường, tơ máu chậm rãi thấm ra.
Cậu dường như không cảm giác được đau đớn, chỉ cảm thấy trong ngực nghẹn tức, cực kì ủy khuất.
"Đùa bỡn tình cảm của tôi, còn muốn làm như chuyện gì cũng chưa phát sinh? Nằm mơ!" Lê Hi siết chặt nắm tay, lầm bầm lầu bầu trong miệng.
Lê Hi không đi, ở dưới cửa chung cư đợi hơn hai mươi phút, rốt cuộc cũng thấy được Tần Phong cùng một người phụ nữ mặc áo khoác màu vàng cam từ trong chung cư đi ra.
Người phụ nữ kia là đại tiểu thư Triệu gia, dáng người cao gầy, dung mạo thanh tú, mái tóc xoăn dài màu nâu xõa xuống hai bên vai, thoạt nhìn rất có khí chất.
Cô kéo tay Tần Phong, khi nhìn thấy Lê Hi thì sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía Tần Phong, hiển nhiên biết Tần Phong và Lê Hi có gì đó với nhau.
Bất quá Triệu Uyển Hi cũng không để ý, thứ cô muốn chính là cuộc hôn nhân này, không phải Tần Phong.
Chỉ cần Lê Hi không ảnh hưởng đến chuyện kết hôn của cô và Tần Phong, cô cũng không muốn xảy ra xung đột với Lê Hi, dù sao Lê Hi cũng là cháu ngoại của Thịnh gia.
Lê Hi đứng chắn ở trước mặt hai người, đôi mắt hoa đào ửng đỏ nhìn chằm chằm Tần Phong: "Đưa Triệu tiểu thư về nhà sao? Vậy thuận tiện đưa tôi về luôn đi."
Tần Phong ngửi được mùi rượu trên người cậu, khẽ nhíu mày: "Uống bao nhiêu rồi?"
Lê Hi cười nhạo: "Không nhiều lắm, chỉ ba bình."
Cậu cho rằng Tần Phong sẽ giống như trước đây lớn tiếng mắng cậu, nhưng hắn chỉ nhàn nhạt "ừ" một tiếng: "Lần sau đừng uống nhiều như vậy."
Ánh mắt Lê Hi trầm xuống, cười lạnh nói: "Ai cần anh lo!"
Tần Phong quay đầu nói với Triệu Uyển Hi: "Tôi đi lấy xe, em chờ tôi một chút."
Triệu Uyển Hi khẽ cười gật đầu.
Sau khi Tần Phong rời đi, Lê Hi và Triệu Uyển Hi cùng đứng ở cửa chung cư chờ. Cậu đối với Triệu Uyển Hi không có cảm giác gì, không ghét cũng không thích.
"Đừng lãng phí tâm tư trên người hắn, tôi và hắn không có khả năng giải trừ hôn ước." Triệu Uyển Hi bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nhìn Lê Hi mang theo vài phần đồng tình.
Lê Hi tức khắc tức giận nói: "Đây là chuyện của tôi, tôi như thế nào, không tới phiên cô lắm miệng!"
Triệu Uyển Hi hơi mỉm cười: "Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh thôi."
Lê Hi cười lạnh một tiếng, không nói chuyện nữa.
Hai người đợi vài phút, Tần Phong đã lái xe tới, Lê Hi không chút khách khí mở cửa ghế phụ ra.
Đang muốn ngồi vào, Tần Phong liếc mắt nhìn cậu: "Tôi kêu tài xế chở em."
Lê Hi thần sắc cứng đờ, trừng mắt nhìn hắn: "Anh không đưa tôi về?"
Tần Phong: "Tài xế sẽ đưa em về."
Lê Hi tức đến mất lý trí, "Rầm" một tiếng đóng cửa xe, nổi giận đùng đùng đi đến trước đầu xe: "Có bản lĩnh thì anh lái xe cán qua tôi đi!"
Sắc mặt Tần Phong lập tức trầm xuống.
Hắn là người không dễ tức giận, nhưng Lê Hi thật luôn có bản lĩnh chọc hắn tức điên lên. Ngày thường khi bị cậu chọc cho nóng giận, hắn sẽ tóm lấy Lê Hi làm một trận, đem người làm đến ngoan ngoãn.
