Tiên thái tử Phó Dư biết Lam Sầm thích hắn, trước cả khi đính hôn với Nhạc Tâm, trước cả khi Lam Sầm hiểu rõ tình cảm của cô ta.
Phó Dư lớn lên trong bể âm mưu, thân là thái tử được Tiên Đế quyết định, mọi cử động đều khiến người khác chú ý, cùng lúc đó, thứ hắn cần chú ý cũng nhiều hơn. Trong cùng lứa tiên trưởng thành, nếu nói ai hiểu rõ tâm tư của người khác nhất, trừ Phó Dư ra thì đâu còn ai nữa.
Quyền mưu không thể rời khỏi lòng người. Đùa bỡn quyền mưu, nói theo nghĩa khác là đùa bỡn lòng người.
Ngồi ở vị trí cao, khống chế lòng người. Bắt đầu từ khi sinh ra, Phó Dư đã chắc chắn phải đi trên con đường này.
Cho nên chút tâm tư của con gái của Lam Sầm gần như không che không đậy ở trước mặt Phó Dư, rất rõ ràng.
Dựa vào mức độc cưng chiều của Huyền Nhất chân nhân đối với Lam Sầm, nếu là ông ta biết Lam Sầm thích hắn, nhất định sẽ uy hiếp dụ dỗ, ép Phó Dư cưới Lam Sầm, như thế thì Phó Dư không thể nào tự nắm giữ được hôn nhân của mình.
Phó Dư, không thích bị người khác điều khiển.
Chủ yếu nhất là, Phó Dư không thích Lam Sầm.
Nếu nói thích, hắn nên thích Nhạc Tâm.
Một người có tình cảnh vi diệu y như hắn. Tuy hắn là con của Thiên Đế, địa vị tôn kính, nhưng bản thân hắn nhất định phải cường đại mới có thể khiến tộc Thiên Đế lại được vùng dậy dưới sự chèn ép của Huyền Nhất chân nhân và Đạo Nhất Tiên Quân. Tựa như Nhạc Tâm tuy là người phàm được Đạo Nhất Tiên Quân nhặt được cũng không ai dám bắt nạt cô, nhưng cô chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của mình, tăng thực lực lên mới có thể vững bước trong tiên giới, không bị người khác coi thường.
Tên người phàm Nhạc Tâm này rất thú vị, nỗ lực chăm chỉ không nói, tâm tính rất rộng, chưa từng oán trời trách đất. Cô ngày ngày vui cười chơi đùa với đám Bắc Hòa, lúc nên đứng đắn nghiêm túc thì đứng đắn nghiêm túc hơn bất cứ ai, mà lại bât kể cô làm cái gì cũng có cái độ, chưa từng vi phạm.
Phó Dư yên lặng chú ý cô, càng cảm thấy cô khác với mẹ hắn-người luôn thở dài phàn nàn. Phó Dư không tự giác bị hấp dẫn.
Đạo Nhất Tiên Quân nói muốn chọn rể cho Nhạc Tâm, Phó Dư biết cơ hội của mình tới rồi.
Nhạc Tâm không thích làm bài tập, Phó Dư vẫn luôn biết. Lấy cơ cho cô chép bài tập, Phó Dư được toại nguyện đính hôn với Nhạc Tâm, thành vị hôn phu của cô.
Thiên Đế khen hắn làm tốt, thuận lợi lôi kéo được Đạo Nhất Tiên Quân.
Huyền Nhất chân nhân và Đạo Nhất Tiên Quân không hợp nhau, cả hai bọn họ đều là uy hiếp của tộc Thiên Đế. Bây giờ Phó Dư đính hôn với đồ đệ của Đạo Nhất Tiên Quân tương đương với kéo Đạo Nhất Tiên Quân đến trận doanh của tộc Thiên Đế, tối thiểu đối với bên ngoài là như vậy. Từ đó về sau, Đạo Nhất Tiên Quân nể mặt Nhạc Tâm mới không làm khó tộc Thiên Đế thêm, mà có Đạo Nhất Tiên Quân ở đây, Huyền Nhất chân nhân làm việc cũng sẽ kiêng dè, không dám quá phận.
Phó Dư không giải thích, trái lại bổ sung: "Đạo Nhất Tiên Quân và Huyền Nhất chân nhân luôn luôn không hợp nhau, chúng ta không biết thực hư, không thể loại trừ khả năng bọn họ âm thầm liên thủ. Bây giờ, tôi đính hôn với Nhạc Tâm, cho dù bọn họ từng âm thầm liên thủ, quan hệ liên minh hiện tại tất cũng bị phá."
