Tô Gia Hân cúi đầu, cô xấu hổ không dám nhìn anh, nghẹn ngào:
" Tớ nghĩ xấu về cậu... khi được tỏ tình, tớ sợ bản thân đa tình cho nên liền nghĩ, cậu... có khi nào đang cố trả thù việc tớ không đến nơi hẹn 9 năm trước nên mới tỏ tình hay không?".
" Tô Gia Hân".
" Tớ không dám mơ mộng, 9 năm trước đã từng rất vui, nhưng vui chưa được lâu thì lại bị đánh xuống địa ngục, tớ... tớ từng nghĩ... có phải bản thân vô duyên với hạnh phúc hay không? Dù có nghĩ tới cũng không được? Chỉ có thể sống cô đơn cả đời, người như tớ không thể chạm đến hạnh phúc".
Năm đó, cô gái nhỏ đã có tình cảm với cậu trai ngồi dưới bàn rất hay trêu chọc, dở dở ương ương, lại hay đem thức ăn ngon cho cô, giảng bài mỗi khi cô không hiểu,... cô biết gia đình của anh rất giàu, dù là lúc nhỏ chưa hiểu chuyện, cho đến khi trải qua nhiều biến cố, Tô Gia Hân vẫn luôn đinh ninh bản thân không hề xứng ở bên cạnh anh, cô đè nén rồi chôn giấu tình cảm của bản thân vào nơi sâu nhất trong trái tim, tự nhủ chỉ cần có thể ở bên anh như một người bạn, như đồng nghiệp cũng đủ rồi.
Người mang vận xui như cô đến bên anh chỉ làm cản bước anh mà thôi.
Anh tỏ tình, cô từ chối, vốn dĩ hai đường thẳng song song vốn là như thế, nhưng có phải như thế không? Đầu óc cô mơ hồ, rối lại thành một mảng to, hoàn toàn không biết gì nữa, chạy đến trước cửa nhà anh.
" Du Lượng nói... cậu thích tớ, chủ nợ lại nói cậu giúp tớ trả nợ, Vương Nhất Hạo... tớ mệt lắm".
Còn vô số vấn đề mà cô muốn nói, nhưng giây phút này, cô hoàn toàn không thể nói thêm được một từ nào, nước mắt lăn dài trên má, dù muốn cũng không thể ngừng lại được.
Vương Nhất Hạo ôm lấy cô vào trong lòng, anh bọc cô lại hệt như gấu Koala, như bảo vệ cô tránh xa những tổn thương và an ủi trái tim đang chết đi từng ngày của cô.
" Tớ muốn có một gia đình, nhưng gia đình của tớ chẳng còn nữa. Tớ muốn có bạn bè, nhưng sợ họ bị liên luỵ. Tớ không muốn thấp thỏm mỗi đêm nữa, tớ sợ lắm".
Tim anh như bị đâm hàng vạn nhát dao, chàng trai cọc cằn, khô khan trở nên luống cuống, bàn tay của anh đặt trên lưng cô, vỗ về:
" Gia Hân ngoan, cậu muốn gì thì cứ nói ra đi, tớ giúp cậu thực hiện".
Tô Gia Hân khóc càng thêm lợi hại, cô ôm chặt lấy anh, bấu víu đến mức áo sơ mi trắng tinh trở nên nhàu nhĩ. Chàng trai này thực sự quá ghê gớm rồi, chỉ cần dính đến anh thì tuyến phòng ngự cô vất vả xây dựng suốt 9 năm đều vỡ nát.
Cô oa oa khóc như một đứa trẻ, anh bất lực cười cười:
" Gia Hân ngoan, không nói ra thì sao anh biết mà giúp em đây, hử?".
Cô khóc, chôn đầu vào ngực anh, mặc kệ nước mắt dính đầy trên áo, bất giác cô cười cười, cọ cọ vào lồng ngực mang mùi hương dễ chịu khiến cô yên tâm kia.
Điều mà cô muốn, bây giờ đang ở trước mặt rồi.
Chẳng biết khóc đến bao lâu, cô lại thiếp đi. Anh bế cô đến bên giường, cẩn thận đặt xuống, đắp chăn.
Chàng trai nhìn cô gái mắt sưng to như quả đào, thở một hơi nhẹ nhõm.
Thật may vì anh đã trả nợ giúp cô.
Lúc này, trong lòng anh dâng lên sự tự trách.
9 năm qua cứ luôn giận vì cô không đến nơi hẹn, thậm chí ấu trĩ đến mức nói ra những câu khó nghe, nhưng cô gái ngốc này lại tự nhận lỗi về mình, không hề oán trách anh dù chỉ một câu.
Vương Nhất Hạo ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve đôi mắt sưng to và gò má gầy gò của cô, đôi mắt anh tràn đầy sự ân cần và đau thương, nhìn cô như trân bảo thế gian rồi thì thầm:
" Anh nên làm gì với em thì mới tốt đây?".
Đêm đó, cô đã mơ thấy một giấc mơ rất đẹp.
Chàng trai năm đó đứng ở công viên, nhìn thấy cô đến trễ liền giận dỗi mà trách cứ, nhưng rất nhanh liền bỏ qua, sau khi chơi xong liền đưa cô về nhà. Căn trọ cũ kỹ có bà nội đang đứng ở cửa, trông thấy cô, trên gương mặt bà liền hiện ra sự hiền hoà và cưng chiều.
Giọt nước mắt lăn dài trên má cô gái, nhưng trên khoé môi cô lại cong lên nụ cười.
Đã lâu lắm rồi cô mới có được một giấc mơ đẹp, hạnh phúc đối với Tô Gia Hân mà nói, chẳng qua chỉ là có người thương đang ở nhà trông cô về mà thôi.