Nhiếp Chính Vương đặt ta lên chiếc giường êm ái của hắn.
Sau đó hắn sai người mang một chậu nước tới rồi nhẹ nhàng lau sạch mặt cho ta.
Khắp người ta đều tê dại cả rồi, thật đấy.
Bây giờ ta đang sợ đến mức chẳng thốt ra được lời nào.
Gọi Ngụy Kiêu một hồi, Ngụy Kiêu không tới, thay vào đó Nhiếp Chính Vương lại nhảy ra giải cứu.
Ta âm thầm nói lời xin lỗi với Nhiếp Chính Vương.
Xin lỗi Điện hạ, sau này ta sẽ không bao giờ... mắng ngài là đồ ông già khó ưa nữa.
Đợi Nhiếp Chính Vương lau sạch bụi bặm và nhọ nồi trên mặt ta xong, gã chau mày mím môi, lạnh lùng nhìn ta rồi cất giọng nói trầm trầm, "Ôn Nhiêu, ngươi đang quậy cái gì vậy?"
...
Nếu hắn đến trễ một chút thôi, e rằng thứ hắn nhìn thấy là Ôn Nhiêu đã bị đánh đến máu me đầy người.
Hoặc tệ hơn là thi thể lạnh băng của nàng.
Nghĩ tới hai khả năng này, người đàn ông siết chặt nắm đấm, sự lạnh lùng trong ánh mắt như tụ lại thành một lưỡi dao vô cùng sắc bén.
...
Ta vừa co rúm người vừa khẽ khàng trả lời, "Do... Do thiếp nghe nói tối nay Điện hạ muốn thị tẩm thiếp, thiếp vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cho nên mới..."
Nghe vậy, Nhiếp Chính Vương cười gằn, "Nếu hôm nay bổn vương không đến, nàng có biết kết quả của mình sẽ như thế nào không?"
"Thiếp biết..."
Ta không chỉ biết, mà còn cảm thấy mấy tên thị vệ kia bị bệnh rồi.
Chẳng phải ta chỉ nói là muốn tìm Ngụy Kiêu thôi à...
Ngụy Kiêu chỉ là thị vệ thôi mà, làm như hắn tôn quý tựa Hoàng đế ấy.
Thật là khổ ghê, lần sau gặp Ngụy Kiêu, ta nhất định phải hỏi cho ra nhẽ mới được.
Nói thật, ta xuyên tới đây đã nửa năm, nhưng suốt thời gian ấy ta vẫn luôn thẫn thờ trong phủ Nhiếp Chính Vương, chẳng có ai chú ý đến ta, ta cũng không ra ngoài làm gì, cho nên đến tận bây giờ ta vẫn chưa hiểu rõ nơi này.
Hoàng đế đương triều tên là gì? Hoàng hậu tên là gì? Nhiếp Chính Vương tên là gì? Ta chẳng biết gì hết.
Ừm... Trải qua chuyện ngày hôm nay ta mới hoàn toàn cảm nhận được mình là người của thế giới này, ta thuộc về thế giới này, nếu ta không tuân theo quy củ thì ta cũng sẽ chết.
May mắn tránh được hiểm họa của ngày hôm nay nên khi nào trở về, ta nhất định phải tìm hiểu thế giới này thật kỹ mới được.
"Nếu Ôn di nương biết sai rồi thì chuẩn bị tối nay thị tẩm đi."
Nhiếp Chính Vương vươn tay tới, nhẹ nhàng vỗ về nắn bóp mặt ta.
Ta cúi đầu e thẹn, nhưng trong lòng thì mắng mười đời nhà gã.
Sao đột nhiên Nhiếp Chính Vương lại muốn thị tẩm ta chứ? Chẳng phải hai mươi lăm năm qua gã không gần nữ sắc à?
Hơn nữa tối đó gã giữ Lý di nương lại để thị tẩm, ta đoán hắn chẳng đụng vào ả ta đâu, y phục của Lý di nương vẫn đàng hoàng ngay thẳng, trên người cũng không có dấu vết kỳ lạ nào.
