Chỉ Yêu Người

Chương 17: Ngầm chiếm đoạt trái tim chị.




"Tiểu Đồng, Tiểu Đồng?" Kiều Dĩ Phong cúp điện thoại xong rồi, trở lại phòng học, nhìn thấy Diêu Đồng đang nhìn chằm chằm vào một nơi, mắt cũng không thấy chớp lấy một cái, cũng không biết là nàng đang nhìn quá mức chuyên chú, hay thật ra đang ngẩn người.

"...... Cái gì?" Diêu Đồng khôi phục tinh thần, nhìn Kiều Dĩ Phong, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng được.

Kiều Dĩ Phong nhìn qua hướng vừa rồi, mà chỗ đó ——

"Chuyện gì?" Diêu Đồng sợ bị Kiều Dĩ Phong nhìn ra manh mối, liền che khuất tầm mắt nàng, lại lặp lại một lần nữa.

Nhưng mà, cái cách làm giấu đầu lòi đuôi này, Kiều Dĩ Phong đã biết.

Quý Tiêu.

Người vừa rồi Diêu Đồng nhìn chăm chú, là Quý Tiêu.

Chẳng qua, bây giờ ở trước mặt mọi người, vì mặt mũi Diêu Đồng, nàng cũng không vạch trần, không tiếp tục chủ đề vừa rồi nữa, chỉ nói, "Không có gì, vừa rồi mình thấy cậu ngẩn người, nghĩ không biết có chuyện gì xảy ra hay không, cho nên mới gọi cậu."

"À, đúng vậy. Không phải, không có, không có chuyện gì, chỉ là cảm thấy nhàm chán, cho nên mới phát ngốc một lát. Thế nào, vừa rồi gọi điện thoại, là Tiểu Nhiên nhà cậu gọi đến?" Diêu Đồng không cần đoán cũng biết, có thể làm Kiều Dĩ Phong ở bất kỳ thời điểm nào cũng lập tức bắt điện thoại, chỉ có em gái nàng Kiều Cảnh Nhiên, cho nên thấy động tác biểu tình của Kiều Dĩ Phong đủ biết người gọi đến là ai, về điểm này, Diêu Đồng cảm thấy mình vẫn rất hiểu rõ Kiều Dĩ Phong.

Chậc, Kiều Dĩ Phong này hình như là muội khống à nha.

"Đúng vậy. Nhiên Nhiên gọi điện thoại tới hỏi mình, hôm nay chừng nào về nhà." Vẻ mặt Kiều Dĩ Phong lại đạm nhiên, không hề phát hiện.

"Xong tiết này sau đó không có tiết nữa, cậu tan học là có thể đi." Thật ra muốn nói tiếp, Diêu Đồng thật sự rất bội phục Tiểu Nhiên nhà Kiều Dĩ Phong, mỗi lần gọi điện thoại đều thật chuẩn, chưa có lần nào gọi đến lúc Kiều Dĩ Phong đang trong giờ học hoặc đang ngủ, thời điểm mỗi lần điện thoại vang lên, đều trùng hợp là Kiều Dĩ Phong có thời gian rãnh, đối với việc này, Diêu Đồng thật sự cảm thấy rất bội phục.

Điểm này, thật chuẩn, nàng phục.

"Ừm, mình cũng nói với em ấy, lát nữa tan học, mình liền trực tiếp trở về nhà. Vậy còn cậu thì sao?" Kiều Dĩ Phong học ở đại học bản địa, cho nên rất tiện, Diêu Đồng cùng Quý Tiêu cũng vậy.

"Mình đó hả, chắc không về nhà đâu. Dù sao có hai, ba ngày, quá phiền toái." Diêu Đồng lười, nằm trên giường ngủ là thoải mái nhất.

"Vậy...... Trong phòng, chỉ còn lại cậu và Quý Tiêu, cậu...... không thành vấn đề chứ?" Kiều Dĩ Phong nghẹn cười mở miệng hỏi.

