Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm

Chương 8




Tống Doanh và Yến Thừa Chu trở về Nam Thành, ở đó anh có một căn biệt thự sân vườn.

Tro cốt của Yến Bảo được Tống Doanh và Yến Thừa Chu chôn ở vườn hoa sau nhà.

Trước đó, Tống Doanh đã chọn vài mẫu áo cưới và những chiếc áo cưới đó đã được giao tới nhà.

Mấy ngày nữa, Tống Doanh và Yến Thừa Chu định chụp ảnh cưới.

Mà người chụp ảnh giúp họ chính là Minh Tinh.

Gần đây cơ thể của Tống Doanh càng ngày càng suy yếu, không muốn ăn, nuốt khó khăn, thân hình cực kỳ gầy gò.

Buổi chiều trước ngày chụp ảnh cưới, Tống Doanh ngủ rất lâu.

Sau khi ăn cơm trưa xong liền bắt đầu ngủ, tới hơn bốn giờ chiều.

Cô bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Lúc Tống Doanh mở mắt ra, ngoài trời âm u, mây đen bao trùm, mưa như thác đổ.

Cô quay mặt ra nhìn bên ngoài, kinh ngạc đến ngây người.

Cũng không biết vì sao, trong đầu Tống Doanh đột nhiên hiện lên ngày cô và Yến Thừa Chu chia tay, rõ ràng là ngày nắng nóng, mặt trời trên đỉnh cao, nóng hầm hập khó chịu nhưng lúc cô về nhà sau lớp học múa thì trời bắt đầu mưa.

Cô đội mưa đi về, sau khi lên lầu không về nhà mình mà chạy thẳng sang nhà đối diện đập cửa.

Nhưng cô gõ cửa rất lâu cũng chẳng có ai mở cửa cho cô.

Tống Doanh đành phải về nhà lấy chìa khóa dự phòng Yến Thừa Chu để ở nhà cô sang mở cửa nhà anh.

Cô vào nhà gọi tên Yến Thừa Chu: “Anh Thừa Chu? Anh Thừa Chu ơi?”

Không ai trả lời.

Cô tìm hết mọi ngóc ngách trong căn nhà.

Anh không ở đây.

Cuối cùng, cô nhìn thấy con mèo cam co ro một góc trong thùng giấy ở trong phòng của anh, trốn mãi không ra ngoài.

Dường như nó cảm thấy trong thùng giấy an toàn hơn.

Mà bên cạnh thùng giấy chứa con mèo có một bức thư được gấp lại gọn gàng.

Tống Doanh mở thư ra, là thư mà Yến Thừa Chu để lại cho cô.

Trong thư anh nói: “Biết thế nào em cũng tìm đến nên anh mới để con mèo ở trong nhà.”

“Đồ ngốc, đừng buồn nhé, sau này chúng ta sẽ gặp lại.”

“Cuối tháng này căn nhà sẽ được cho thuê. Từ giờ đến lúc đó em vẫn có thể đến đây mỗi ngày, nếu em cảm thấy chán quá thì có thể tìm mấy tờ giấy nhớ anh đã giấu trong mọi ngóc ngách của căn nhà. Tìm được sẽ thưởng quà cho em.”

“Xin lỗi em vì không thể nấu cơm cho em sau buổi học thêm nữa, nhưng anh không ở đây thì em cũng phải ăn uống đầy đủ, học tập cho tốt, hiểu chưa?”

“Doanh Doanh, anh sẽ nhớ em lắm.”

Những mẩu giấy nhớ anh giấu trong nhà đều bị cô tìm ra, tổng cộng có tám cái.

Trên mỗi tờ đều có một chữ, cuối cùng ghép lại thành câu: mỗi năm như ý, ngày ngày bình an.

Lúc nói chuyện qua điện thoại, cô có hỏi anh phần thưởng là gì, anh nói rằng anh sẽ đồng ý một điều ước của cô, nhưng những năm sau đó cô không tìm thấy anh để thực hiện nguyện ước được.

Cho nên tám mẩu giấy nhớ đó cô vẫn cất trong một cái hộp nhỏ.

Có lẽ số phận trêu ngươi, anh chúc cô mỗi năm như ý, ngày ngày bình an

Thế nhưng từ ngày anh đi, cô không có lấy một ngày vừa lòng đẹp ý, cuối cùng bây giờ anh đã trở về nhưng rốt cuộc cô cũng không thể nào ngày ngày bình an.

Mong ước của anh chắc chắn cô không bao giờ thực hiện được.

Nhưng mà cô hy vọng anh có thể thay thế cô, từ nay về sau mỗi năm đều như ý, ngày ngày bình an.

