Nhìn thấy anh, Tô Gia Hân có chút bất ngờ, song, cô vẫn đứng yên ở đó, nhìn toáng qua hệt như một con cún nhỏ bị bỏ rơi, trông vô cùng đáng thương. Vương Nhất Hạo tan làm vốn định về nhà nghỉ ngơi, nhưng bố mẹ của anh đột nhiên muốn dùng cơm, cho nên đến bây giờ anh mới có thể về. Nhìn thấy cô gái đứng trước mặt, anh trầm ngâm rồi lên tiếng:
" Tìm Lý Tiểu Xuyên sao?".
" Tớ... tớ tìm cậu" - Tô Gia Hân ngập ngừng rồi tiếp tục nói:
" Tớ có thể... vào nhà hay không?".
Anh không nói gì, mở cửa rồi nhìn cô, ý bảo nhanh vào đi để anh còn đóng cửa. Cô gái nhỏ khép nép lướt qua anh, đi vào bên trong.
Ngồi ở phòng khách, cô xoắn xoắn ngón tay vào nhau, lặng thinh nhìn anh đang ở trong bếp pha trà. Vương Nhất Hạo cẩn thận rót nước sôi vào ấm, đem ra ngoài đặt lên bàn.
" Lần sau nếu đến thì vào nhà đi, đợi ở đó lâu chưa?".
" Được một lúc rồi".
" Sao không gọi điện thoại?".
" Hết pin".
"..........".
Điện thoại hết pin cũng đúng lúc thật đấy.
Anh đưa tách trà nghi ngút khói đến trước mặt cô, giọng điệu trách móc nhưng cũng không giấu được sự quan tâm:
" Trời về đêm hơi se lạnh, vậy mà không chịu vào nhà, đứng ở đó cả buổi, cậu bị ngốc à?".
Tô Gia Hân cúi đầu, im lặng một hồi lâu sau thì cô lên tiếng:
" Lúc nãy... tớ gặp lại chủ nợ".
Anh đưa tách trà lên uống, nghe thấy cô nói thì chân mày nhíu lại, đặt vội xuống rồi dò hỏi:
" Bọn chúng có gây khó dễ cho cậu không?".
Cô lắc lắc đầu, tiền nợ đã được trả thì sao có thể làm khó cô được chứ?
Cô hít vào một hơi sâu, liếm liếm môi:
" Những người đó nói... tiền nợ... cậu trả rồi".
" Dù sao cậu cũng đang thiếu nợ tớ mà, nợ nhiều người thì chi bằng nợ một người thôi, tới tháng trr nợ đỡ phải chạy Đông chạy Tây".
Cô nhìn anh, rồi lại cúi đầu:
" Cậu không cần làm như vậy...".
" Vậy cậu nói xem, tớ nên để cậu chạy trốn ngày này qua tháng nọ, rồi nhìn chúng khi tìm được cậu sẽ...".
Anh cố gắng nén lửa giận đang bùng lên trong lồng ngực, nhỏ giọng nói thêm:
" Nhìn cảnh tượng trước cổng bệnh viện tiếp diễn?".
Tô Gia Hân cúi đầu, lúc anh đang định đứng lên thì một bàn tay nhỏ vội vàng nắm lấy vạt áo của anh.
Vương Nhất Hạo xoay đầu, cô đứng đó, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh, giọng nói lúc bấy giờ có chút run rẩy:
"Xin lỗi...".
" Xin lỗi cái gì chứ?".
" Xin lỗi vì 9 năm trước... không thể đến chỗ hẹn".
Trong ánh mắt của anh khẽ chấn động, vốn dĩ anh nghĩ rằng bản thân anh không hỏi thì cô sẽ không chủ động nói, nhưng xem ra anh đã đánh giá cô quá thấp rồi.
Tô Gia Hân mang theo sự phẫn uất, tự ti, không cam lòng và thổ thẹn bản thân đem giấu trong suốt 9 năm nói ra, giờ phút này cô không muốn giấu diễm bất cứ thứ gì nữa.
" Ngày hôm đó, tớ chuẩn bị xong rồi, tớ còn xin phép bà nội được đi chơi, bà vui vẻ lắm, nhưng khi tớ định bước ra ngoài thì cha tớ đến. Ông ấy chẳng nói chẳng rằng hùng hổ bước vào bên trong rồi tìm kiếm khắp nơi. Ông ấy muốn có tiền để đánh bạc, mặc kệ bà nội ngăn cản, ông ấy vẫn...".
Giọng cô rưng rưng như muốn vỡ ra thành từng mảnh, nhưng cuối cùng vẫn tiếp tục nói:
" Tìm được tiền tiết kiệm của bà, ông ấy đem đi, tớ muốn cản... nhưng không cản được. Lúc đó, bà nội lên cơn đau tim, chật vật một lúc tớ mới gọi được hàng xóm đến giúp đưa bà đến bệnh viện".
Mùa hè năm đó, cô gái nhỏ đang vui vẻ chuẩn bị đến điểm hẹn thì cha cô xông vào nhà, ông ấy là một con nghiện cờ bạc nặng, bà của Tô Gia Hân đã cao tuổi, sức khoẻ không tốt, cô chỉ là đứa trẻ vừa mới 18 tuổi, sức của hai người cũng không làm lại một người đàn ông trưởng thành và đang bị thú tính che mắt. Cô trơ mắt nhìn cha lấy hết tiền rời đi, càng bất lực là bà nội lại lên cơn đau ngay lúc đó.
Khi đưa bà đến bệnh viện, cô gái nhỏ chẳng còn bất cứ người thân nào, ngồi ngoài phòng cấp cứu, chỉ có thể chấp tay cầu nguyện.
Tô Gia Hân chờ đến tận khuya thì hay được tin, bà nội không thể qua khỏi.
Con người ta khi rời khỏi trưởng cấp ba, sẽ nhận ra được một khung trời mới đang rộng mở, còn với Tô Gia Hân, giây phút bác sĩ ra khỏi phòng cấp cứu và thông báo, thì thế giới của cô đã hoàn toàn sụp đổ.