Nhưng hiện tại không giống.
Hai người bọn họ đã kết thúc.
Vẻ mặt Tần Phong âm trầm, cởi đai an toàn, xuống xe, đi đến trước mặt Lê Hi, một tay túm người sang một bên: "Đừng có chọc tôi tức giận!"
"Là anh chọc tôi trước!" Lê Hi nắm chặt tay đẩy mạnh hắn ra.
Tần Phong không thể nhịn được nữa, co gối thúc vào bụng Lê Hi.
"A......" Lê Hi kêu lên một tiếng, đau đến cong eo, sắc mặt trắng bệch.
Đêm nay cậu uống không ít rượu, lại không ăn bất cứ thứ gì, bị Tần Phong thúc một cú như vậy, dạ dày lập tức như sóng cuộn biển gầm.
"Ọe...." Cậu vội che bụng, vọt tới thùng rác bên cạnh nôn ra.
Âm thanh khởi động xe lập tức vang lên sau lưng.
Chờ đến khi Lê Hi nôn đến dạ dày đều đau, ngẩng đầu lên nhìn qua, Tần Phong đã lái xe đi rồi.
"Tra nam!" Lê Hi mắng một tiếng, đôi mắt cùng cái mũi đều đỏ hồng.
Đêm đông, gió lạnh thổi qua, cậu nhịn không được hắt xì vài cái, tâm tình càng không xong.
Đại khái là đứng ngoài trời lạnh quá lâu, nửa đêm Lê Hi đột nhiên sốt cao. Nhưng chính cậu lại không nhận thức được, vẫn luôn chìm trong giấc mơ.
Trong mơ, cậu và Tần Phong cãi nhau, sau đó hai người lại làm hòa. Cứ mơ lặp đi lặp lại, làm cho cậu vô cùng tức giận.
Vốn dĩ ngày hôm sau Lê Hi phải về nhà cũ thăm ông bà ngoại, bởi vì phát sốt đến không dậy nổi, Thịnh Diễn Chi gọi cho cậu vài cuộc điện thoại, cậu cũng không tiếp.
Chờ đến khi Thịnh Diễn Chi tới tìm cậu, Lê Hi đã sốt tới mơ hồ, nằm ở trên giường, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt trắng bệch, khóe mắt ướt đẫm nước mắt.
Thịnh Diễn Chi vội vàng đưa cậu đến bệnh viện.
Chờ đến khi Lê Hi tỉnh táo lại, đã là giữa trưa ngày thứ ba.
Trong phòng bệnh tràn ngập mùi nước sát trùng.
Lê Hi rất không thích mùi hương này, thần sắc tiều tụy dựa vào trên giường, không ngừng lướt xem điện thoại.
Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Khỏi nhìn, Tần Phong không có tìm em."
Lê Hi lập tức ném điện thoại đi, mạnh miệng nói: "Em không có chờ điện thoại của hắn!"
Thịnh Diễn Chi không quen nhìn bộ dáng không có tiền đồ này của Lê Hi, nhíu mày nói: "Thời điểm em nằm ở trong phòng cấp cứu, anh có nói với hắn là em phát sốt."
Lê Hi trong lòng căng thẳng, nhịn không được hỏi: "Hắn nói như thế nào?"
Thịnh Diễn Chi lộ vẻ châm chọc, nói: "Hắn nói em nên nghỉ ngơi cho khỏe."
"Còn gì nữa?"
"Hết rồi."
Sắc mặt Lê Hi có chút khó coi, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: "Thời điểm em hôn mê, hắn có tới thăm em lần nào hay không?"
"Không có." Thịnh Diễn Chi dùng ánh mắt như nhìn mấy đứa ngu xuẩn nhìn Lê Hi, "Anh đã sớm cảnh cáo em, đừng có dính dáng đến Tần Phong. Em không nghe, bây giờ đem bản thân biến thành như vậy là muốn cho lão gia tử cùng lão phu nhân tới bệnh viện canh chừng em?"
Lê Hi nhanh chóng nói ngay: "Anh, anh ngàn vạn lần đừng nói cho ông ngoại với bà ngoại biết!"
