Chỉ Yêu Mình Em

Chương 36




Edit: chijiro

Beta: p3104

Mọi người tự biên kịch cho chính duyên phận của mình

Nếu như muốn tôi hy sinh vì tình yêu

Tôi không sợ phải trầm luân hoặc trở nên ngốc nghếch trong mộng

Tấm ga trải giường bằng lụa màu xanh hơi rũ xuống mép giường, thiếu nữ cuộn tròn người lệch sang một bên trên giường, khuôn mặt gục xuống, phía sau lộ ra cái gáy trắng nõn, hai vai run run càng lộ ra vẻ ốm yếu, Mặc Họa nghe thấy tiếng khóc vội vàng chạy vào phòng, “Tiểu thư làm sao thế? Sao lại khóc?”

Sau đó nhặt lên một quyển sách viết bằng mực tàu ở dưới mặt đất, quả nhiên là Hồng Lâu Mộng, lật trang sách đến đoạn “Khổ giáng châu hồn qui ly hận thiên” , Mặc Thư thở dài, “Sách này tiểu thư đọc bao nhiêu lần rồi, sao mỗi lần đọc lại khóc thế? Cô không giống với vị tiểu thư trong sách, phu nhân biểu thiếu gia yêu thương cô mà! Phu nhân nói chờ hai năm nữa cô khỏe lên, sẽ lo chuyện hôn sự cho cô.”

Những giọt nước mắt của Tô Giáng Ưu ngừng chảy, Mặc Họa cầm khăn lau mặt cho cô, chép miệng nói, “Cũng không thể trách tiểu thư thương tâm, muốn trách thì phải trách biểu thiếu gia suốt ngày ở ngoài trăng hoa, tháng trước vì một con hát, mà gây mưa gây gió, mấy ngày nay, nghe nói cậu ấy nhìn trúng một nữ học sinh, mỗi ngày đều đi đạp thanh ngắm trăng, thật là, khiến tiểu thư của chúng ta, ….” Mặc Thư vội vàng nháy mắt với Mặc Họa, lúc này Mặc Họa mới không cam lòng mà ngậm miệng lại, sắc mặt của Tô Giáng Ưu xanh xao, Mặc Thư nhanh chóng ngắt lời nói, “Hôm nay thời tiết rất đẹp, tiểu thư có muốn ra ngoài chơi không? Coi như là ra ngoài hít thở không khí, đừng mãi ngồi một chỗ trong phòng.” Tất nhiên Tô Giáng Ưu không chịu, Mặc Thư dỗ dành một lúc lâu, Mặc Họa cũng ở bên cạnh nhẹ nhàng khuyên nhủ, khó khăn lắm mới có thể thuyết phục được.

Thời buổi này có một chiếc ô tô ở Bắc Bình không hề tầm thường, trong phủ Đại soái có mấy chiếc, nhưng Tô Giáng Ưu không ngồi, vẫn ra ngoài bằng xe ngựa như trước, cũng không giống như những tiểu thư nhà giàu thích đi dạo phố mua sắm ở những cửa hàng trang sức hay quần áo, chỉ lên chùa dâng hương, tuổi của Tô Giáng Ưu tuy nhỏ, nhưng tính cách và dáng vẻ đều có phần bảo thủ.

Lúc đến chùa Bích Vân đã quá mười hai giờ trưa, bầu trời quang đãng, mặc dù là ở ngoại ô, nhưng có rất nhiều du khách tấp nập ở ngoài đường, náo nhiệt như ở trong thành phố vậy. Ở Hương Sơn, Tiêu gia có một căn biệt thự, chung quanh yên tĩnh, cảnh sắc vào mùa này rất đẹp, Mặc Thư và Mặc Họa dù sao vẫn là thiếu nữ, rất muốn nhìn vẻ đẹp của cả khung trời toàn cây lá đỏ, họ cố khuyên bảo Tô Giáng Ưu, vì vậy đoàn người đến biệt thự của Tiêu gia.

Nói là biệt thự, nhưng diện tích rất lớn, dọc theo đường đi những người đi lại thưa dần, đến khi tiến vào cảnh giới nghiêm ngặt của khu biệt thự, thì không hề có một người lạ nào, vị quản gia béo mập đi ra đón, vẻ mặt tươi cười, “Hôm này là ngày vui lớn gì thế này? Thiếu gia vừa mới đến, biểu tiểu thư người đã tới rồi.”