Thiên Đế vỗ tay cười to: "Đúng, đúng!"
Phó Dư cong cong khóe môi.
Niềm yêu thích của Lam Sầm, không còn uy hiếp đối với hắn nữa.
Đối tượng đính hôn của hắn là Nhạc Tâm mà không phải bất kì ai khác trong tiên giới. Sau lưng Nhạc Tâm là người duy nhất mà Huyền Nhất chân nhân không dám trêu chọc-Đạo Nhất Tiên Quân.
Nhưng Phó Dư còn chưa kịp vui mừng, Đạo Nhất Tiên Quân đã cảnh cáo hắn.
Tình cảm có động cơ không trong sáng thì không đáng tiền.
Từ đó về sau, Phó Dư vẫn như lúc trước, đứng ở chỗ xa nhìn Nhạc Tâm. Hắn nghĩ, thời gian còn dài, hắn có thể chậm rãi chờ , chờ hắn mạnh lên, có thể che chở Nhạc Tâm, có thể thay đối cách nhìn của Đạo Nhất Tiên Quân, có thể tự do với Nhạc Tâm.
Ai ngờ, hồn đăng của Đạo Nhất Tiên Quân đột nhiên tắt.
Hết thảy đều trở nên khác biệt, tiên giới thành thiên hạ của Huyền Nhất chân nhân.
Điều duy nhất Phó Dư có thể làm chỉ là nghĩ cách giúp Nhạc Tâm lấy được trái tim của tổ tiên của tộc Thiên Đế.
Trong biệt thự nửa sáng nửa tối, nhìn bên mặt tuấn tú mà lạnh lùng của Phó Dư, nước mắt Lam Sầm cố nén thật lâu rốt cục tràn mi.
Thiên mệnh không thể trái, dù là cô ta đầu thai tới nhân gian, tình kiếp của cô ta vẫn ứng trên người Phó Dư.
Trong hai mắt đẫm lệ mông lung, Lam Sầm cảm giác được khí áp của Phó Dư lại thấp đi mấy phần, cô ta theo ánh mắt hắn trông qua, thì thấy một chàng trai anh tuấn đang cúi đầu hôn Nhạc Tâm. Chờ đến lúc người kia ngẩng đầu lên, Lam Sầm mơ hồ cảm thấy quen mắt. Cô ta có lẽ đã từng gặp anh ở chỗ nào đó.
Cô ta nháy mắt mấy cái, trong chớp mắt cô ta nhớ tới cô ta nhìn thấy ảnh chụp của người kia ở nhà chị họ. Bạn cùng phòng của vị hôn phu của biểu tỷ, cô ta nhớ rõ là thế.
Bạn trai Nhạc Tâm...
Lam Sầm đưa tay lau nước mắt, quay người im lặng rời đi.
Nước mắt, từ xưa đến nay vốn không đáng tiền.
Trong sơn cốc, Nhạc Tâm và Trữ Vệ hái hạt dẻ đã đủ nhiều, cô lấy điện thoại di động ra bắt đầu chụp ảnh, dâu tây, xoài, sầu riêng các loại, các loại hoa quả đều chụp một lượt. Cô đã dự định trước được số lượng và khu vực trồng, như vậy chỉ cần điều chỉnh tốt góc độ chụp là có thể tránh những loại hoa quả khác, chỉ chụp riêng một loại. Nếu không các loại hoa quả sinh trưởng ở các nơi có khí hậu khác nhau xuất hiện trong cùng một tấm hình, đã thế quả nào cũng to tròn thì sẽ bị lộ tẩy mất.
Nhạc Tâm chụp xong, lật từng tấm hình ra xem xét, ừm, rõ ràng, trái cây tươi mới, màu sắc đẹp đẽ, nhưng hình như thiếu gì đó?
Trữ Vệ chỉ chỉ mình.
À, quên chụp người.
Nhạc Tâm vứt di động cho Bạch Hổ, cô với Trữ Vệ nửa ngồi xuống nhặt hạt dẻ ở hai bên, cả hai cùng đưa tay lên đầu tạo thành hình trái tim.
Bạch Hổ: "..."
Hổ độc thân muốn khóc, trước khi khóc còn phải chụp ảnh cho cặp đôi trước mặt.