Hai vị lão nhân đã lớn tuổi, lại luôn yêu thương đứa cháu ngoại là cậu, cậu không muốn làm bọn họ lo lắng.
Huống chi cậu bị Tần Phong đùa bỡn tình cảm, chuyện này cũng rất mất mặt, truyền ra ngoài cậu còn mặt mũi nào sống ở thành phố G.
Lê Hi ở bệnh viện hai ngày, sau khi xuất viện cũng không tiếp tục đi tìm Tần Phong. Trở về như lúc trước, tìm một đống bạn bè là con ông cháu cha ngưu tầm ngưu mã tầm mã, không phải uống rượu thì chính là đua xe.
Kết quả lúc đua xe lại xảy ra chuyện, tông vào lan can phòng hộ, thiếu chút nữa bay thẳng xuống núi, dọa mọi người có mặt ở hiện trường sợ tới mất mật.
Chuyện này truyền tới tai Thịnh lão gia tử, ông tức giận đến huyết áp tăng cao. Đêm đó Lê Hi trở lại nhà cũ, bị Thịnh lão gia tử cầm gậy chống, hung hăng quất ba gậy lên người.
Lê Hi đau đến hút khí, nhanh chóng nhẹ giọng nhận sai: "Ông ngoại, con sai rồi, lần sau đua xe con nhất định sẽ chú ý an toàn...... Không phải, về sau con sẽ không đua xe nữa."
"Lời này ta đều nghe đến phát chán rồi!" Thịnh lão gia tử tức giận chưa tan, cũng không tin tưởng mấy lời hứa lèo của Lê Hi, "Anh con đã nói với ta, một là đưa con trở về M quốc học tập, hai là đi theo hắn xử lý chuyện công ty."
Lê Hi một cái cũng không muốn chọn, tràn ngập chờ mong hỏi: "Còn có lựa chọn thứ ba không ông?"
Mặt Thịnh Diễn Chi vô biểu tình nói: "Có."
Lê Hi ánh mắt sáng lên: "Là gì vậy anh?"
Thịnh Diễn Chi cười lạnh nói: "Tìm một người kết hôn với em, dành thời gian quan tâm em nhiều một chút, đỡ cho em mỗi ngày đều đi ra ngoài gây chuyện thị phi."
Lê Hi vẻ mặt đưa đám: "Anh, anh thích vợ quản nghiêm thì cũng thôi đi, đừng kéo em xuống nước chứ."
"Đừng cho là anh không biết em đang nghĩ cái gì." Thịnh Diễn Chi đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn Lê Hi, "Nếu em còn có chút đầu óc, đừng có tiếp tục nghĩ tới Tần Phong!"
Thần sắc Lê Hi hơi cứng đờ, cười gượng một tiếng: "Anh không đề cập tới hắn, em cũng không nhớ nổi......"
Thịnh Diễn Chi không chút khách khí chọc thủng cậu: "Em cả ngày uống rượu đua xe, còn không phải là giả bộ cho hắn xem sao? Diễn cho thật là tiêu sái! Thật sự cho rằng anh không nhìn ra hả?"
Bả vai Lê Hi rũ xuống, cười khổ nói: "Anh, đánh người không đánh mặt, bóc người không bóc trúng chỗ yếu."
Cậu xác thật không thể quên được Tần Phong.
Cậu giống như một kẻ nghiện, mỗi khi nhàn rỗi, cậu liền không có cách nào khống chế bản thân nhớ lại hồi ức nửa năm qua của hai người. Cậu đã rất nỗ lực biến bản thân trở lại bộ dáng như lúc trước, nhưng hết thảy đều vô nghĩa.
"Anh đã cho ngừng tất cả tài khoản của em, chỉ để lại cho em một căn hộ, còn có một chiếc xe. Thời điểm em phải vội vàng đi kiếm tiền, sẽ không còn thời gian nhớ tới hắn."
Lê Hi: "......"
Không phải chứ, người ta thất tình đều có người nhà tri kỷ an ủi, vì cái gì cậu lại có cảm giác như bị đuổi ra khỏi nhà!??