"Không, không thành vấn đề. Mình đương nhiên không thành vấn đề rồi." Diêu Đồng nhìn khắp nơi, chính là không đối diện với ánh mắt Kiều Dĩ Phong, "Sao cậu biết cậu ấy không về nhà?"

"À, đêm qua chính cậu ấy nói."

Diêu Đồng gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu, "Được rồi, mình cũng không có gì lo ngại, cậu cứ yên tâm về nhà đi, bằng không em gái nhà cậu nổi nóng lên, lại muốn tìm mình trách cứ." Diêu Đồng cười trêu chọc Kiều Dĩ Phong.

"......" Kiều Dĩ Phong nhịn không được liếc mắt một cái, Kiều Cảnh Nhiên cũng không có vô cớ gây sự như Diêu Đồng nói, ít nhất trong mắt mình em ấy chưa từng tùy hứng.

Tuy rằng sẽ ồn ào có chút khác biệt, nhưng mà đó cũng là điểm đáng yêu của em ấy, không tính là tùy hứng.

Kiều Dĩ Phong đối với Kiều Cảnh Nhiên, so với khoan dung, càng có rất nhiều bao dung.

Giữa trưa 12 giờ, thời điểm tiếng chuông tan học vang lên, Kiều Dĩ Phong liền đứng dậy rời đi, đi đến cổng trường, liền nhìn thấy tài xế đã dừng xe trước cổng trường, Kiều Dĩ Phong liền đi qua.

"Đại tiểu thư." Tài xế đứng thẳng tắp, cung kính gọi Kiều Dĩ Phong một tiếng.

Kiều Dĩ Phong gật gật đầu, chỉ nói, "Không phải đã nói đậu cách xa trường một chút sao, hôm nay sao lại......?"

Nàng từ trước đến nay biết điều, cho nên ở trường học trừ bỏ thành tích ưu dị cùng cái danh hoa khôi của khoa đội lên đầu, còn lại đều không có gì khác với người bình thường, như vậy cũng vì tránh cho bạn học nghị luận, có thể để nàng ở trong trường thoải mái một chút.

"Chuyện này......" Tài xế cúi đầu, có chút không biết mở miệng nói như thế nào, cho nên đành phải ngậm miệng không nói.

Kiều Dĩ Phong cũng không có ý trách cứ tài xế, chỉ nói, "Lần sau chú ý một chút, vẫn nên ngừng ở chỗ cũ là được rồi, tôi có thể tự mình đi qua đó."

"Vâng."

Tài xế một bên trả lời, một bên thay Kiều Dĩ Phong mở cửa xe.

Thời điểm Kiều Dĩ Phong chuẩn bị lên xe, một đôi tay duỗi đến trước mặt nàng, che lại đôi mắt nàng.

Chủ nhân đôi bàn tay kia, phỏng chừng dùng thanh âm quái đản nói ra, "Đoán xem em là ai đi ~ đoán đúng liền được thưởng!"

Đôi mắt Kiều Dĩ Phong bị che lại trong nháy mắt, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó cả người đều thả lỏng, không thoát khỏi đôi tay kia, ngược lại cười nói, "Tiểu Cảnh."

"Không, em không phải Tiểu Cảnh." Kiều Cảnh Nhiên ở đằng sau Kiều Dĩ Phong chơi xấu, vẫn không dùng giọng thật của mình như cũ, lại không muốn thừa nhận mình trêu chọc người kia.

Kiều Dĩ Phong cũng không nóng nảy, "Ơ? Phải không? Vậy để chị nhìn một cái xem là ai ~" Kiều Dĩ Phong biết rõ người phía sau là Kiều Cảnh Nhiên, lại vẫn hùa theo cô, hùa theo cô nói, sau đó vươn đôi tay, bắt lấy đôi tay đang che hai mắt mình, tiếp theo xoay người.

Không hề ngoài ý muốn, đó thật sự là Kiều Cảnh Nhiên.

"Ôi chao ~ em thật sự kém như vậy sao, vì sao mỗi lần chị đều đoán được là em vậy." Kiều Cảnh Nhiên bày ra dáng vẻ vô cùng ảo não.

