Chỉ Yêu Người

Chương 10: Máu mũi phun trào.




Bởi vì đã hẹn ngày hôm sau đến bể bơi, cho nên Kiều Cảnh Nhiên thức dậy tương đối sớm, cô đương nhiên cũng không quên thông lệ mỗi sớm của mình.

Sau khi chiếm tiện nghi Kiều Dĩ Phong xong rồi, Kiều Cảnh Nhiên liền đứng dậy rửa mặt sau đó đi chạy bộ buổi sáng như ngày thường.

Kiều Cảnh Nhiên vốn tính toán, chạy bộ xong sẽ về nhà ăn sáng sau đó mới gọi Kiều Dĩ Phong dậy, lại không nghĩ rằng chờ đến lúc cô quay về nhà, thì thấy Kiều Dĩ Phong đã ăn xong bữa sáng và đang chờ cô.

"Nhìn em kìa, cả người đều là mồ hôi."

Kiều Dĩ Phong vẫn luôn ở phòng khách, vừa xem tin tức buổi sáng vừa chờ Kiều Cảnh Nhiên, thời điểm biết cô trở về, nghiêng đầu vừa nhìn thấy, liền phát hiện cô chạy bộ mồ hôi đầy đầu, quần áo trên người cũng ướt đẫm.

Nàng để người giúp việc lấy khăn lông sạch đến, tự tay lau mồ hôi cho Kiều Cảnh Nhiên.

"Mau đi tắm đi. Tắm xong rồi, chúng ta liền xuất phát đến bể bơi mà em muốn." Kiều Dĩ Phong cười bảo Kiều Cảnh Nhiên mau đến phòng tắm.

Kiều Cảnh Nhiên tự nhiên chạy như bay.

Khụ khụ.

Biểu hiện quá nôn nóng cũng không tốt.

Cho nên, Kiều Cảnh Nhiên vẫn thầm nói với bản thân mình, muốn thỏa đáng, áp lực một chút mình khống chế không được kích động.

Rốt cuộc, hiện tại còn chưa có đi, nếu đi rồi chẳng phải vui đến phát điên sao?

Như vậy không tốt, không tốt.

Nàng nhất định đến giữ bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh!

Tuy rằng Kiều Cảnh Nhiên đã liều mạng khiến mình bình tĩnh trở lại, chính là trái tim kia lại đập không ngừng, lại hoàn toàn bán đứng cô. Ngay cả lúc tắm rửa cô cũng vui sướng ngâm nga hát.

Liền ở cửa, Kiều Dĩ Phong cố ý mang quần áo đã giặt sạch đến cho cô đều nghe thấy rõ ràng.

"Chờ mong như vậy sao......" Kiều Dĩ Phong không khỏi cười cưng chiều.

"Em! Xong rồi!! Chị, chị, chúng ta xuất phát thôi, chị ơi! Mau đi thôi ~" Kiều Cảnh Nhiên đổi xong quần áo liền chạy như bay ra cửa, Kiều Dĩ Phong và tài xế đang chờ cô.

Kiều Dĩ Phong nhìn thấy bộ dạng cô hưng phấn như vậy, cũng không khỏi cũng bị lây nhiễm, cũng bắt đầu trở nên chờ mong.

Nàng ngồi xổm xuống, sửa sang lại quần áo cho Kiều Cảnh Nhiên xong, vỗ vỗ cổ áo cô nói, "Lát nữa đến bể bơi rồi, không được chạy loạn khắp nơi, phải luôn ở cạnh chị có biết không? Nếu muốn đi đâu thì nói với chị, nhưng không được chạy, đã biết chưa?"

"Biết rồi ạ!" Kiều Cảnh Nhiên cười đáp ứng.

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Kiều Dĩ Phong nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái.