Trái tim Tô Giáng Ưu nhảy nhót, thấy Mặc Thư với Mặc Họa ở bên cạnh cười mờ ám, liền đỏ mặt cúi đầu, nhẹ nhàng bước vào sân trước, chợt nghe giọng nói nũng nịu của một cô gái, “Đáng ghét, suốt ngày bắt nạt người khác.” Giọng nói hàm chứa vẻ nũng nịu nồng đậm.

Tô Giáng Ưu đột nhiên ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở dưới gốc cây phong, có một chàng trai đứng ở nơi đó, dáng người cao lớn, mặc quân trang màu lục, cúc ngoài cũng cởi ra hết, lộ ra áo sơ mi trắng bên trong, vừa anh tuấn vừa phong độ, trong tay cầm chiếc roi ngựa cứng nhắc, thong thả đi đến gần con tuấn mã gần đó, ngay lập tức một cô gái trẻ mặc chiếc áo màu xanh, tóc mái dài tới lông mày, đang hờn dỗi với anh.

Sắc mặt Tô Giáng Ưu trở nên trắng bệch, tâm trạng cũng trùng xuống, mặc dù cô đã nghe qua rất nhiều mối tình của Tiêu Hữu Thành, nhưng chính mắt nhìn thấy, lại là một chuyện khác.

Tiêu Hữu Thành cũng nhìn thấy cô, mỉm cười gọi một tiếng, “Giáng Ưu.” Trên mặt không có lấy một chút xấu hổ. Cô gái kia thấy người đến, gương mặt lập tức đỏ bừng, cúi đầu nhỏ giọng thúc giục, “Thả em xuống, mau thả em xuống đi!”

Tiêu Hữu Thành không hề trốn tránh, trước tiên liền bế cô gái xuống ngựa, cô gái càng xấu hổ, hai má đỏ ứng như lá phong, hai tai cũng đỏ lên, chỉ biết cúi đầu chui vào trong lòng Tiêu Hữu Thành.

Anh ôm cô gái đến trước mặt Tô Giáng Ưu, Tiêu Hữu Thành giới thiệu hai người với nhau, “Đây là tiểu thư Đỗ Đông Bình.” “Đây là em gái anh.”

Đỗ Đông Bình đỏ mặt ngẩng đầu, gọi một tiếng Tiêu tiểu thư. Tô Giáng Ưu cắn môi, xoay mặt qua nói, “Tôi không phải họ Tiêu.” Giọng nói rất nhỏ nhưng cũng đủ để Đỗ Đông Bình nghe thấy, cô gái liền nhìn Tiêu Hữu Thành với ánh mắt đầy nghi hoặc, Tiêu Hữu Thành chỉ mỉm cười, “Em họ anh, Tô Giáng Ưu.” Đỗ Đông Bình khéo léo đổi cách xưng hô, nói chào Tô tiểu thư.

Hai người mời Tô Giáng Ưu cùng nhau cưỡi ngựa nhưng Tô Giáng Ưu không muốn, chối từ nói còn phải đến chùa Bích Vân, Tiêu Hữu Thành cũng không giữ lại, tiễn cô ra tận cửa, giúp cô cài chặt áo khoác ngoài, còn cẩn thận dặn dò, “Trên núi rất ẩm ướt, sức khỏe của em lại không tốt, đi dâng hương nhớ về sớm, kẻo mẹ lại lo lắng.” Tô Giáng Ưu gật đầu, để Mặc Thư dìu lên xe, trong lòng vừa ấm ức vừa chua xót, anh luôn đối xử tốt với cô, nhưng là một người anh trai đối xử tốt với em gái.

Vén rèm cửa sổ ra, anh đang vẫy tay chào cô ngoài cửa sổ, chẳng hiểu vì sao cô gái bên cạnh nắm lấy một góc áo nhỏ của anh làm nũng, “Hữu Thành….” Tiêu Hữu Thành đột nhiên nhíu mày lại, liếc xéo nhìn Đỗ Đông Bình, trong mắt không có một chút ấm áp, rõ ràng một khắc trước vẫn còn tình nồng ý mật? Sắc mặt Đỗ Đông Bình đông cứng lại, sửa miệng vâng dạ, “Thiếu…. Thiếu soái.”