Kiều Dĩ Phong chỉ cười cười không nói lời nào, sau đó một bàn tay buông tay cô ra, đi nhéo nhéo khuôn mặt cô, "Được rồi, lên xe đi, chúng ta về nhà thôi."

Một cái tay khác của nàng, nắm lấy tay Kiều Cảnh Nhiên ngồi lên xe.

"Bình thường lúc này, em hẳn nên ở trường, hôm nay sao có thời gian đến đón chị?" Kiều Dĩ Phong nghiêng đầu nhìn Kiều Cảnh Nhiên, hôm nay là thứ sáu, cô cũng đi học. Trước kia mỗi lần mình về nhà, buổi chiều đi đón cô, hôm nay lại ngược lại.

"Hai ngày nay trường học mở hội thao, cho nên chiều nay nghỉ." Một loạt kế hoạch hôm nay, Kiều Cảnh Nhiên đều đã lên kế hoạch hết rồi, bao gồm hành vi đùa dai của con nít vừa rồi nữa.

"Như vậy sao. Hôm trước, không phải em nói với chị, em được hạng nhất sao. Muốn được thưởng cái gì nè?" Kiều Dĩ Phong có thể nhớ rõ rành mạch, ngày hôm trước, Kiều Cảnh Nhiên như mỗi ngày gọi điện đến, nói cho mình cô tham gia hội thao được hạng nhất, muốn mình khen thưởng.

Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, Kiều Cảnh Nhiên trở nên càng ngày càng ưu tú, mỗi năm đều giành được đủ loại giải thưởng lớn nhỏ, mấy năm gần đây, giấy khen cùng cúp của cô đều chất đầy phòng mình.

Không sai, là chất đầy phòng Kiều Dĩ Phong.

Nàng nhớ rõ, Kiều Cảnh Nhiên mỗi lần giành được giải thưởng, bất luận giấy khen hay là cúp, đều sẽ cầm vào phòng mình, sau khi kể công xong, hướng về phía nàng muốn khen thưởng, Kiều Dĩ Phong cũng từng hỏi qua cô, giấy khen và cúp đều là minh chứng cho sự ưu tú của cô, vì sao Kiều Cảnh Nhiên không đem những thứ đó bày trong phòng mình.

Mặc kệ là khi nào, Kiều Dĩ Phong đều sẽ nhớ lại, Kiều Cảnh Nhiên thiếu vài phần tính trẻ con, ngữ điệu thành thục hơn vài phấn nói cho mình, "Bởi vì em muốn đem những đồ vật minh chứng sự ưu tú của mình để ở chỗ chị, nói như vậy, chị mỗi lần nhìn đến, đều sẽ nhớ đến chuyện em rất ưu tú."

Hoặc không chỉ như vậy, khi vinh quang của cô, chất đầy phòng Kiều Dĩ Phong, cũng đại biểu cho, cô đang lấy chính phương phức của mình, từng chút từng chút thâm nhập vào trong sinh hoạt của Kiều Dĩ Phong, ăn mòn trong lòng nàng, làm thói quen của nàng, làm nàng thích, làm nàng không cách nào kềm chế được.

Kiều Cảnh Nhiên cũng nhớ rõ, lúc đó, cô không có nói em gái của chị rất ưu tú, mà là nói, em rất ưu tú, có thể là trong tiềm thức muốn nói cho Kiều Dĩ Phong, cô rất ưu tú, vừa làm em gái Kiều Dĩ Phong, vừa làm, Kiều Cảnh Nhiên.

Kiều Cảnh Nhiên, thích Kiều Dĩ Phong.

"Hơn nữa, những cái cúp và giấy khen đó em lấy là được rồi, so với những cái đó, em càng thích, ngược là chị khen thưởng cơ." Câu nói sau, thói trẻ con của cô nổi lên, cũng vì hòa hoãn câu nói thành thục trước đó.

Kiều Dĩ Phong tuy không có truy vấn, cũng không có cự tuyệt, chẳng qua dần dà, chuyện giấy khen và cúp của Kiều Cảnh Nhiên sẽ đặt trong phòng nàng này cũng đã trở thành một thói quen, hoặc nói là tất nhiên.

