Sương khói lượn lờ, còn có mùi rượu nồng đậm tràn ngập trong không khí, cửa sổ sát đất mở toang, cái màn giường bị gió bên ngoài thổi bay lên, lại rơi xuống. Lại thổi không tiêu tan cái mùi hương khó ngửi của thuốc lá và rượu lẫn lộn với nhau.
Kiều Cảnh Nhiên ngã trên mặt đất, bày hình chữ đại (大) trên sàn nhà, sàn nhà không phải lót bằng đá hoa, mà được lót bằng ván gỗ, đông ấm hạ lạnh, trên ván gỗ còn trải thảm lông, cho nên hoàn toàn không khiến cô cảm thấy lạnh sống lưng. Chính là, tâm cô lại lạnh lẽo, như thế nào cũng, không ấm áp được.
Bởi vì, người giúp cô bố trí những thứ này, đã không còn nữa.
Chai rượu hỗn loạn trên tấm thảm lông, còn có cúi đầu liền có thể nhìn thấy đầu thuốc lá. Tay phải Kiều Cảnh Nhiên còn cầm một chai rượu trống không. Mà tay trái, đang cầm một tấm ảnh.
Trên ảnh chụp là cô, cùng một cô gái đang cười ấm áp.
Cô vui vẻ ôm lấy cô gái kia, mà cô gái bị cô ôm cũng ôm lấy cô, nụ cười trên mặt, hoàn toàn không có gì là mất tự nhiên cả.
Tay Kiều Cảnh Nhiên, gắt gao cầm lấy bức ảnh kia, như đang lo sợ tấm ảnh chụp chung đó trong chớp mắt biến mất không còn thấy tăm hơi.
Một tấm ảnh chung này, là nỗi nhung nhớ duy nhất của cô.
Mà một tấm ảnh chung này, cô gái bị cô ôm vào trong ngực, là tất cả của cô.
Kiều Cảnh Nhiên tuyệt vọng nghĩ, lại không biết nếu như đi tự hỏi, sẽ phản ứng như thế nào.
Bởi vì...... Cô gái là tất cả của cô đó...... Đã chết rồi.
Cô gái đó.
Cô gái...... tên là Kiều Dĩ Phong đó, đã chết rồi.
Cứ như vậy...... Không hề báo trước, không bất cứ ai có thời gian phản ứng, liền chết rồi.
Mà mình thì sao, thậm chí ngay gặp mặt nàng lần cuối cùng cũng không gặp được.
Kiều Cảnh Nhiên nghiêng nghiêng đầu, đem tầm mắt một lần nữa chuyển lên bức ảnh kia, trong đầu hiện lên một mảnh lại một mảnh hồi ức, tựa như phim nhựa, một màn lại một màn lặp đi lặp lại trước mắt, mặc kệ Kiều Cảnh Nhiên nhắm mắt lại, hay là mở to mắt, cô nhìn đến, dường chỉ có từng vệt nhỏ có cô và Kiều Dĩ Phong mà thôi.
Đúng vậy, hồi ức cùng một chỗ với Kiều Dĩ Phong.
Cô gái đó đã rời bỏ cô mà đi, cô gái bị tai nạn giao thông đã không qua khỏi ở bệnh viện.
Là Kiều Dĩ Phong.
Cô và nàng khác cha khác mẹ, không hề có quan hệ huyết thống, cũng đều là con gái.
Kiều Dĩ Phong là con gái bạn tốt của mẹ cô, bởi vì cha mẹ đều mất, được mẹ mang về nhà chăm sóc.
Cũng bởi vậy, Kiều Cảnh Nhiên cùng Kiều Dĩ Phong trở thành người thân cận nhất của nhau.
Nhưng đối với Kiều Cảnh Nhiên mà nói, từ giây phút cô sinh ra trên cõi đời này, người đầu tiên của cô nhìn thấy, hình ảnh người đầu tiên lọt vào đáy mắt chính là Kiều Dĩ Phong, trong hai mươi sáu năm cuộc đời này của cô, không có nơi nào không có Kiều Dĩ Phong tồn tại, mặc kệ là nơi nào, đối với Kiều Cảnh Nhiên tới nói, nơi mà mắt cô có thể với tới được, đều có thể đủ nhìn thấy bóng dáng Kiều Dĩ Phong.
Buồn cười chính là...... Cô từ trước đến nay đều chưa từng cùng một chỗ với Kiều Dĩ Phong bao giờ.
