Chỉ Yêu Người

Chương 12: Chị còn đẹp hơn cả cô dâu.




"Xong chưa? Vẫn chưa xong sao?"

Kiều Cảnh Nhiên một mình dạo bước bên ngoài phòng thay đồ, đi tới đi lui nhàm chán muốn chết.

Không còn cách nào, cô luôn không có kiên nhẫn gì cả, đám người gì đó, thật phiền phức.

"Chờ một chút nữa, một chút nữa là xong rồi." Thanh âm là từ trong phòng thử đồ truyền đến.

Không sai, hôm nay chính là ngày con gái của bác sĩ Lý đã chữa trị cho Kiều Cảnh Nhiên kết hôn. Cả nhà Kiều Cảnh Nhiên đều xác định sẽ tham dự.

Cho nên, Phương Du Khanh mang theo hai cô con gái đi thử lễ phục.

Kiều Cảnh Nhiên đã thay xong lễ phục, vốn dĩ Phương Du Khanh muốn cô mặc váy, đều đã chọn xong rồi, làn váy xù xù, mặc trên người cô nhất định rất đáng yêu, cố tình Kiều Cảnh Nhiên không muốn, nháo muốn mặc tiểu tây trang.

Phương Du Khanh không lay chuyển được cô, đành phải đáp ứng. Liền tự mình đi chọn cho cô một bộ tiểu tây trang cho bé gái mặc.

Không nghĩ tới chính là, tiểu tây trang Kiều Cảnh Nhiên mặc vào lại bất ngờ khiến cô trông đĩnh bạt hơn, đại khái là bởi vì thân khá cao, cho nên hoàn toàn nhìn không ra là một đứa trẻ nhỏ tuổi, ngược lại càng ngày càng bắt đầu giống một cô gái nhỏ.

Vì thế, Kiều Cảnh Nhiên liền ở bên ngoài phòng thử đồ chờ Phương Du Khanh và Kiều Dĩ Phong.

Rõ ràng mình thay quần áo chỉ dùng chưa đến mười phút, vì sao Tiểu Phong và mẹ lại lâu như thế...... Tuy rằng con gái ở phương diện trang phục rất cần thời gian.

Chính là, thật sự rất nhàm chán......

"Ôi......" Kiều Cảnh Nhiên cúi đầu, thở dài.

"Nhiên Nhiên." Phía sau cô, truyền đến thanh âm của Phương Du Khanh.

Kiều Cảnh Nhiên cụp lỗ tai, bất đắc dĩ xoay người.

"!"

Cứ như vậy bị Kiều Dĩ Phong mặc một thân lễ phục trắng thuần kinh diễm.

Không phải bộ dáng tóc dài buông xoã bình thường, mà đem mái tóc dài nhu thuận vén lên, lộ ra hai cái tai xinh xắn, hơn nữa môi lại mỏng, cho nên khuôn mặt càng thêm lập thể. Có lẽ bởi vì lễ phục dạ hội dán lên người, đem đường cong cơ thể Kiều Dĩ Phong thể hiện rất rõ ràng, rất là thon dài, làn da nàng vốn dĩ đã rất trắng, trông rất tốt, cho nên không cần trang điểm, cũng đem đến cho người ta cảm giác tươi mát thoát tục.

Môi Kiều Cảnh Nhiên khẽ nhếch, hai mắt trợn to, đã hoàn toàn bị vẻ đẹp không gì sánh bằng lúc này của Kiều Dĩ Phong làm kinh sợ.

Thật xinh đẹp.

"Sao, thế nào......?" Kiều Dĩ Phong có vẻ vô cùng ngại ngùng.

Rốt cuộc nàng rất ít mặc lễ phục, hôm nay, vẫn là từ lúc thành niên đến nay mới lần đầu tiên mặc lễ phục tham gia hôn lễ của người khác.

"Đương nhiên là đẹp rồi." Phương Du Khanh cũng đã thay lễ phục xong, đứng ở bên cạnh Kiều Dĩ Phong, tay đặt trên vai nàng, hai người so với mẹ con, lại càng giống như chị em.

"Tiểu Phong, con nhìn kìa, Nhiên Nhiên ấy, đều nhìn đến ngây người. Đây chứng minh là rất đẹp." Phương Du Khanh cười trêu ghẹo nói.

"Mới, mới không có." Nhìn ngốc gì đó......

"Ha ha. Nhiên Nhiên nhà mình thẹn thùng nha." Phương Du Khanh nhịn không được cười.

Kiều Cảnh Nhiên bị nói trúng tâm sự, thẹn thùng cúi đầu, cố tình còn chưa từ bỏ ý định nhịn không được giương mắt nhìn trộm Kiều Dĩ Phong.

Đây thật sự không thể trách cô nha.

Bởi vì, Kiều Dĩ Phong thật sự rất đẹp mà.

Cứ như vậy trong nháy mắt, Kiều Cảnh Nhiên và Kiều Dĩ Phong nhìn nhau, cô xấu hổ không dám nhìn vào đôi mắt Kiều Dĩ Phong, chỉ dời tầm mắt đi, làm bộ không hề nhìn nàng chăm chú, thật lại rất chú ý, vẫn như cũ chỉ dừng trên người Kiều Dĩ Phong.

