Chia Tay Một Trăm Ngày

Chương 2: Rời nhà trốn đi




Tác giả: Tử Tri Ngư Chi Nhạc

Gạch đá bản dịch xin gửi về: Ocean135

Chiến hỏa tới đột nhiên, kết thúc cũng bất ngờ.

Căn nhà nháy mắt yên tĩnh dọa người, Lục Quan Du dại ra đứng ngơ ngác, một chút phản ứng cũng không có.

Dưỡng khí xung quanh dường như trở nên loãng cực độ, lồng ngực Lục Quan Du theo hơi thở dồn dập mạnh mẽ phập phồng, xoang mũi ngập tràn chua xót, khó chịu muốn nôn rồi lại không nôn được. Đau đớn như những lỗ kim tích lũy qua ngày tháng đồng loạt tác quái, trái tim như thể thiếu một khối, mỗi nhịp đập đều lôi kéo chèn ép từng tế bào thần kinh.

Trong không gian yên tĩnh, tiếng thở dốc của anh đặc biệt chói tai, như thể một kẻ hấp hối giành giật từng hơi thở.

Hình ảnh anh cùng Phó Viễn bên nhau mấy năm nay nhanh chóng hiện lên trong đầu anh như đèn kéo quân. Ấm áp đó, vui sướng đó, bi thống đó, đều chỉ vì một người, đó chính là Phó Viễn.

Không biết từ khi nào, Phó Viễn đã trở thành cả thế giới của anh, ảnh hưởng đến nhất cử nhất động của anh, ảnh hưởng đến tâm tình của anh. Mà Lục Quan Du lại chỉ là một kẻ phụ thuộc vào hắn, ngay cả nói chuyện hắn cũng không muốn nói nhiều một lời.

Không thú vị, thật sự không thú vị. Anh cứ ở đây ăn vạ cũng đâu được gì, đoạn quan hệ này dù có tiếp tục cũng chỉ càng thêm tra tấn lẫn nhau.

Chuyện đã đến nước này, Lục Quan Du nhìn chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, anh là một người đàn ông, hà tất phải dây dưa ra nông nỗi này. Đi thôi, rời đi thôi, như vậy Phó Viễn sẽ không còn không vui nữa, nói không chừng chính anh cũng sẽ không còn mệt mỏi như vậy.

Phó Viễn chưa nói chia tay, vậy để anh hoàn thành nó.

Lục Quan Du vốn là kẻ nói là làm, chỉ là mấy năm nay sự quyết đoán ấy không biết đi đâu mất.

Anh biết rõ ngày hôm nay Phó Viễn sẽ không quay trở lại, vì vậy liền bắt đầu thu thập hành lý, đem hết quần áo từ tủ bỏ vào vali, kéo ra đến phòng khách chiếc vali lại bật khóa mở tung. Quần áo vương vãi đầy đất, Lục Quan Du lại phát hiện trong số đó không có món đồ nào là do anh mua, ngay cả vali trong tay cũng là Phó Viễn mua về trong một lần hai người cùng ra ngoài chơi.

Thật đúng là ăn của hắn mặc của hắn ở cửa hắn. Anh như phát tiết cảm xúc mà đảo tung đống đồ, sau đó cầm theo di động và ví tiền ra khỏi cửa, không hề ngoảnh đầu lại, hoặc là nói, không dám quay đầu.

Bở vì Lục Quan Du biết rõ, nếu quay đầu lại anh sẽ không đi được nữa, đây là nơi duy nhất cho anh sự ấm áp mấy năm nay.

https://www.wattpad.com/user/ocean135

Chờ đến khi Bạch Dương chạy tới quán bar, Phó Viễn Phó Viễn cũng đã tỉnh rượu kha khá. Kỳ thật từ khi vừa ra khỏi nhà hắn đã lập tức hối hận, bị gió lạnh thổi qua càng cảm thấy mấy lời mình vừa nói thật sự khốn nạn. Hắn vào quán bar không gọi rượu, lại gọi bạn cùng học trước kia, nay là đồng bọn cùng hợp tác, Bạch Dương.

