Sáng hôm sau thức giấc, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy rồi dụi dụi đôi mắt vẫn còn buồn ngủ, đột nhiên phát hiện bản thân đang ngủ ở nhà anh.
Lịch sử lặp lại? Lần trước cô cũng vì trốn nợ mà ở lại đây, nhớ đến hôm qua cô khóc bù lu bù loa, nhìn chẳng khác nào mụ điên, gương mặt liền đỏ lên.
Tô Gia Hân, mày điên rồi. Vốn định kể cho anh nghe nguyên nhân vì sao lại từ chối lời tỏ tình thôi, sao lại khóc? Rồi tự dưng khóc to đến mức ngủ luôn.
Có cái hố nào để nhảy xuống không? Chứ nhục lắm rồi.
Cô gái nhỏ dùng tay chải vội mái tóc rối xù sau một đêm ngủ nhờ nhà người khác, đứng lên rồi đi ra ngoài.
Chàng trai đang ngồi ở sofa đọc báo, nhìn thấy cô liền hỏi:
" Đói chưa?".
Tô Gia Hân ngại ngùng gãi gãi đầu rồi cũng trả lời cho phải phép:
" Đói".
Anh hất mặt một cái, ánh mắt hướng vào trong bếp rồi đáp:
" Vậy thì nấu bữa sáng đi".
".........".
Ơ kìa, cô tưởng là anh nấu chứ.
Thôi thì ngủ một đêm ở nhà người ta, bỏ chút công sức ra lao động cho hợp tình hợp lý.
Tô Gia Hân đi vào trong bếp, chiên trứng và xúc xích, bữa sáng đơn giản ăn cùng bánh mỳ đã hoàn thành. Vương Nhất Hạo ngồi ở phòng khách, thỉnh thoảng nhìn vào trong xem cô đang làm gì rồi khẽ mỉm cười.
Bữa sáng hoàn tất, cả hai người cùng nhau ăn, trên bàn im lặng như tờ, không khí có chút cổ quái.
Nhận thức được bản thân không có năng khiếu hài hước, cho nên Tô Gia Hân cũng không tìm chủ đề để gợi mở, cô chú tâm vào bữa ăn trước mặt.
Dùng bữa xong, anh rửa chén, cô lau bàn.
" Đợi một chút, anh đưa em đến công ty".
".......".
Sao tự dưng... lại đổi cách xưng hô rồi?
Tô Gia Hân ngồi ngoài phòng khách xem tivi, cả hai cùng tuổi nhau, anh lớn hơn cô 7 tháng nhưng chung quy vẫn là bạn học nha, anh gì mà anh.
Hai người cùng nhau đến công ty, anh mở lời:
" Trưa nay có hẹn không?".
Cô lắc lắc đầu, có hơi khó hiểu nhìn chàng trai đối diện.
Anh cong môi, lộ ra nụ cười yêu nghiệt:
" Không thì cùng nhau ăn cơm đi".
" Không cần... phải thế đâu" - Cô cười trừ.
Anh không cau có, chỉ đáp lại một câu:
" Rất cần, hôm nay không chuẩn bị cơm trưa".
".........".
Lần trước anh tỏ tình, cô không đồng ý, sau đó anh không đến đón cô nữa, cơm cũng không chuẩn bị, cứ tưởng... là mọi chuyện kết thúc rồi.
Công việc ngày hôm đó vẫn như bình thường, chỉ là thỉnh thoảng anh rất hay đến bàn làm việc của cô, ân cần hỏi han xem có cần giúp gì không.
Đồng nghiệp nhìn cô với ánh mắt đầy ẩn ý, Lý Tiểu Xuyên cũng hậm hực không vui. Tô Gia Hân không thích bản thân trở thành tâm điểm của sự chú ý, đương nhiên từ chối mỗi khi anh hỏi.
Vương Nhất Hạo không cảm thấy khó chịu, ngược lại, anh cứ như biến thành một người hoàn toàn khác.
Bình thường kiêu ngạo, biết khó mà lui, bây giờ cô càng né tránh, anh càng tiến tới.
Chuông nghỉ trưa còn chưa reo đã thấy anh đứng ở bàn làm việc, thì thầm với cô:
" Sắp đến giờ ăn trưa rồi, anh đã đặt chỗ ở nhà hàng đối diện công ty, nơi đó chất lượng và phục vụ rất tốt".
Cô gái nhỏ nhìn đồng hồ, rồi lại gượng gạo nhìn anh. Còn nửa tiếng nữa mới đến giờ nghỉ trưa mà.
" Cậu... bữa sáng ăn không đủ no... sao?".
Vương Nhất Hạo nhún nhún vai:
" Rất no".
" Vậy thì... sao lại đói sớm vậy?".
" Sử dụng nhiều chất xám quá, cho nên mất năng lượng".
".........".
" Nếu cậu đói... hay là cậu đi ăn trước đi".
" Tô Gia Hân" - Anh gọi thẳng tên cô như muốn cảnh cáo.
Cô gái nhỏ không thèm nói gì nữa, chú tâm vào màn hình máy tính.
Chàng trai nửa ngồi lên bàn làm việc, chăm chú nhìn cô.
Phòng tài vụ ngày hôm đó, được ăn cơm chó thay cơm trưa, no đến mức không còn tâm trạng làm việc.
Giờ nghỉ trưa, cả hai người cùng nhau đến nhà hàng, đi vào trong thang máy lên tầng cao nhất, đến một bàn ăn có thể quan sát được toàn cảnh của thành phố thông qua cửa kính, anh kéo ghế cho cô, nhẹ nhàng và chu đáo, khiến cho tim cô đập loạn xạ.
Nhân viên đem thức ăn lên, thịt bò được anh cắt thành miếng vừa ăn rồi đưa đến trước mặt cô, Tô Gia Hân nhận lấy, nhỏ giọng:
" Cảm ơn".
Anh cười, không nói gì, như đang ngấm ngầm bảo rằng phục vụ cho cô là việc đương nhiên.
" Đám đòi nợ kia không còn lý do để bám theo em nữa, vậy nên... chúng ta có thể ở bên nhau rồi, đúng không?''.