Rõ ràng rất thích, mà khuôn mặt lại không tiền đồ đỏ bừng cả lên, Kiều Cảnh Nhiên vô cùng ngượng ngùng, nhưng thời điểm Kiều Dĩ Phong muốn đứng dậy, lại giữ chặt lấy nàng, cũng muốn hôn lên trán nàng một cái, đôi môi dán lên.

Ba giây.

Tách ra.

Kiều Cảnh Nhiên cười cười, đối với hành động rất như vậy vừa lòng, cũng rất vui vẻ.

Tuy rằng...... Còn không thể quang minh chính đại lấy thân phận người thích Kiều Dĩ Phong làm như vậy, nhưng...... Tương lai còn dài mà.

"Đi thôi." Kiều Dĩ Phong nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ mềm mại ấm áp của Kiều Cảnh Nhiên, cười vươn tay về phía cô.

Kiều Cảnh Nhiên nắm lấy tay cô, cũng cười nói vui vẻ.

Bốn mươi phút sau, phòng thay quần áo.

Kiều Dĩ Phong mang Kiều Cảnh Nhiên tới bể bơi điều kiện còn tốt hơn bể bơi bình thường nhiều, bình thường cũng cần phải hẹn trước mới được, hơn nữa phòng thay quần áo của bể bơi cũng đều là cách gian, khá chú trọng riêng tư cá nhân.

Cho nên khi Kiều Dĩ Phong đưa Kiều Cảnh Nhiên vào một căn phòng thay đồ, bản thân liền nói nàng sang phòng bên thay đồ.

Xoay người, đang định đóng cửa lại, lại phát hiện bóng người nhỏ bé vẫn luôn giữ im lặng ở phía sau mình.

"Em vào theo chị làm gì? Không phải...... Nói mỗi người mỗi gian sao......?" Kiều Dĩ Phong có chút bất đắc dĩ hỏi Kiều Cảnh Nhiên đang đi theo mình.

"Em muốn ở chung với chị...... Chị, chúng ta dùng chung một phòng đi......" Kiều Cảnh Nhiên ra sức làm nũng, tuổi này nếu không cố gắng lợi dụng, sẽ thiệt thòi lắm, "Em không muốn ở một mình. Em...... Em sợ."

Nói ngắn gọn là chỉ có một mục đích, đó chính là khiến Kiều Dĩ Phong đáp ứng yêu cầu của mình.

Làm ơn, chẳng lẽ muốn tới bể bơi, liền thật sự là vì bơi lội chắc?

"Ôi trời......" Kiều Dĩ Phong ngồi xổm xuống, nhìn Kiều Cảnh Nhiên nói, "Chính là, trước kia không phải em nói là, em không phải con nít, không cần chị chăm sóc sao?"

"......" Ông trời ơi. Kiều Cảnh Nhiên đây là vì cái gì chứ!?

Vì cái gì phải tự vả miệng mình chứ!?

Vì cái gì phải nói lời ngu xuẩn như vậy!?

Tuổi này không phải nên cố gắng làm nũng, trộm hương sao! Cuộc sống không làm nũng cùng trộm hương, đều không hoàn mỹ!

"......" Kiều Cảnh Nhiên không có cách nào, đây đều là lời đã nói ra, nước đã đổ ra, vậy không còn cách nào, cô chỉ có thể......... Chơi xấu.

"Em không muốn mà...... Em muốn thay quần áo...... với chị." Trẻ con làm nũng không khỏi trở nên, vô lý, bá đạo.

Cô vươn tay, ôm lấy Kiều Dĩ Phong đang ngồi xổm nhìn mình, đong đưa qua lại, khiến Kiều Dĩ Phong muốn choáng váng.

"Được rồi được rồi. Đừng có nghịch nữa." Kiều Dĩ Phong vốn nhớ tới, vẻ mặt nghiêm nghị của Kiều Cảnh Nhiên nói với mình cô lớn rồi, không cần người khác chăm sóc gì gì đó, muốn cố ý chọc ghẹo nàng, kết quả khá là ngoài dự đoán của mọi người, Kiều Cảnh Nhiên không thừa nhận cũng không phủ nhận, chính là chết không thừa nhận.