Kiều Cảnh Nhiên, từ trước đến nay đều không nói cho Kiều Dĩ Phong biết cô thích nàng, bởi vì cô sợ sau khi nói ra, bị cô gái yêu thương cô dùng đôi mắt khác thường đối đãi, cô càng sợ hãi Kiều Dĩ Phong sau này sẽ không để ý đến cô nữa, cho nên cô liền bắt đầu sống một cách bất cần đời, đầu đề báo giải trí đều là cô, cho đến khi Kiều Dĩ Phong chết, cô cũng chưa cho Kiều Dĩ Phong biết về phần tình cảm này.
Đúng vậy, sao có thể ở bên nhau chứ, Kiều Dĩ Phong là con bạn tốt của mẹ cô, là một...... Cô gái giống cô, cho nên từ giây phút mà cô sinh ra, mối quan hệ giữa cô và Kiều Dĩ Phong, cũng đã được trời cao định cả rồi.
Hai cô gái yêu nhau, nói dễ hơn làm?
Huống chi, bọn họ còn sống chung dưới một mái nhà.
Cho nên Kiều Cảnh Nhiên đã sớm hiểu rõ, cho dù tâm cô...... Từ trước đến nay chưa từng tiếp thu chuyện này, chính là cuối cùng cô vẫn chọn giấu giếm phần tình cảm này.
Từ khi mẹ cô đem Kiều Dĩ Phong về căn nhà này, cô đã nghĩ...... Cô có thể lấy thân phận người thân cận nhất, chờ đợi bên cạnh nàng cả đời, như vậy đã rất tốt rồi, bọn họ làm cái gì đều có thể ở bên nhau, mặc kệ có bao nhiều thân mật, người khác đều sẽ không phát hiện, ngay cả chính bản thân Kiều Dĩ Phong cũng không thể phát hiện.
Trước một ngày Kiều Dĩ Phong xảy ra chuyện, Kiều Cảnh Nhiên trước sau như một ở nơi nơi uống rượu cùng những người bạn ăn chơi của mình, sau đó đi Macao đánh bạc, cho đến nửa đêm mới quay lại thành phố A, vừa mở cửa nhà cô liền ngã lên giường ngủ, cho đến khi rạng sáng bị tiếng chuông điện thoại vang lên liên tục đánh thức, là ba mẹ cô gọi đến, nói Kiều Dĩ Phong xảy ra tai nạn xe đang cấp cứu ở bệnh viện, giây phút nghe thấy chuyện đó, Kiều Cảnh Nhiên thật sự cảm thấy, toàn bộ thế giới đều sụp đổ, trong nháy mắt cô thậm chí còn cảm thấy đây chỉ là cơn ác mộng của cô sau khi say rượu thôi, chỉ cần cô tỉnh lại, thì tốt rồi, lại hoặc là, chỉ cần cô chạy đến bệnh viện, Kiều Dĩ Phong cũng sẽ khỏe mạnh ngồi trong phòng bệnh sau khi phẫu thuật kết thúc?
Chính là, không có.
Cô đứng trước cửa phòng cấp cứu chờ đợi hơn mười phút, bác sĩ đi ra, tháo khẩu trang xuống nói với cô, nói cho ba mẹ cô, thành thật xin lỗi.
Thành thật xin lỗi. Thành thật xin lỗi? Thành thật xin lỗi? Thành thật xin lỗi!?
Thành thật xin lỗi là có ý gì? Kiều Dĩ Phong mất rồi sao? Người cô thích nhất, cũng là người yêu thương cô nhất, không về được sao? Cái gì? Không nghe lầm chứ?
Kiều Cảnh Nhiên một lần hoài nghi mình vẫn còn đang mơ, cho nên cô hung hăng tát mình một cái bạt tai, chính là...... Kế tiếp lại chỉ có cái nóng rát đau đớn trên mặt, năm ngón tay của cô in rõ trên khuôn mặt cô, Kiều Dĩ Phong, thật sự không còn nữa.
Từ sau khi Kiều Dĩ Phong rời đi, đến bây giờ đã qua mười ngày. Một tuần kia vừa mới bắt đầu, ba cô Kiều Lễ cùng mẹ Phương Du Khanh đè nặng đau đớn trong lòng vội vàng chuẩn bị hậu sự cho Kiều Dĩ Phong, cho nên không rảnh đi quản Kiều Cảnh Nhiên, cũng là vì đau lòng Kiều Cảnh Nhiên khổ sở như vậy cho nên không bắt cô đi chuẩn bị hậu sự cho Kiều Dĩ Phong, để tránh thấy đau lòng, chính là cho đến tang lễ của Kiều Dĩ Phong ngày đó, Kiều Cảnh Nhiên vẫn không xuất hiện, Kiều Lễ và Phương Du Khanh gọi điện thoại thúc giục cô đến, cho đến khi tang lễ kết thúc, cô cũng không đến, Kiều Lễ và Phương Du Khanh cuối cùng tìm được cô ở quán bar, ngay ở trước mặt mọi người, trách cứ cô không hiểu chuyện một chút nào, ngày thường không có chí tiến thủ không có chí cầu tiến, hiện giờ tang lễ của Kiều Dĩ Phong yêu thương cô nhất, cô cũng không đi, còn ăn chơi đàng điếm như trước, đối với cô tâm hoàn toàn rét lạnh.