Vợ chồng nhà người ta cùng nhau về nhà, để mặc hắn ở lại làm việc. Hắn hối hận vì đã muốn tới trồng trọt, không bằng trở về đối mặt với áp suất thấp trong biệt thự. Nhưng Nhạc Tâm bàn giao hắn mua giỏ nhựa chuyên để đựng hoa quả, hắn không dám không mua. Hắn không dám làm chậm trễ việc kiếm tiền của thần thổ địa.
Vua của vạn loại thú đứng trước mặt thần tiên vẫn rất sợ hãi.
Hạt dẻ Nhạc Tâm trồng ăn sống cũng rất ngon, nhưng thích luộc lên hơn.
Trữ Vệ xung phong nhận việc, chuyện này đơn giản, rửa sạch hạt dẻ bóng loáng, bỏ vào trong nồi, thêm nước chìm hạt dẻ, nấu, tiếp tục nấu chín là được. Sợ không đủ ngọt, Trữ Vệ muốn bỏ chút đường trắng vào nước nhưng không tìm được.
Mới chuyển đến biệt thự, đồ trong nhà không nhiều, tủ lạnh gần như trống không.
Buổi sáng chỉ tìm được gạo, anh nấu cháo gạo trắng. Giữa trưa cũng không thể tiếp tục uống cháo gạo trắng, Trữ Vệ gọi thức ăn ngoài, Nhạc Tâm thích khoai tây chiên, gà rán và Hamburger.
Xế chiều đi dạo siêu thị mua đồ, Trữ Vệ âm thầm quyết định. Nhất định phải làm chuyện những người yêu nhau thường làm, anh phải nhân cơ hội mua đồ đôi.
Khi Trữ Vệ từ phòng bếp ra đã nhìn thấy Bắc Hòa ôm điện thoại ngồi trên ghế salon đối diện Nhạc Tâm, hắn rất hưng phấn, giơ màn hình điện thoại di động cho Nhạc Tâm nhìn: "Tôi thông báo cho cô biết, Nhạc Tâm, tôi hot rồi!"
Chỉ trong một lần trực tiếp, Bắc Hòa đã nổi tiếng vang dội.
Ăn mukbang, vừa muốn dựa vào ăn, còn phải nhờ vào mặt. Không thấy các chị gái ăn mukbang ai ai cũng dáng người thon thả, khuôn mặt xinh đẹp, lại ăn được nhiều sao. Bắc Hòa ngoại trừ không phải chị gái, hai tiêu chí hắn đều phù hợp. Nhưng hắn là chàng trái đáng yêu lại tinh tế nha, tất nhiên càng được các cô gái theo đuổi.
"Nào nào nào, Nhạc Tâm, tôi đọc cho cô nghe fan hâm mộ khen tôi như thế nào nhé."
Trợ lý của Trữ Vệ cố ý chọn lần đầu tiên Bắc Hòa ăn mukbang vào tối thứ sáu, không thì hắn ăn mukbang muộn như vậy, nếu người xem sáng hôm sau còn phải đi làm thì làm sao thức đêm xem hắn ăn mukbang được?
Video tối qua ăn mukbang vừa lên, bình luận như mưa đạn, Bắc Hòa tình cảm dạt dào đọc: "Aaaa, Bắc Hòa siêu cấp đẹp trai, tôi ăn tôi ăn!"
"Tướng ăn sang trọng mà ưu nhã, sức ăn lại nhiều như trâu, người này quả là một người đàn ông quyến rũ!"
"Anh trai vất vả hạ phàm, xin hãy ngẩng đầu nhìn tôi một chút, một chút thôi, chỉ một chút thôi!"
"Anh trai ăn nhiều như thế, tường tôi không phục, chỉ phục anh!"
"Anh Bắc Hòa sao ăn được nhiều như vậy, lại còn siêu đẹp, lại còn siêu đẹp, lại còn siêu đẹp!"
...
Bắc Hòa thỏa mãn cười híp mắt: "Ôi, thật là vui vẻ!"
Nhìn thấy Trữ Vệ ra, hắn cười híp mắt lên tiếng chào hỏi, hô một tiếng: "Ba Trữ!"
Trữ Vệ: "..." Mặc dù trên tâm lý coi hắn là con để cưng chiều, nhưng đột nhiên nhìn thấy một đứa con lớn như thế đứng trước mặt, tâm tình vẫn rất vi diệu.
Nhạc Tâm che mắt: "Anh cần phải giữ chút mặt mũi."