Lòng ta rối bời, từng đầu ngón tay đều run rẩy không thôi, ta chỉ mong Ngụy Kiêu nhanh nhanh xuất hiện rồi đưa ta ra khỏi phủ.
Tuy ta là người hiện đại, nhưng ta luôn muốn dành lần đầu tiên cho người mà mình yêu, chứ không phải tên Nhiếp Chính Vương chỉ mới gặp nhau hai lần này.
"Điện... Điện hạ, thiếp có thể về viện của mình chuẩn bị không ạ?"
Đôi mắt sâu thẳm của Nhiếp Chính Vương nhuốm ý cười, gã không ngừng bóp mặt ta, "Không được. Để tránh Ôn di nương lại chạy loạn thì nàng cứ ngoan ngoãn ở trong viện của Bổn vương đi."
Không muốn đâu!!
Ta tiêu rồi.
Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Nhiếp Chính Vương đứng dậy và dặn dò mình, "Ôn di nương nghỉ ngơi cho tốt vào.", sau đó gã phất tay áo rời đi mất.
Sau khi người nọ đi rồi, ta mới nuốt nước bọt rồi lặng lẽ xuống giường đi mở cửa.
Cửa không khóa, nhưng bên ngoài có thị vệ canh gác.
"Ôn di nương."
Bọn họ cũng không ngăn cản ta.
Xem ra ta có thể tùy ý đi lại trong viện chính, chỉ cần không rời khỏi đây thì chẳng ai dám cản ta lại.
Thế thì ta sẽ đi tìm Ngụy Kiêu, ta không đợi được nữa, hôm nay ta phải bỏ trốn với hắn thôi.
Nhiếp Chính Vương ngồi trong thư phòng xoa ấn đường đang nhói đau của mình.
Hắn gỡ mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt vô cùng tuấn mỹ.
Trên bàn làm việc của Nhiếp Chính Vương, không, của Ngụy Kiêu mới đúng, là bức tranh vẽ một cô nương xinh đẹp vô ngần, chẳng qua cô nương ấy đang vểnh mông cầm xẻng đào đất trong góc tường, trông có hơi bỉ ổi.
Ngụy Kiêu không khỏi bật cười, ngón tay thon dài của hắn dịu dàng vuốt ve gương mặt của cô nương trong bức tranh.
Ám vệ thân cận của Ngụy Kiêu thấy vậy, không nhịn được mà hỏi: "Điện hạ, thứ cho thuộc hạ nhiều chuyện, nếu người thích Ôn di nương thì sao không để lộ thân phận cho nàng ấy biết ạ?"
Ngụy Kiêu cất bức tranh đi rồi mỉm cười, "Nhìn nàng ấy vừa nói yêu bổn vương, vừa mắng bổn vương là lão già khó ưa, trông ngốc nghếch, đáng yêu lắm đó."
Cho nên hắn luôn cố ép giọng nói xuống thật trầm mỗi lúc xuất hiện với thân phận Nhiếp Chính Vươn, cũng vì thế mà Ôn Nhiêu mới không nhận ra hắn.
Ngụy Kiêu gõ nhẹ lên chiếc mặt nạ trong tay, hắn rất thích những lúc được ở cạnh Ôn Nhiêu.
Cơ thể Ôn Nhiêu mềm mại lắm, nhất là chiếc eo nhỏ nhắn của nàng vừa mềm vừa mịn, sờ vào thích vô cùng.
Ngụy Kiêu híp mắt.
Hắn đâu phải là thánh nhân? Ngày ngày ở cùng mỹ nhân yểu điệu như nước thế kia, nói không động lòng là nói dối đấy.
Cho nên, hắn muốn dùng thân phận chính đáng nhất, lý do chính đáng nhất để đoạt lấy Ôn Nhiêu, để Ôn Nhiêu hoàn toàn thuộc về hắn.
Tưởng tượng cô nương xinh đẹp mềm mại đó khóc lóc cầu xin dưới thân mình...
Trong mắt Ngụy Kiêu ánh lên niềm vui thích khó tả.
Chỉ mới nghĩ đến thôi mà thấy đáng yêu quá rồi.