Mà chiếc xe ngựa lúc này đã chạy ra ngoài, Tô Giáng Ưu nhìn về phía cửa sổ, những cây hoàng lư cùng cây phong đỏ, xào xạc trong gió thu đẹp như vậy, như những ánh lửa xinh đẹp dần lụi tàn.

Giữa những sắc đỏ của khu rừng chợt hiện lên một màu trắng thanh thuần, nhưng một ảnh sáng đâm thẳng vào mắt cô, Tô Giáng Ưu nhìn chăm chú, đó là một thiếu nữ cưỡi ngựa, quần áo trắng như tuyết, làn da cũng trắng nõn, cầm trong tay một cái roi ngựa đỏ tươi, cô gái đang nhíu mày hỏi lính canh gác, “Vì sao không thể tiếp tục đi về phía trước?”

“Xin lỗi tiểu thư, phía trước là lãnh địa tư nhân.”

Cô gái hơi trừng mắt, con ngươi đen nhánh sáng lên, quay đầu lại nhăn mặt cau mày, nói với một người đàn ông đang ngồi trên ngựa cách đó vài bước, “Anh Tiểu Dẫn, con đường này không vào được.” Nói xong liền cô túm lấy dây cương, giương chiếc roi ngựa lên, “Gia”. Như một cơn gió lao ra ngoài, người thiếu nữ cũng như vậy.

Tô Giáng Ưu sững sờ nhìn thân ảnh đang xa dần kia, dưới ráng chiều giữa một rừng lá đỏ, một mình thoải mái, đó là khát vọng của cô, nhưng vĩnh viễn không thể thực hiện được.

***

Bắc Bình còn lạnh hơn trong tưởng tượng, khác với khí lạnh ở phía Nam, chỉ có lạnh và khô, làm cho lòng người có phần sảng khoái, Thẩm Tiêm bước ra khỏi hãng phim, dọc theo đường cái chậm rãi đi về phía khách sạn, vừa đi vừa tính toán trong lòng, chờ sang năm bộ phim được công chiếu, nếu như có thể bán được với giá cao, là có thể đủ tiền mua hai căn nhà tốt ở Thượng Hải, cô sẽ đưa cả cha mẹ và anh trai từ quê lên ở.

“Thẩm tiểu thư, Thẩm tiểu thư?” Sửng sốt một lát cô mới phát hiện ra có người gọi mình, theo thói quen cô nở một nụ cười tươi tắn, đợi đến khi thấy người kia, thì nụ cười trở nên thật lòng, “Tôn tiên sinh?”

Tôn Phụ nói, “Có thể mời Thẩm tiểu thư lên xe không? Tôi có chút việc muốn thương lượng với Thẩm tiểu thư.”

Đương nhiên không có lý do để cự tuyệt, lên xe cô nghe Tôn Phụ nói, “Thẩm tiểu thư tôi xin nói thẳng ra luôn, đêm nay ở Tiêu gia có một vũ hội mừng năm mới, Thiếu soái muốn mời cô làm bạn gái.”

Thẩm Tiêm cũng coi như đã từng trải qua vô số chuyện, khi nghe xong những lời này tim đập thình thịch, vừa vui mừng vừa không thể tin được, vài ngày trước khi ngồi trên xe lửa đến Bắc Bình, Tiêu Hữu Thành rõ ràng là có bộ dạng xa vạn dặm không thể đến gần, cô vô thức vuốt nhẹ dây chuyền ngọc trai trên cổ, “Đây là ý của Thiếu soái?”

“Đương nhiên.” Ô tô dừng lại trước khách sạn, Tôn Phụ đưa một tấm chi phiếu ra, “Mong Thẩm tiểu thư chuẩn bị, buổi tối tôi sẽ đến đón cô.”

Thẩm Tiêm cũng không làm vẻ ta đây, cầm lấy tấm chi phiếu thản nhiên cười nói, “Làm phiền Tôn tiên sinh rồi.”