"Vậy...... Đến đây đi."

Kiều Dĩ Phong vỗ vỗ lưng Kiều Cảnh Nhiên, xem như nhận thua, đáp ứng Kiều Cảnh Nhiên.

"Cái, cái gì......?" Đến đây đi...... Đến đây đi......

Cái quỷ gì!

Trời ơi, hai má Kiều Cảnh Nhiên bắt đầu tự động ửng đỏ.

Cái gì, thật rất không thích hợp. Câu đến đây đi...... này, ba chữ này Kiều Cảnh Nhiên nghe vào lỗ tai, sao lại có nghĩa khác vậy chứ......

Bây giờ cô vẫn là trẻ con có được không, sao có thể không trong sáng như thế. Tư tưởng trong sáng, nên là đứa trẻ ngoan có chí tiến thủ mới đúng.

"Hử?" Kiều Dĩ Phong nghiêng đầu, "Đổi đồ bơi a, mau cởϊ qυầи áo ra đi."

Thịch, thịch, thịch thịch, thịch thịch thịch. Trái tim mãnh liệt nhảy lên, hai mắt Kiều Cảnh Nhiên mở lớn nhìn Kiều Dĩ Phong.

ĐM......

Cởϊ qυầи áo......

Đây là ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo sao!

Những lời này sao nghe thành như thế...... Cảm giác mình dễ chịu a......

Công đây sao......

"...... Nhanh đi?" Kiều Dĩ Phong trong sáng hoàn toàn không biết đứa nhỏ trước mắt này, đầu óc vừa rồi xuất hiện rất nhiều suy nghĩ rất không trong sáng.

"Ừm......" Kiều Cảnh Nhiên một kiện một kiện cởi hết quần áo trên người mình...... Kỳ thật cũng không nhiều, có mỗi cái áo ngắn tay mà thôi.

Nội y cũng chưa bắt đầu mặc...... Cũng mới lớp 5 tiểu học, lấy đâu ra ngực.

Nói tiếp...... Kiếp trước vào lúc cô hai mươi tuổi, cũng mới......mặc — cúp — A mà thôi.

Chính là...... Lúc này thật sự yên tĩnh, thật sự có chút yên tĩnh, hơn nữa ánh mắt Kiều Dĩ Phong nhìn chằm chằm vào cơ thể — trần — trụi — của mình, thật là...... Mắc cỡ muốn chết.

Kiều Dĩ Phong lại không nghĩ nhiều như thế, chỉ là lúc Kiều Cảnh Nhiên cởi sạch xong, Kiều Dĩ Phong mới giúp nàng mặc đồ bơi vào.

"Xong rồi." Kiều Dĩ Phong vỗ vỗ bả vai Kiều Cảnh Nhiên, ý bảo đã mặc đồ bơi cho cô xong rồi.

"Chị, vậy còn chị...... Chị...... Không thay sao?" Khuôn mặt Kiều Cảnh Nhiên ửng đỏ nói nhỏ.

Kiều Cảnh Nhiên mở lớn hai mắt, nhìn không Kiều Dĩ Phong chớp mắt, nhìn nàng một kiện một kiện cởϊ qυầи áo của nàng, cuối cùng lúc cởi khóa nội y, Kiều Cảnh Nhiên hít một hơi.

Cô gái trước mắt này, tuy mới 18 tuổi mà thôi, dáng người cũng đã rất tuyệt rồi, phập phồng quyến rũ...... Có ngực có mông...... Làn da rất trắng trẻo, hình thể hơi gầy một chút, sau lưng xương hồ điệp, đường cong khá là đẹp, nếu Kiều Dĩ Phong mặc lễ phục chữ V khoét sâu, nhất định, sẽ rất thích hợp.

Đến nỗi trước người......