Kiều Dĩ Phong dường như không để bụng câu trả lời của Kiều Cảnh Nhiên chút nào, về câu nói mới không có kia của Kiều Cảnh Nhiên, nàng không để ý chút nào, chỉ là nhìn Kiều Cảnh Nhiên ngốc ngốc, bộ dáng thẹn thùng hơi hơi mỉm cười.

Sau đó, nàng đi về phía cô.

Kiều Cảnh Nhiên tự nhiên thấy được, Kiều Dĩ Phong cười tới chỗ mình, chính là cô như thế nào lại không mở bước chân, chỉ cúi đầu, sững sờ tại chỗ.

Kiều Dĩ Phong vươn tay, giúp Kiều Cảnh Nhiên vuốt thẳng vết nhăn trên tây trang, sau đó vỗ bả vai cô nói, "Nhiên Nhiên mặc như vậy, rất đáng yêu nha." Dáng vẻ bây giờ, lại càng thêm dáng vẻ của con gái.

Giờ này khắc này, Kiều Cảnh Nhiên rốt cục ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt Kiều Dĩ Phong.

Đôi mắt, cũng rất xinh đẹp.

"Tiểu......" Tiểu Phong cũng, rất xinh đẹp.

"Ba vị mỹ nữ, xong chưa?"

Kiều Cảnh Nhiên vốn đang định khen Kiều Dĩ Phong, lại bị sự xuất hiện của Kiều Lễ đánh gãy.

Câu nói kia, chị thật xinh đẹp, cô vẫn chưa mở miệng nói được.

Kiều Lễ mặc áo đôi tôm, bởi vì dáng người vô cùng thon dài, cho nên áo đuôi tôm khiến ông trông đĩnh đặc anh tuấn.

Ông đi chỗ ba người, nhìn vợ mình, còn có hai con gái, kiêu ngạo cười nói, "Ba vị nữ sĩ, rất xinh đẹp, xin hỏi, bây giờ chúng ta có thể xuất phát đến hội trường được chưa?"

Kiều Lễ nói xong, liền nâng cánh tay lên, ý tứ rất rõ ràng.

Phương Du Khanh đọc đã hiểu ý ông, liền vươn tay kéo nàng, mà Kiều Lễ bên kia, tự nhiên là từ Kiều Dĩ Phong kéo đến, Kiều Cảnh Nhiên lôi kéo tay Kiều Dĩ Phong liền được rồi.

Chờ lúc đến hội trường rồi, làm khách mời nhà gái, tự nhiên không thể thiếu cùng chủ nhân hàn huyên.

Kiều Cảnh Nhiên nhàn rỗi không có việc gì, liền tùy tiện nhìn xem, chỉ là, trước sau đều không có buông tay Kiều Dĩ Phong ra.

Hội trường rất đông người, cô trên cơ bản đều quen biết, mặc kệ là làm con gái Kiều gia, hay là giám đốc tập đoàn Kiều thị, ít nhất ở kiếp trước đều từng gặp mặt qua.

"Tiểu Phong đã lớn như vậy rồi sao, đúng là đã trổ mã thành một cô gái rồi." Phu nhân đứng bên cạnh Lý tiên sinh, hẳn là bà Lý, bà chú ý đến Kiều Dĩ Phong, hoặc nói là, thời điểm Kiều Dĩ Phong xuất hiện, ánh mặt của các nam sĩ cả hội trường, liền một đường đi theo lại đây, chỉ là xuất phát từ chào hỏi khách khứa, mà không cách nào đến gần người.

"Đúng vậy, mới đó đã nhiều năm như vậy rồi. Năm đó thời điểm tôi mang Tiểu Phong đến, con bé cũng chỉ mới mười tuổi." Phương Du Khanh xua tay cười cười.

"Đã qua thật nhiều năm. Tiểu Phong bây giờ thật xinh đẹp. Chàng trai theo đuổi con bé chắc không ít đi? Nếu chiếm được lòng con bé. Lại nói tiếp, quá mấy năm nữa, Tiểu Phong cũng nên đã tiệc kết hôn rồi."

"Còn sớm mà. Tiểu Phong bây giờ mới mười tám, không cần vội, không cần vội." Phương Du Khanh cũng không có ý tiếp tục đề tài này, rốt cuộc bà cũng xác định Kiều Dĩ Phong lúc này vẫn còn nhỏ, hơn nữa, "Lại nói, chuyện tình cảm, vẫn là để con cái tự mình quyết định, chúng ta làm cha mẹ, cũng không cách nào can thiệp được."

"Điều này cũng đúng. Vẫn là để con cái tự mình quyết định đi."

Kiều Cảnh Nhiên nhất định không thích hàn huyên như vậy.

Bởi vì khi còn nhỏ chào hỏi, chính là các loại thành tích học tập, lớn một chút thành niên hàn huyên, liền sẽ biến thành truy vấn phương diện tình cảm.

Cô không vui, cũng không thích nghe.