Từ trước đến nay trong các buổi khiêu vũ Thẩm Tiêm đều có người quen, những vị làm quan to cũng biết không ít, nhưng tham gia trường hợp như hôm nay là lần đầu tiên, mà cô không xác định được dụng ý của Tiêu Hữu Thành, việc chọn trang sức phải cân nhắc đắn đo một hồi lâu, chọn đi chọn lại cả buổi chiều mới xong, đến khi Tôn Phụ đánh xe tới chờ ở dưới khách sạn thì đã sẵn sàng.

Cô mặc một bộ sườn xám màu xanh ngọc, đường viền hình răng cưa màu hồng, trước vạt áo là vải lưới, nửa trong suốt nên mơ hồ lộ ra da thịt, nhìn sự tán thưởng trong ánh mắt Tiêu Hữu Thành, cô biết rõ mình làm rất đúng, đêm nay Tiêu Hữu Thành có chút khác biệt, rất không giống lúc trước.

Anh không đặc biệt giới thiệu cô cho một người nào, chỉ mời cô khiêu vũ, nhưng cũng khiêu vũ cùng người khác, đối với bạn gái như cô thì chăm sóc như gần như xa, y hệt một công tử phong lưu . Lúc ngồi ở bên sàn nhảy, anh ngồi cạnh cô, đưa cho cô một ly rượu, đột nhiên cúi đầu nói bên tai cô, “Gian phòng bên trái lầu hai, tắm rửa sạch sẽ chờ tôi.” Giọng nói không lớn nhưng đủ làm cho mấy vị phu nhân tiểu thư bên cạnh nghe thấy được, tầm mắt nhìn về phía cô như đan thành một chiếc lưới, vừa khinh thường vừa đố kị.

Cô nở nụ cười thướt tha đứng dậy, hôn lên khuôn mặt của anh, rõ ràng cảm giác được anh muốn tránh né, nhưng cuối cùng lại nhịn, cô cũng không dám quá mức, chỉ chạm nhẹ qua thôi.

Phòng ngủ rất lớn, bố trí đơn giản nhưng rất đẹp, cô thực sự đi tắm, sau khi tắm xong quấn một cái khăn tắm, lại trang điểm một lần nữa, đôi môi đỏ thắm, đôi chân dài trắng tuyết, đủ để khiến người khác mơ màng.

Cửa mở ra cô ngửi được mùi thuốc lá, hóa ra anh đã đến, nghiêng người dựa bên cửa sổ hút thuốc, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt của anh lạnh lùng, tuy áo sơ mi màu xanh đậm lộ vẻ cao quý, nhưng không che giấu được dáng người nghiêm nghị cao ngất của một quân nhân.

Cô đánh bạo đi qua, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy anh, trái tim đập nhanh như muốn nhảy ra, cô biết chuyện này chẳng khác gì đánh bạc, thua thế nào thì cô không biết, nhưng nếu mà thắng thì… Mê hoặc quá lớn.

“Buông ra.” Giọng nói của anh trầm thấp mà bình tĩnh, đại khái giống như quân lệnh, có một loại uy hiếp vô hình không duyên cớ, cô thu lại cánh tay của mình, cúi đầu đứng yên lặng.

Anh không nhìn cô, đi vài bước ngồi xuống thành ghế sô pha, dập tắt thuốc, rồi châm điếu khác, “Thẩm tiểu thư có hứng thú thực hiện một vụ giao dịch không?”

“Cái gì?” Thẩm Tiêm kinh ngạc ngẩng đầu, còn chưa kết thúc vụ đánh cược này sao?

“Tôi mong Thẩm tiểu thư có thể làm bạn gái trên danh nghĩa của tôi, điều kiện tùy Thẩm tiểu thư chọn.”

Vừa vui mừng như điên vừa mất mát, cuối cùng cô cũng trở lại là một phụ nữ lý trí khôn khéo, trong đầu nhanh chóng tính toán, “Tôi có một bộ phim muốn được ra mắt vào năm mới, nhưng vài rạp chiếu phim lớn ở Thượng Hải đều đã sắp xếp cho phim mới của Diệp Mạn Tử .” Diệp Mạn Tử cũng là nữ minh tinh nổi tiếng hiện nay, gần đây danh tiếng của cô ta càng được nhiều người biết đến, đó là một gai nhọn trong lòng Thẩm Tiêm.