"Hahaha." Bắc Hòa tiếp tục xem mưa bình luận: "À, còn có có rất nhiều người nghi tôi ăn giả, còn có người nói ăn xong thúc nôn. Ôi, Bắc Hòa ông đây còn phải ăn giả sao? Thúc nôn? Như thế còn xứng đáng với các loại tôm cá, nho mà ta ăn không?"
Hắn cố ý nhấn mạnh chữ "Nho": "Tôi còn viết nick Wechat của cô để quảng cáo cho nho nữa, hôm nay nhiều đơn đặt hàng không?"
Nói đến sự nghiệp buôn bán của mình, Nhạc Tâm không khỏi ngồi dậy: "Trách không được hôm nay có không ít người kết bạn Wechat của tôi để mua nho, thì ra là công lao của anh."
Cô tỏ vẻ vui mừng: "Đứa con trai này không phí công nuôi..."
Bắc Hòa: "..."
Hắn lại lật lật bình luận: "Một trăm cân tôm bỏ đi vỏ cũng không nhiều, anh dám ăn một trăm cân chè trôi nước không? Ba mày không chỉ ăn một trăm cân tôm, còn ăn một trăm cân bề bề đó. Một trăm cân mực còn không có vỏ, hàng thật giá thật sao không nhắc tới? chậc, đám anti thời nay không được rồi."
"Đã nhắc đến chè trôi nước, vậy đêm nay ba sẽ phát sóng trực tiếp ăn một trăm cân chè trôi nước, vả mặt mày." Bắc Hòa lướt lướt điện thoại, khó xử: "Chỉ ăn nhiều chè trôi nước như vậy có quá nhàm chán không?"
Ba Trữ tri kỷ nhắc nhở: "Có thể sử dụng khác biệt loại nhân khác nhau, nhân vừng, nhân táo mèo, đậu đỏ, hoặc là nếm thử nhân mặn kiểu mới, như nhân thịt gà, thịt bò, dưa chua các loại, hình như socola cũng được? Cách làm cũng nhiều, chè trôi nước hoa quế, chè trôi nước hương rượu. Phương bắc ăn bánh trôi, phương nam ăn chè trôi nước. Ngoại trừ chè trôi nước, anh cũng có thể lựa chọn ăn bánh trôi. Chỉ là chè trôi nước hay bánh trôi ăn nhiều không dễ tiêu hóa, nên ăn ít."
Nhạc Tâm: "Hắn ăn bao nhiêu cũng có thể tiêu hóa, dù sao đây cũng là sở trường duy nhất của hắn."
"Cô ước ao ghen tị à!" Bắc Hòa gọi điện thoại cho đầu bếp chuyện môn của mình bảo bọn họ đi chuẩn bị chè trôi nước với bánh trôi.
Nhạc Tâm đúng lúc chào hàng hoa quả cô mới trồng: "Đợi chút nữa tôi bảo Bạch Hổ hái mấy giỏ dâu tây, anh đào với xoài tặng cho anh ăn phát sóng trực tiếp, đến lúc đó anh dán mã Wechat của tôi lên, để fan hâm mộ qua quét mã mua đồ."
"À đúng rồi, đừng vứt giỏ hoa quả, còn có thể tận dụng lần hai, tiết kiệm chút, đều dùng tiền để mua, kiếm tiền không dễ dàng." Con buôn Nhạc Tâm tính toán tỉ mỉ.
Bắc Hòa: "Rất dễ dàng, tùy tiện ăn một chút là có thể kiếm tiền, tôi nghe trợ lý nói tiền lời tối hôm qua kiếm được không ít đâu. Nhạc Tâm, cô buôn bán thật vất vả, lại phải trồng trọt, phải hái, còn phải đưa hàng. Hay là cô ăn mukbang với tôi đi?"
"Không được không được, dạ dày vẫn có chút khác dạ dày anh."
Còn phải dựa vào Bắc Hòa quảng cáo cho mình, vẻ mặt Nhạc Tâm ôn hoà: "Bắc Hòa, chờ chút nữa ăn hạt dẻ với chúng tôi, ba Trữ của anh tự tay nấu."
Bắc Hòa sờ bụng: "Vừa hay tôi không ăn cơm trưa."
"Vậy tôi gọi chút thức ăn ngoài..."
Nhạc Tâm che điện thoại của Trữ Vệ: "Đừng gọi, đâu có ai xem, ăn cũng vô ích, đừng lãng phí số tiền này. Để anh ta ăn chút hạt dẻ là được rồi, giữ lại bụng, ban đêm ăn chè trôi nước."
Bắc Hòa: "..."
Tình hữu nghị làm bằng nhựa lại vỡ tan.