Mà Kiều Cảnh Nhiên muốn được khen thưởng, tự nhiên cũng trở thành chuyện nhất định phải làm sau mỗi lần giành giải.

"Em nghĩ xong rồi." Kiều Cảnh Nhiên rất nhanh trả lời, bàn tính nhỏ trong lòng đã sớm tính xong.

"Là cái gì?" Bất luận Kiều Cảnh Nhiên nghĩ muốn cái gì, Kiều Dĩ Phong trước nay đều là hữu cầu tất ứng, nhất nhất thỏa mãn, ít nhất đến bây giờ mới thôi, Kiều Dĩ Phong đều không có cảm thấy, Kiều Cảnh Nhiên đưa ra quá yêu cầu gì khó có thể thỏa mãn.

Có lẽ cũng là vì, nàng cưng chiều Kiều Cảnh Nhiên quá mức, cho nên Kiều Cảnh Nhiên muốn sao trên trời, Kiều Dĩ Phong nghĩ, nàng có lẽ cũng sẽ tận lực thỏa mãn.

Có đôi khi, sự cưng chiều này, Kiều Dĩ Phong nhớ tới cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, chính là trong lòng lại chưa từng phủ định sự cưng chiều này, ngược lại là kinh ngạc xong, sinh ra một loại cảm giác đương nhiên.

"Tạm thời bảo mật!" Kiều Cảnh Nhiên thần bì nói.

Lần đầu như thế, trước kia Kiều Cảnh Nhiên muốn khen thưởng đều lập tức nói ra, lúc này lại trở nên thần bí, làm nội tâm Kiều Dĩ Phong có chút tò mò.

Cho đến khi về đến nhà, người giúp việc nói đồ ăn đã làm xong, mà Phương Du Khanh và Kiều Lễ cũng gọi điện về, nói lát nữa sẽ về nhà ăn cơm, chỉ là không xác định rốt cuộc là giờ nào, liền dặn dò người giúp việc, nếu Kiều Dĩ Phong và Kiều Cảnh Nhiên đói bụng, để bọn nó dùng cơm trưa trước.

Kiều Dĩ Phong vốn dĩ cũng muốn lôi kéo Kiều Cảnh Nhiên ăn cơm trưa trước rồi nói, sợ cô bị đói.

Cố tình Kiều Cảnh Nhiên ra vẻ thần bí, vẻ mặt cao hứng, cảm xúc đều viết ở trên mặt, Kiều Dĩ Phong không nghĩ muốn làm hỏng hứng thú của cô, cũng chỉ đành tùy cô, đồng thời cũng xem nhẹ sự thật bụng mình đang sôi ùng ục.

Kiều Cảnh Nhiên lôi kéo tay nàng, đi vào phòng nàng, sau đó vươn tay, chỉ cho nàng xem, "Chị nhìn xem, giấy khen đại hội thể thao, em đã treo ở đó."

Bởi vì Kiều Cảnh Nhiên giành được không ít giải thưởng, cho nên Kiều Dĩ Phong cố ý dành ra cho cô vị trí dùng để treo giấy khen trong phòng, còn cố ý mời người làm tủ kính trong suốt để trưng bày, đặt cúp của cô trong đó, cẩn thận lưu giữ.

"Treo rất tốt, rất tuyệt." Nghe ý tứ, Kiều Dĩ Phong biết, câu tiếp theo của cô hẳn là muốn mình khen thưởng, liền chờ cô mở miệng.

Kiều Cảnh Nhiên nghiêng người quá, có chút khống chế không được tươi cười của mình, lại cực lực đè nén nội tâm kích động, không muốn cho Kiều Dĩ Phong nhận thấy tình cảm dư thừa khác thường gì.

Cô làm nũng để che dấu tiếng tim đập mãnh liệt của mình, "Chị nhắm mắt lại trước đi~"

"Hả?"

"Nhắm mắt lại trước đi ~"

"Ừm, được." Kiều Dĩ Phong thuận theo yêu cầu của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.