Tiêu Hữu Thành đương nhiên không kiên nhẫn với những việc thế này, “Đi tìm Tôn Phụ, anh ta sẽ giải quyết.”

Thẩm Tiêm lại suy nghĩ một chút rồi nói, “Sau này còn nhờ vào Thiếu soái giúp đỡ nhiều.”

Tiêu Hữu Thành gật đầu, “Tôi có thể đảm bảo cho Thẩm tiểu thư thể diện, nhưng cũng mong Thẩm tiểu thư đừng quên,” anh dập điếu thuốc rồi đứng lên, “Đây chỉ là giao dịch.”

Thẩm Tiêm sảng khoái cười, “Đương nhiên.”

Đội chiếc vòng nguyệt quế “bạn gái” của Thiếu soái trên đầu, những thuận lợi của cô còn hơn cả tưởng tưởng, trước đây cô phải đi nịnh nọt người khác, hiện tại tất cả đều phải lấy lòng cô, rất nhiều chuyện không nhất thiết phải cần Tôn Phụ ra mặt, cũng có người giải quyết cho cô. Tất cả những chuyện này đến cùng một lúc thật tốt đẹp, thế nên đêm đêm cô thường gặp ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, cho rằng chỉ là ảo ảnh, kỳ thực cô rất rõ đây chỉ là ảo mộng, thế nhưng cô đã không muốn trở lại như trước.

Khi đến rạp chiếu phim, cảm giác được mọi người nhìn cô đầy ngưỡng mộ khiến cho cô có cảm giác bồng bềnh như ở trên mây, thế nhưng lần này lại gặp Đại Lê.

Ánh mắt của Tiêu Hữu Thành luôn bình tĩnh, cũng không cố kỵ ánh mắt bốn phía, cũng không cố kỵ bên cạnh còn có cô. Ít nhất cô cũng là bạn gái trên danh nghĩa của anh, ít nhất, anh không nên khiến cô phải cảm thấy quá khó khăn.

Tiếng chuông mở màn vang lên, cô biết anh không hề xem phim, mà chính cô cũng không thể tiếp tục xem, rõ ràng đoán ra được, nhưng vẫn nhỏ giọng hỏi, “Bạn gái thực sự của Thiếu soái là Đại tiểu thư phải không?”

“Cô ấy là vợ tôi.” Giọng nói tràn đầy dịu dàng, quả thực không thể nghe ra là giọng nói của anh, mà thân thể cô cứng đờ, trong lòng cuồn cuộn không biết là đau khổ nhiều hơn hay chua xót nhiều hơn, như ngã xuống đáy cốc.

Anh nhanh chóng đứng dậy rời đi, không hề báo trước, cô nhạy cảm phát hiện ra ghế ngồi bên kia trống không, cô lén giấu áo khoác ngoài của anh, chỉ chốc lát người đi theo hầu quả nhiên báo lại, anh đã rời đi rồi.

Tay nắm lại thành nắm đấm, cô mỉm cười ngồi yên tại chỗ, xem xong bộ phim kia.

Sáng sớm hôm sau cô đứng chờ ngoài phủ đô đốc, đã qua năm mới, tiết trời vẫn lạnh giá, áo khoác da cừu cũng không xua đi được cái lạnh giá rét, nhưng cô vẫn chờ, chờ lần đánh cuộc cuối cùng.

Trong sương mù sáng tinh mơ cô gái đi tới, bước chân mau chóng và linh hoạt, rất khó tưởng tượng được một cô gái mà lại có dáng đi đầy khí phách như vậy, áo khoác ngoài ngắn màu xanh biếc, trong gió lạnh cô vẫn luôn xinh đẹp, giống như một cây mai, cũng như một cây trúc. Phải thừa nhận, bọn họ rất giống nhau, đều kiêu ngạo, đều kiên nghị, đều cố chấp, đều quật cường… Nhưng hai người quá giống nhau, chưa hẳn thích hợp ở bên nhau.