Vì thế sắc mặt liền tồi tệ, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cả Kiều Dĩ Phong, cũng chỉ cười cả buổi.

Đối mặt với đề tài này, biện pháp tốt nhất chính là mỉm cười, bởi vì bạn không cách nào không màng mặt mũi ba mẹ mình cùng đạo đức của mình, nhưng nàng cũng tuyệt đối sẽ không đi thừa nhận cái gì, làm lơ cùng xem nhẹ, mới là phương pháp ứng đối tốt nhất.

Chào hỏi xong rồi, cả nhà Kiều Lễ, liền bắt đầu ngồi xuống, ở giữa không thiếu nam sĩ đến gần Kiều Dĩ Phong, hy vọng có thể kết bạn với nàng, lại đều không ngoại lệ bị Kiều Dĩ Phong cự tuyệt.

Vô cùng nể cái loại này.

Tuy Kiều Cảnh Nhiên rất khó chịu những kẻ đến gần này, nhưng tóm lại Kiều Dĩ Phong cự tuyệt, trong lòng cô vẫn có chút ngọt.

Bởi vì...... Một khi có người tới gần, cô liền đi quấy rối nha. Đây cũng không nên trách cô, ai bảo những kẻ không biết tốt xấu đó, muốn tới gần bạn gái tương lai của cô kia chứ.

Mà Kiều Dĩ Phong đều vẫn luôn chú ý đến Kiều Cảnh Nhiên, cho nên vài người hiểu ý tứ cự tuyệt của nàng, liền biết khó mà lui.

Qua không bao lâu, hôn lễ liền chính thức bắt đầu rồi.

Lúc cô dâu kéo ba mình xuất hiện, Kiều Cảnh Nhiên nhảy khỏi chỗ ngồi của mình, lén lút đi đến bên người Kiều Dĩ Phong, lôi kéo cánh tay của nàng.

Kiều Dĩ Phong bị Kiều Cảnh Nhiên hấp dẫn sự chú ý, liền cúi đầu nhìn cô.

Kiều Cảnh Nhiên kéo tay nàng về phía mình, khiến nàng dựa gần một chút, tỏ vẻ mình muốn nói chuyện với nàng, Kiều Dĩ Phong liền nghiêng đầu, để cô nhỏ giọng bên tai.

"Chị, em cảm thấy, chị còn muốn xinh đẹp hơn cô dâu nữa."

"......" Giọng nói tuy rất nhỏ, chính là Kiều Dĩ Phong lại nghe rành mạch.

Ở tình cảnh ồn ào như vậy, tâm nàng lại trầm tĩnh đến lạ, cảm giác được một tia ấm áp.

"Em đó nha." Nàng búng cái trán Kiều Cảnh Nhiên một cái, che dấu nội tâm ngọt ngào của mình.

"Vốn dĩ là vậy mà. Chị còn đẹp hơn cô dâu nữa." Kiều Cảnh Nhiên che cái trán của mình lại, bĩu môi nói, "Hơn nữa...... Nếu lúc em kết hôn, nhất định sẽ chọn...... Người như chị vậy......"

"Suỵt." Kiều Dĩ Phong vươn ngón trỏ, dùng tay ra hiệu nhỏ giọng.

Kiều Cảnh Nhiên khen ngợi, đúng là khiến nàng rất vui, chẳng qua nơi này dù sao cũng hôn lễ của người khác, không nên đoạt nổi bật.

"Còn có. Tiểu Cảnh, Nếu...... Nếu em muốn kết hôn...... Đương nhiên là phải cùng con trai, sao...... lại chọn giống như chị chứ." Kiều Dĩ Phong nói có chút thong thả, nội tâm có chút buồn cười lại ngăn không được trở nên phiền muộn lên.

Nếu tương lai đứa nhỏ này phải kết hôn...... Mình, nhất định sẽ rất tịch mịch đi.

"Em mặc kệ! Em liền phải giống như chị. Sau này em nhất định sẽ kết hôn chị!" Thời điểm nói xong câu cuối cùng, mặt Kiều Cảnh Nhiên nóng cả lên, cô không cần soi gương cũng biết, mặt mình nhất định rất đỏ, trái tim cũng đập thịch thịch thịch cả lên.

Hội trường hôn lễ phát ca khúc ồn ào, trái tim cô đập mãnh liệt. Chính là chỉ có Kiều Cảnh Nhiên biết, nguyên nhân này, cô sở dĩ... trái tim đập mãnh liệt như thế.

Chỉ vì, cô gái trước mắt này.

Cô nhìn thấy kinh ngạc trong mắt nàng, còn có một tia...... Tựa hồ là vui sướng? Một tia khiến cô không cách nào xác định được.

Có lẽ những lời vừa rồi, chỉ biết...... Hoặc nhất định là, sẽ bị Kiều Dĩ Phong coi như là lời nói của trẻ con. Chính là Kiều Cảnh Nhiên một chút cũng không ngại.

Bởi vì, sớm hay muộn có một ngày, mỗi câu cô nói với Kiều Dĩ Phong, sẽ biến thành hiện thực.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.