Cô không đi, là cô không muốn đối mặt.
Bởi vì, làm không được.
Cô không cách nào thừa nhận sự thật Kiều Dĩ Phong đã không còn nữa, đã triệt để rời bỏ cô mà đi.
Mà điều khiến cô không chịu được chính là, cuộc đời của cô về sau, không còn có sự tồn tại của Kiều Dĩ Phong.
Như vậy...... Cô trốn tránh cho tới nay, cho tới nay không chịu thừa phần tình cảm của cô, rốt cuộc là vì cái gì chứ?
Nếu cô sớm biết kết quả ngày hôm nay, mặc kệ như thế nào, bất luận đáp án của Kiều Dĩ Phong sẽ là cái gì, cô đều phải nói cho Kiều Dĩ Phong tâm tình của cô, cô phải... làm Kiều Dĩ Phong cùng một chỗ với cô.
Nghĩ đến đây, không khỏi nhắm chặt hai mắt, chỉ là trái tim cô... Đã không còn cách nào đau đớn được nữa, giây phút Kiều Dĩ Phong không còn nữa, trái tim... đã chết mất rồi.
Sau khi tang lễ của Kiều Dĩ Phong qua đi, Kiều Cảnh Nhiên liền trở về phòng ở của mình, vẫn luôn khóa mình trong phòng, ba ngày, nhưng cô vẫn chưa từng bước ra khỏi cửa, Kiều Lễ và Phương Du Khanh cũng không tới tìm cô, chỉ nói với Kiều Cảnh Nhiên, nếu nghĩ thông suốt liền về nhà nhận sai cố gắng thức tỉnh bản thân, nếu không có, vậy không cần về nhà nữa.
Kiều Cảnh Nhiên, chỉ im lặng không lên tiếng, cô không còn mở miệng nữa, cả người tưa như xác chết đánh mất linh hồn, cứ như vậy lẳng lặng nằm trên dưới thảm dưới sàn nhà, tất cả rượu trong phòng cô đều lấy ra, một tay cầm chai rượu, một tay cầm tờ báo mua trên đường, cô nói với chính mình, cô chỉ đang say, tất cả đều là giả, Kiều Dĩ Phong không còn nữa là giả, Kiều Dĩ Phong rời bỏ cô là giả, cái gì cũng đều là giả, cô chẳng qua là uống quá say mà thôi, chỉ cần mở mắt ra tỉnh lại, Kiều Dĩ Phong liền còn ở đây, liền còn sống.
Chính là...... Không có.
Đồng hồ treo trên tường trong phòng khách chuyển động sáu vòng, đã ba ngày.
Suốt ba ngày, cô không ngừng uống rượu, sau đó hôn mê, tiếp đó tỉnh lại, sau đó lại tiếp tục hôn mê, sau đó lại lần nữa tỉnh lại.
Cái gì đều không có thay đổi.
Cái gì đều......
Không có thay đổi.
Chỉ có cái bụng càng lúc càng đói, cùng với ngày tháng trên màn hình di động, nhắc nhở cô, đây không phải là mơ.
Kiều Dĩ Phong, đã không còn nữa.
Nói cách khác, sao cô lại biến thành hình dạng như lúc này?
Say khướt như vậy, không cầu sống, chỉ cầu...... chết.
Giống như...... Sống không bằng chết...... Chờ Kiều Dĩ Phong đến đây.
Như thế cũng không thể chờ nàng đến đây.
Bởi vì, nàng đã chết rồi.
Kiều Dĩ Phong đã...... chết rồi.
Nói cách khác...... Mặc kệ Kiều Cảnh Nhiên cô suy sút như thế nào, vô năng như thế nào, sống không bằng chết như thế nào, Kiều Dĩ Phong đều...... không bao giờ nhẹ nhàng mở cửa nhà cô, sau đó chậm rãi đi đến bên người cô, giọng nói có chút giận dữ mang theo chút đau lòng nói, "Tiểu Cảnh, sao em lại không nghe lời mà uống thành ra vậy?"
Sẽ không.
Nàng sẽ không lại đến.
Kiều Dĩ Phong, đã rời bỏ mình.