***

Tục ngữ nói, tuyết rơi không lạnh không phải tuyết. Sau một đêm mưa tuyết lớn, sáng sớm trời trong, tiết trời rất đẹp, chỉ là cái lạnh thẩm thấu vào tận da thịt, người đi lại trên đường cũng ít hơn trước, trong ngõ Bách Hoa vắng lặng như ngày thường, lúc này tấp nập xe cộ, một cảnh tượng náo nhiệt hiếm thấy, hóa ra hôm nay là ngày sinh nhật tròn năm mươi tuổi của Tiêu phu nhân.

Mấy năm gần đây Tiêu Hữu Thành đều đi chinh chiến, đặc biệt khuếch trương Bắc Quân đến tận phía Nam, “Bắc Tiêu Nam Tiết”* của ngày trước, hiện giờ chỉ còn lại nhà họ Tiêu, quyền thế như mặt trời, cả thiên hạ không lực lượng nào có thể thể địch nổi. Bởi vậy mặc dù hôm nay Tiêu phu nhân chỉ làm tiệc đơn giản nhưng vẫn đông như trẩy hội.

(*) Phía Bắc là nhà họ Tiêu, phía Nam là nhà họ Tiết

Bên ngoài đã náo nhiệt như vậy, bên trong không cần phải nói, trong vườn đầy sắc màu rực rỡ, y hương tấn ảnh, xung quanh đều là tiếng cười, trong nhà hát kịch ở sân sau còn được bố trí tráng lệ hơn, từ sáng sớm đã diễn hí kịch, Tiêu phu nhân thích nghe hí kịch, nhưng đến tận gần trưa mới xuất hiện, ngồi bên trong tấm bình phong có rèm che, bên cạnh là người hầu, phía trước có tám chín người đang đến thăm hỏi.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, đã nghe hạ nhân đến báo, nói là Tiết tiểu thư tới, Tiêu phu nhân vừa mới quay đầu lại, đã thấy một cô gái vén mành đi vào, chiếc áo cao cổ màu hồng, váy dài xếp tầng, tóc được búi lên bằng trâm, đường nét trên khuôn mặt như tranh vẽ, má lúm đồng tiền xinh xinh. Tiêu phu nhân vui vẻ nói: “Ta đã nói từ trước là con mặc bộ này rất đẹp mà.” Lại quay người nói với vú Tần: “Bà nhìn một cái, xem có giống dáng vẻ của cách cách trong cung ngày trước không?”

Vú Tần cười nói: “Diện mạo của Tiết tiểu thư xinh đẹp, phong thái cũng tốt, đương nhiên mặc cái gì nhìn cũng đẹp, giống cách cách, nhưng tôi thấy còn giống hoàng hậu hơn.”

Tiết Phi Dao chỉ cười mỉm, ngồi bên cạnh Tiêu phu nhân, nhận lấy tờ giấy giới thiệu các vở diễn, nhưng mà không biết Tiêu phu nhân thích vở nào, lại cùng nhau ngồi nói chuyện với Tiêu phu nhân, sau mười hai giờ trưa, cuối cùng có người đến báo, nói Thiếu soái đã tới rồi.

Trong khi đang nói chuyện thì có một người đàn ông mở cửa bước vào, cả người mặc quân trang, trên vai khoác chiếc áo khoác tối màu, phía sau còn có sau người lính vai đeo súng đi theo, trong nhà hát kịch đột nhiên yên tĩnh, tiếng sáo trên sân khấu cũng trở nên xa xôi, chỉ có tiếng bước của giày quân đội nặng nề bước lên cầu thang, mọi người đều đưa mắt nhìn, chỉ thấy Tiêu Hữu Thành đi vào chỗ ghế ngồi chính, không nhanh không chậm tháo găng tay ra đưa cho người bên cạnh, cười nói: “Mẹ, con đến muộn.”

Tiêu phu nhân hừ một tiếng không nhìn anh, lại nghe thấy Tiết Phi Dao hỏi: “Bên ngoài tuyết vẫn rơi à?” Tiêu Hữu Thành đang cởi áo khoác ngoài, thoáng nhìn trên đầu vai vẫn còn vài bông tuyết chưa tan, vì thế “Ừ” một tiếng.