"Không phải vừa kết thúc một chầu sao? Ông lại kêu tôi ra đây làm gì?" Anh ta nhìn Phó Viễn từ trước đến nay đều tự tin, giờ lại gục đầu xuống bàn không nói gì. "Lại cãi nhau với vị kia nhà ông hả?"

"Tôi vừa mắng em ấy", Phó Viễn đưa tay đỡ trán, vô cùng thống khổ, tất cả những lời không nên nói với Lục Quan Du nhất, hắn đều nói ra hết rồi. "Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình nữa, tôi biết rõ em ấy vì tôi mới từ bỏ sự nghiệp, vậy mà tôi còn nói mấy lời khốn nạn với em ấy. Bạch Dương ông nói đi, có phải con người đều sẽ trở thành như vậy? Tôi đã cho rằng tôi sẽ yêu em ấy cả đời."

"Yêu hay không ông là người rõ nhất," Bạch Dương vỗ vỗ vai hắn, hỏi bartender một ly nước sôi để nguội đưa cho hắn, "Nếu không yêu ông sẽ không khổ sở và lo lắng như vậy."

"Nhưng mà, nhưng mà tôi cảm thấy bực bội, tôi thực sự bực bội, tôi không muốn ở bên cạnh em ấy, tôi không muốn cùng em ấy thân cận. Mỗi lần nhìn dáng vẻ nơm nớp lo sợ của em ấy, tôi lại sẽ hoài nghi đó có phải Lục Quan Du từng vì tôi mà không tiếc hết thảy nháo với người nhà không."

"Bất luận cái gì thay đổi cũng sẽ có nguyên nhân, theo hiểu biết của tôi đối với hai người, nguyên nhân duy nhất khiến Tiểu Lục thay đổi chỉ có ông mà thôi. Thời điểm ông bực bội có khi nào nghĩ đến có lẽ là cậu ấy cảm thấy bất an, nói sao thì, hai người đàn ông ở bên nhau cũng quá khó khăn."

"Tôi còn nhớ ngày đó cậu theo đuổi Tiểu Lục như thế nào, cuồng nhiệt lại dị thường nghiêm túc. Thời gian sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ, một số thứ trân quý tốt đẹp có lẽ sẽ bị che giấu dưới đám chuyện lông gà vỏ tỏi, nhưng chúng sẽ không bao giờ biến mất." Nhìn Phó Viễn như suy tư, anh ta nói tiếp, "Đây là tôi đứng dưới góc độ người ngoài để nói với cậu, còn lại cậu cứ suy nghĩ kỹ đi."

Bạch Dương nghiêng đầu nhìn di động màn hình nứt vỡ của Phó Viễn, thấy tin nhắn chưa đọc lóe lên, lại nhìn nhìn áo sơ mi của hắn, "Không phải tôi nói cậu, tự cậu xem bản thân cậu đi, lại còn tin nhắn này, Tiểu Lục không tức giận mới là lạ."

"Đám người đó nhắn tin tôi đều không để ý tới," Phó Viễn túm túm quần áo, "Quần áo tôi làm sao vậy?"

Bạch Dương chỉ chỉ chỗ cổ áo cho hắn, để hắn nhìn rõ dấu son môi đỏ tươi cực kỳ chói mắt, "Shit, con mẹ nó đây là kẻ nào làm, bảo sao em ấy đột nhiên lại giận dỗi tôi."

"Tâm sự cùng cậu ấy nhiều chút đi."

"Còn nói được hoa mỹ, vậy sao không thấy ông tóm được kẻ điên kia nhà ông vào tay."Phó Viễn bị Bạch Dương giảng đống lớn đạo lý, trong lòng bực bội khó chịu, lời nói vô ý làm Bạch Dương thoáng cau mày nhưng cũng không tức giận với hắn.

Rốt cuộc lời Phó Viễn nói cũng là sự thật.

"Ông so với tôi may mắn hơn nhiều." Bạch Dương nhẹ giọng nói.

Hai người lại ngồi nói đến chuyện hợp tác của công ty, mãi đến khi người phục vụ tới nhắc nhở quán bar đến giờ đóng cửa.