Chuyện này, người cả thành phố đều đã biết. Tờ báo Kiều Cảnh Nhiên siết chặt trong tay đã viết rất rõ ràng. Cái ngày Kiều Dĩ Phong mất, phố lớn ngõ nhỏ đều đã biết! Cả thành phố A không ai không biết Kiều Dĩ Phong đã mất!
Cho nên, Kiều Cảnh Nhiên không muốn ra ngoài, không đi xem, không đi nghe, chính là có thể thế nào?
Lúc cô tỉnh lại, Kiều Dĩ Phong vẫn không xuất hiện! Trước đây Kiều Dĩ Phong luôn là người yêu thương quan tâm cô nhất, hiện tại cô uống say như vậy, Kiều Dĩ Phong lại không đến, nàng thật sự đã không còn nữa sao? Bằng không sao có thể nhẫn tâm nhìn mình không chết không sống?
Kiều Cảnh Nhiên nghĩ, cả đời này của cô, quãng đời còn lại này, quãng đời này đã không còn Kiều Dĩ Phong nữa rồi, đã không còn ý nghĩ gì nữa rồi.
Dần dần say bất tỉnh nhân sự, bật lửa trong tay cùng điếu thuốc trong miệng Kiều Cảnh Nhiên bất giác rơi xuống thảm, chai rượu bên tay phải cũng đã thấy đáy, bức ảnh bị tay cô gắt gao nắm lấy, cũng biến dạng.
Cô cúi đầu, nhìn sợi dây chuyền đeo trên cô của mình, đó là vào sinh nhật 20 tuổi của cô, món quà Kiều Dĩ Phong tặng cô, là Kiều Dĩ Phong tự tay mang cho cô, bởi vì, Kiều Dĩ Phong cũng có một cái, giống nhau như đúc.
Có lẽ...... Kiều Dĩ Phong cũng không nghĩ như vậy, chính là đối với Kiều Cảnh Nhiên mà nói...... Cô vẫn luôn đeo sợi dây chuyền này, coi như tín vật.
Cô vụиɠ ŧяộʍ...... Ở trong lòng, đem sợi dây chuyền kia, xem thành dây chuyền đôi của cô và Kiều Dĩ Phong.
Nên cho tới nay, Kiều Cảnh Nhiên đều vô cùng quý trọng, đó cũng là...... món đồ duy nhất từ sau khi Kiều Dĩ Phong qua đời duy có thể làm cô cảm nhận được nàng còn sống.
Đôi mắt không biết nhắm lại khi nào, mà trong phòng bắt đầu tràn ngập khói đen, cả căn phòng đều trở nên bừng sáng. Kiều Cảnh Nhiên lại chỉ nhìn thấy, năm xưa, những tháng ngày cô và Kiều Dĩ Phong vui vẻ nô đùa.
Vì sao, vì sao Kiều Dĩ Phong mất? Rõ ràng thật vất vả Kiều Cảnh Nhiên mới liều mạng đè xuống phần tình cảm kia, vì sao Kiều Dĩ Phong lại chết?
Thậm chí, thậm chí...... Kiều Cảnh Nhiên đến gặp mặt Kiều Dĩ Phong lần cuối cùng... Đều không được. Đến cơ hội nói với Kiều Dĩ Phong, cầu xin chị, đừng bỏ em cũng không có, cho dù thân phận em gái, cũng làm không được, Kiều Cảnh Nhiên nghĩ đến đây liền muốn băm mình thành tám mảnh, rõ ràng tim rất đau, mũi rất chua xót, lại không thể tiếp tục đau tiếp tục yêu, bởi vì Kiều Dĩ Phong, đã mất rồi.
"Em yêu chị."
Em thật sự...... Rất yêu chị.
Vì cái gì...... Trước kia lại không nói ra ba chữ này.
Vì cái gì...... Cho đến khi chị rời bỏ em mà đi rồi, lại vẫn không dám đem ba chữ này nói cho chị biết.
Trước khi mất ý thức, miệng Kiều Cảnh Nhiên không ngừng lặp đi lặp lại ba chữ. Đây là ba chữ cô không có cách nào nói với Kiều Dĩ Phong được.
Cũng là...... Tiếc nuối của đời này của cô.
Nếu như...... Chị vẫn còn bên cạnh em, em nhất định...... Nhất định, nhất định nhất định nhất định sẽ không chút do dự nói với chị câu nói quanh quẩn trong lòng ngày đêm.
Em yêu chị.
Nếu như vẫn còn cơ hội để nói...... Em thật sự muốn cùng cùng một chỗ với chị.
Không cần cố kỵ ánh mắt thế tục, cùng yêu đương với chị một lần.
Nếu như......
Đáng tiếc là không có nếu như.