Thọ yến nhanh chóng được mở màn, Tiêu Hữu Thành cùng Tiêu phu nhân ăn một nửa bữa cơm, liền thay mặt đi mời khách uống rượu,. Thọ yến kết thúc, Tiêu phu nhân đã chơi đánh bài một vòng, bởi vì buổi trưa uống chút rượu, nên giờ có chút mệt mỏi muốn trở về phòng đi ngủ một lát, Tiết Phi Dao nói mình cũng mệt, khoác áo lông cừu đi vào sân sau, đi dạo ở hành lang.

Hai bên hành lang treo rất nhiều đèn lồng kiểu cung đình bằng lụa được tô màu, tám cạnh của chiếc đèn đính lên dải lụa vòng óng, bên trong là đèn điện, bởi vì tuyết rơi cả ngày lẫn đêm, nên đèn cũng đã được thắp sáng lên, tỏa ra ánh sáng màu vỏ quýt ấm áp, xuyên thấu qua dải lụa mềm mại tỏa sáng mãnh liệt. Cơn gió thổi mang theo cả những bông tuyết nhỏ tí xíu, cũng đem theo cả hương hoa thơm ngát, bên hành lang có rất nhiều khóm hoa, rét đậm như vậy, thế mà vẫn nở hoa vô cùng kiều diễm, vây quanh những cành cây tạo nên hình ảnh phú quý phồn hoa.

Cảnh tượng như vậy, Tiết Phi Dao nhìn thấy quen rồi, tuy nói Tiết gia hiện giờ thất bại, nhưng cô không hề lưu luyến, cái gì mà cách cách với cả hoàng hậu, đó lại càng không phải thứ cô muôn, thứ cô cần, chẳng qua chỉ là một người như anh mà thôi.

Cuối hành lang là nhà hát kịch, cô bất giác đến gần, có một cô hầu nữ thấy cô, liền nhanh chóng vén rèm cửa lên, Tiết Phi Dao hơi ngẩn ra, cũng thuận tiện đi vào.

Trong nhà hát kịch không ngờ lại vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng xướng âm trầm bổng trên sân khấu, Tiết Phi Dao ngẩng đầu nhìn, quả nhiên thấy ở chính giữa, một mình Tiêu Hữu Thành ngồi ở chỗ kia.

Mấy năm nay, binh quyền trọng đại đều nằm trong tay anh, sự lạnh lùng vốn có lại càng tăng thêm, sắc mặt bình tĩnh, hiếm khi thấy dáng vẻ anh tươi cười, tính tình thay đổi nhiều, Tiêu phu nhân cũng không nắm bắt được, người ngoài đương nhiên rất sợ hãi, những dịp vui như thế này, bởi vì có anh, nên bầu không khí trở nên nghiêm túc hẳn.

Tiết Phi Dao chậm rãi lên cầu thang, từ bức rèm che bên ngoài là có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, cô nhỏ giọng căn dặn cô hầu gái đi lấy trà giải rượu, sau đó cách một chỗ ngồi mà ngồi xuống bên cạnh anh.

Trên sân khấu đang diễn vở “Phong Hoa Tuyệt”, hoàng hậu Kính Thụy giỏi võ nghệ, tại khu vực săn bắn nàng đánh thắng trượng phu sau này của mình, cảnh hợp đế Hạ Hầu Khí. Giọng hát của cô đào rất hay, hóa trang cũng rất đẹp, chỉ là thiếu một phần khí khái, thiếu vài phần hiên ngang.

Cô hầu gái mang trà giải rượu đến, Tiết Phi Dao tự mình nhận lấy, đặt vào tay Tiêu Hữu Thành, “Uống trà giải rượu đi.”

Anh với cô tuy rằng không thân lắm, lúc nào cũng khách khí lễ độ, nhưng lúc này anh không hề có một phản ứng, một tiếng cảm ơn cũng không có, chỉ duy trì tư thế ngồi tựa ở lưng ghế, cũng không nhúc nhích, hai mắt đỏ bừng, nhìn lên sân khấu, dường như rất chuyên tâm, cũng dường như mạch suy nghĩ đã trôi đi rất xa, chỉ là thông qua một người trên sân khấu kia để nhìn một người khác.

Vì vậy Tiết Phi Dao cũng quay đầu xem hí kịch, lại không biết phải chờ tới bao giờ, nữ diễn viên hí kịch kia mới đổi vai.