Trước kia đều không có để ý đến, đương nhiên cũng sẽ không cố ý đi quan sát nơi này. Chẳng qua rất rõ ràng chính là, Kiều Dĩ Phong là thuộc về loại này, mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có da có thịt, nói như vậy...... Trước ngực...... Đại khái...... Hẳn là......36C đi?

Lấy Kiều Cảnh Nhiên kiếp trước gặp qua vô số người mà nói, dáng người Kiều Dĩ Phong chính là khá xuất chúng. Cô gái xinh đẹp như thế......

Lại nhìn xuống phía dưới......

Kiều Dĩ Phong không có bụng nhỏ, rõ ràng là đứng thẳng người, bụng chút sẹo lồi cũng không có, tương phản, đường áσ ɭóŧ lại khá rõ ràng.

Xuống chút nữa...... Xuống chút nữa chính là......

Kiều Dĩ Phong cúi người, nâng một chân lên, mặc đồ bơi vào, từ dưới lên trên. Mới vừa buộc quần bơi, liền nghe thấy tóc một tiếng.

Nàng quay đầu lại, sắc mặt trong mắt liền trắng bệch.

"Tiểu Cảnh!?"

Mặt Kiều Cảnh Nhiên đầy máu, vốn dĩ tưởng cô bị thương chỗ nào, lập tức lấy khăn trong túi giúp cô cầm máu, chờ lau xong mới phát hiện, là cô chảy máu mũi.

A a, thật là...... Thật không có tiền đồ mà.

Kiều Cảnh Nhiên ơi là Kiều Cảnh Nhiên, Tiểu Phong không phải cởi sạch đứng trước mặt mày! Mày đến mức! Còn chảy máu mũi!?

Không phải là một cô gái sao! Mày cũng là nữ mà, có cái gì phải đỏ mặt tim đập nhanh vậy!?

Kiều Dĩ Phong có!

Tuy rằng...... Kiều Cảnh Nhiên chưa chắc có......

Thật là...... Thật không có tiền đồ......

Quá xấu hổ.

Bởi vì thấy được thân thể — nuột nà — đẹp đẽ — của Kiều Dĩ Phong xong, liền xịt máu mũi, ngẫm lại liền cảm thấy quá xấu hổ mà.

Kiều Cảnh Nhiên thầm mắng mình vụng về ngu ngốc, rồi lại không khỏi bị vẻ đẹp trước mắt hấp dẫn.

Kiều Dĩ Phong cầm khăn lông ngồi xổm xuống cầm máu cho Kiều Cảnh Nhiên, vốn dĩ cảnh tượng trước mắt Kiều Cảnh Nhiên chính là như vậy, cũng chỉ là như thế.

Chính là!

Lúc hai mắt cô đang nhìn trần nhà chuyển khắp nơi, thời điểm chuyển đến trước ngực tuyết trắng của Kiều Dĩ Phong, Kiều Dĩ Phong thật vất vả giúp cô cầm máu, lại bắt đầu phun trà.

Mà Kiều Cảnh Nhiên chỉ thẳng tắp nhìn vào ngực Kiều Dĩ Phong.

Hai khỏa — mềm — mại — trước mặt thế nhưng bây giờ bàn tay quá nhỏ, hiển nhiên không cách nào cầm lấy. Đến nỗi hai viên — tiểu — anh — đào...... phía trước — hai khỏa — mềm mại, phấn nộn phấn nộn, tròn tròn, nhô lên......

Kiều Cảnh Nhiên nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Giống như...... Ngậm trong miệng......

Xúc cảm mềm mại.

Hẳn là cũng...... Ngọt ngào đi......?

Chỉ là tưởng tượng một chút...... Liền......

"Tiểu Cảnh!" Âm thanh tiếp theo, vẫn là tiếng Kiều Dĩ Phong kinh hô.

Kiều Cảnh Nhiên cứ như vậy xịt máu mũi, té xỉu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.