Bạch Dương còn cằn nhằn chuyện thế mà phải ngồi cùng Phó Viễn đến tận sáng thật là lãng phí thời gian, liền cầm áo khoác rời khỏi quán bar, trước khi đi còn không quên móc mỉa Phó Viễn: "Nhanh trở về đi, Tiểu Lục mà chạy mất ông cũng đừng có tìm tôi khóc."

"Mau biến đi."

Ai biết, một câu chòng ghẹo của Bạch Dương thế nhưng lại thành sự thật.

Tờ mờ sáng ngày mới, trong tiểu khu lục tục có người dậy tập thể dục buổi sáng, Phó Viễn mua bánh bao mà Lục Quan Du thích nhất, tiện thể mua thêm sữa đậu nành, nghĩ thầm lát nữa trở về nhất định phải cùng Quan Du bình tĩnh nói chuyện.

Hắn hít sâu một hơi, cẩn thận đẩy cửa phòng, không ngờ lại nhìn thấy quần áo rơi rớt đầy đất, lập tức sầm mặt: "Lại muốn nháo gì nữa!"

Bữa sáng bị dùng sức thả xuống bàn, sữa đậu nành không chịu được áp lực, vung vãi ra gần một nửa, ngấm vào khăn trải bàn.

Phó Viễn trực tiếp lên phòng ngủ tìm Lục Quan Du, bên trong kéo rèm tối như mực, hắn đưa tay mở đèn, trên giường nào có bóng người, chăn nệm vẫn còn nguyên như sáng ngày hôm qua. Hắn cau mày, tìm khắp thư phòng, phòng bếp, phòng vệ sinh, xác định Lục Quan Du không có ở nhà, biểu tình nghiêm túc lấy di động gọi đến dãy số quen thuộc, tổng đài lại nhắc nhở đối phương đã tắt máy.

Trên khuôn mặt vốn dĩ tràn ngập tức giận của hắn lộ ra một tia hoảng loạn, tìm kiếm trong đống quần áo lộn xộn không thấy ví tiền mà Lục Quan Du vẫn dùng, hắn cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại, vội vàng gọi cho Bạch Dương nói sơ qua tình hình, hỏi: "Không tìm thấy em ấy, ông nói xem trong chốc lát như vậy em ấy có thể đi đâu?"

Bạch Dương ở đầu kia điện thoại trợn trắng mắt, nói: "Phó tổng, tôi đã nói rồi, ông mà không quý trọng Tiểu Lục sẽ chạy mất."

"Đây là..... Rời nhà trốn đi?"

"Ừ, tôi muốn bổ giấc, đừng tìm tôi nữa, kiến nghị 48 giờ sau báo nguy."

Rời nhà trốn đi rời nhà trốn đi, Phó Viễn cảm thấy Lục Quan Du lá gan thật lớn, thế mà lại dám rời nhà trốn đi!

Phó Viễn trượt qua trượt lại danh bạ muốn tìm bạn bè quen biết hai người hỏi một chút, ngón tay lại đột nhiên dừng lại, tự hỏi chính mình, vì sao hắn lại nghĩ Lục Quan Du không thể rời nhà trốn đi cơ chứ?

Năm đó vì được ở bên cạnh mình, con ngoan trong mắt cha mẹ, trò giỏi trong mắt các giáo sư - Lục Quan Du - đứng trước mặt cha mẹ nói muốn cùng một người đàn ông chung sống cả đời. Chính vì vậy, Lục Quan Du bị Lục ba giận dữ đánh chửi, chịu đựng đau nhức chạy ra khỏi nhà.

Khi đó em ấy rời nhà trốn đi không phải vì được ở bên mình sao?

Sao hắn lại có thể quên mất, em ấy cũng là kẻ bướng bỉnh số một số hai thế giới.

Phó Viễn nóng nảy lại phát hiện ngoại trừ cái kẻ đáng ghét tên Nguyễn Lương Bình, hắn không biết Lục Quan Du còn người bạn nào khác. Tâm không cam tình không nguyện nhấn gọi, Phó Viễn cau có gác tay lên thành ghế, ngón tay không tự giác cào lên lớp đệm da, gân xanh nổi rõ ràng.