Tiệc tối không thấy Tiêu Hữu Thành, Tiêu phu nhân hỏi, nói là uống nhiều rượu, nên buổi chiều đã trở về nghỉ ngơi rồi, Tiêu phu nhân vừa tức giận vừa xót xa, “Hóa ra đây không phải nhà của nó? Lại còn phải mong ngóng trở về? Trời lạnh như thế này, chắc ngay cả đồ ăn nóng cũng không kịp ăn.”

Sau đó mọi người đều không nói tiếng nào, lẳng lặng ăn cơm, cuối cùng Tiêu phu nhân vẫn lo lắng, bảo phòng bếp chuẩn bị đồ ăn, nhìn Tiết Phi Dao nói, “Con đi một chuyến, thay ta đến nhìn nó một cái.”

Tuyết rơi khiến cho ban đêm càng thêm lạnh, Tiết Phi Dao mặc chiếc áo khoác lông cừu màu đen, lại quấn chặt một chiếc khăn quàng cổ màu trắng rồi mới đi ra ngoài. Tài xế lái xe tới Nam Giao, đây là lần đầu tiên cô đến nơi này, xa xa đã thấy ánh đèn sáng trong phòng, giữa bóng đêm đen kịt thế này, đặc biệt có một loại tình cảm gia đình ấm áp trỗi dậy.

Cô cầm chiếc cặp lồng xuống xe, mới phát hiện cửa ra vào chỉ khép hờ, vì thế nhẹ nhàng đẩy ra. . . . . . Trong phòng khách là chiếc sô pha màu trắng, bên cạnh là một chiếc đèn bàn, tỏa ra ánh sáng ấm áp màu vàng cam, anh nhắm mắt ngồi trên sô pha, sườn mặt lờ mờ hiện ra sau ánh đèn, mơ hồ không nhìn thấy rõ.

“Em đã về rồi.” Anh dịu dàng nói ra những lời này, sau đó lại nhắm chặt hai mắt như cũ. Cô cả kinh, nhanh chóng thu lại bước chân chuẩn bị đi tới, sững sờ đứng tại chỗ. Ánh đèn phản chiếu đường nét trên khuôn mặt anh, có cô đơn lại có dịu dàng, đây không phải là khuôn mặt quen thuộc mà cô nhìn thấy, có lẽ, anh cũng không nguyện ý để lộ ra khuôn mặt này trước mặt cô.

Đợi lúc lâu mà không thấy đáp lại, anh chậm rãi mở mắt ra, yếu ớt nhìn cô, thong thả cười, “Về nhà muộn thế này, chắc lại không tìm được đường về nhà rồi phải không?” Không có trách cứ, chỉ có sự săn sóc cẩn thận cùng với sủng nịch.

Nụ cười của anh vừa dịu dàng vừa yếu ớt, khiến cô hoài nghi đây chính là giấc mộng, vị chát trong lòng lan ra đến tận đầu lưỡi, tràn đầy vị chua xót khổ sở, đôi môi run rẩy, không thể cất thành lời.

Anh lại từ từ đứng lên, đi về phía cô, thân thể khẽ lay động. Nhìn thân ảnh anh ngày càng đến gần, cô cảm thấy vừa hốt hoảng vừa không biết làm sao, lùi về sau một bước, lại một bước. . . . Bỗng nhiên cô mất đi tất cả dũng khí, xoay người chạy đi. . . . Có lẽ cô không muốn phá tan giấc mộng của anh, có lẽ là không muốn phá vỡ giấc mộng của chính mình.

Từ sân ngoài quay đầu lại, anh không hề đuổi theo ra đây, chỉ cúi đầu tựa trước cửa, ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra ngoài, làm cho cái bóng của anh dài vô tận, mông lung chiếu trên mặt đất. Cô đứng ở một nơi kín đáo nhìn người đàn ông này, người đàn ông này trước mặt người khác thì lạnh lùng, nhưng đằng sau lại là vẻ cô đơn tĩnh mịch, cô hiểu rõ mình đã yêu anh sâu đậm thế nào, cũng biết rằng, trong trái tim của anh, vĩnh viễn đang chờ một người phụ nữ khác về nhà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.