"Alo? Ai vậy?" Người bên kia hiển nhiên còn chưa tỉnh ngủ, thanh âm khàn khàn nhận điện thoại.

"Tôi là Phó Viễn."Phó Viễn đơn giản cứng nhắc giới thiệu thân phận.

".....Chào anh, sớm như vậy có chuyện gì không?"

"Quan Du có tới tìm cậu không?

"Anh nói gì vậy, có chuyện gì xảy ra?"

"Hôm qua chúng tôi cãi nhau, sau đó em ấy đi khỏi nhà."

"..." Nguyễn Lương Bình im lặng không nói gì, Phó Viễn cho rằng tín hiệu bị nhiễu, lại hô một tiếng.

"Quan Du không tới tìm tôi." Nguyễn Lương Bình nói xong liền không chút lưu tình ngắt máy.

Phó Viễn bị cắt đứt cuộc gọi, một hơi nghẹn tại yết hầu, suýt chút nữa ném luôn chiếc điện thoại đã nứt vỡ đi.

*

Nguyễn Lương Bình còn buồn ngủ cầm lấy điện thoại còn reo vang ầm ĩ, số lạ, nghe tiếp vẫn là Phó Viễn.

Hỗn đản này ngay cả việc Quan Du rời nhà mà đến tận bây giờ mới phát hiện, còn không biết xấu hổ gọi điện thoại hỏi thăm. Nguyễn Lương Bình hốt hoảng mặc vội quần áo, cũng mặc kệ có rửa mặt hay chưa đã chuẩn bị ra ngoài tìm Lục Quan Du.

Mở cửa nhà ra lại thấy Lục Quan Du cuộn người ngồi xổm cạnh cửa, giống như là đang ngủ.

"Quan Du, Quan Du."

"Ừm? Lương Bình à?" Lục Quan Du mơ mơ màng màng mở mắt, cảm thấy đầu đau phát điên.

"Cậu đến nhà tôi sao lại không vào?"

"Lúc tôi đến cũng khuya quá rồi."

"Nói cái gì mà quấy rầy hay không, mau mau vào phòng cho ấm." Nguyễn Lương Bình nói liền đưa tay kéo Lục Quan Du dậy, chân anh lại vừa tê vừa lạnh, nhất thời lảo đảo, Nguyễn Lương Bình đúng lúc đỡ được anh, dìu vào nhà.

Một ly sữa bò nhanh chóng được hâm nóng, kịp thời giúp Lục Quan Du làm ấm cơ thể.

"Cậu cùng Phó Viễn cãi nhau sao?" Nguyễn Lương Bình hỏi, đồng thời âm thầm quan sát biểu tình trên mặt Lục Quan Du.

Lục Quan Du cúi đầu mân mê ly sữa, không nói lời nào, Nguyễn Lương Bình cũng không có cách hỏi tiếp, không khí trong phòng trở nên trầm mặc.

"Không nói cũng không sao." Nguyễn Lương Bình vỗ vỗ vai Lục Quan Du, "Tôi đi làm chút đồ ăn gì đó, nhìn cậu có vẻ chưa ngủ đủ, một lát nữa ăn chút gì rồi vào phòng ngủ nghỉ ngơi đi."

"Cảm ơn, tôi..." Lục Quan Du muốn cảm ơn, lại bị Nguyễn Lương Bình ngắt lời.

"Ai, dừng dừng, có còn coi nhau là bạn bè nữa không." Nguyễn Lương Bình lúc này cảm tạ hai chữ "bạn bè" muốn chết, đây là một cái cớ tốt cỡ nào chứ, hoàn toàn giúp anh ta thỏa mãn tư tâm nho nhỏ của mình.

"Ừ" Lục Quan Du gật gật đầu, đầu óc sớm đã không nghĩ được gì, Nguyễn Lương Bình liền vào phòng bếp làm bữa sáng.

Chờ làm xong vài món đơn giản, Lục Quan Du đã ngủ say trên sô pha. Nguyễn Lương Bình sợ anh bị lạnh, cẩn thận đắp một chiếc chăn mỏng cho anh, sau đó uống một ly sữa, cầm một chiếc bánh mì liền đi làm.

Lục Quan Du nằm mơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.