Lúc Yến Thừa Chu đẩy cửa phòng ngủ ra, bên ngoài mưa đã tạnh.

Tống Doanh nghiêng đầu nhìn anh, người đàn ông đi đến bên giường ngồi xuống, hỏi cô: “Tỉnh từ lúc nào thế?”

Tống Doanh cươi cười: “Được một lúc rồi, đang nghe tiếng mưa rơi.”

“Thừa Chu.” Cô từ từ ngồi dậy, Yến Thừa Chu vươn tay dựng chiếc gối lên để cô dựa vào cho thoải mái, sau đó nghe được cô nói: “Chúng ta đi đăng ký kết hôn đi.”

“Mấy giờ rồi nhỉ.” Cô nói xong lại tìm điện thoại xem thời gian, không chắc chắn hỏi: “Vẫn còn kịp đúng không?”

Yến Thừa Chu ngạc nhiên một chút sau đó trả lời cô: “Kịp.”

Cục dân chính năm giờ rưỡi tan tầm, bây giờ bọn họ chạy qua vừa kịp giờ.

Thế là hai người ngay lập tức thay quần áo, sau đó lái xe đi ra ngoài.

Trên đường đến cục dân chính, Tống Doanh còn trang điểm trên xe, để bản thân bớt tiều tụy.

Ngày 17 tháng 1 năm 2020, Yến Thừa Chu và Tống Doanh kết hôn.

Đêm đó, Tống Doanh nằm trong ngực Yến Thừa Chu, nhìn ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt anh, chủ động đòi hỏi anh bằng giọng mềm mại, quyến rũ: “Cho em một lần đi chồng.”

Sau đó anh ôm cô đi tắm rửa.

Cơ thể của Tống Doanh chống đỡ hết nổi, về đến giường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Yến Thừa Chu ôm lấy cô mà không thể nào ngủ được.

Nửa đêm Tống Doanh bị khó chịu mà tỉnh giấc, phải uống thuốc mới dịu bớt đi.

Sau khi nằm xuống, cô không ngủ ngay.

Không biết ai đã đề cập đến điều này trước, hai người bắt đầu nghĩ về cuộc sống hôn nhân lý tưởng của họ.

Tống Doanh nói: “Tiếp theo chúng ta phải chụp ảnh cưới, phải tổ chức hôn lễ, tất cả mọi người sẽ biết chúng ta kết hôn, đến lúc đó em có thể đường đường chính chính nắm tay anh đi dạo trên đường, không cần kiêng kỵ thân phận nghệ sĩ mà giấu diếm tình cảm đối với người hâm mộ.”

Yến Thừa Chu nói: “Chúng ta sẽ đi du lịch khắp thế giới, chụp hàng trăm bức ảnh, ăn hàng nghìn món ăn, ngắm rất nhiều cảnh đẹp.”

Tống Doanh cười rộ lên: “Sau đó em mang thai, chúng ta đoán xem bé con trong bụng là trai hay gái một cách nhàm chán, sau đó lại cùng nhau xem từ điển để đặt tên cho bé cưng, chúng ta cũng sẽ đi trung tâm thương mại mua cho bé cưng cả đống quần áo và đồ chơi, chúng ta đều mong chờ sự xuất hiện của bé cưng.”

Yến Thừa Chu cầm tay Tống Doanh, quay người sang, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, khẽ hỏi: “Em thích bé cưng là trai hay gái?”

Tống Doanh suy nghĩ một lát rồi thành thật trả lời: “Em không biết, em đều thích. Còn anh?”

“Anh cũng thích cả hai.” Anh cười mỉm với cô nói: “Hay là chúng ta sinh đôi đi, anh trai và em gái, như vậy anh trai có thể bảo vệ em gái.”

“Vâng.” Tống Doanh nghiêng người sang, tiếp lời Yến Thừa Chu: “Khi anh trai và em gái được tầm ba bốn tuổi, chúng ta sẽ gửi chúng ở nhà trẻ tốt nhất, bắt đầu quan sát chúng hứng thú với cái gì, dựa vào sở thích của chúng mà đăng ký lớp học phù hợp. Sau đó phát hiện anh trai rất có thiên phú ở thư pháp và piano.”

Yến Thừa Chu tiếp tục nói: “Em gái sẽ giống như em thích múa, cuối cùng cũng học múa cổ điển.”

Tống Doanh bổ sung: “Em gái còn thích ăn đồ ngọt, rất đáng yêu, vô cùng yếu đuối nhưng không dễ bỏ cuộc.”

Yến Thừa Chu cười: “Sau đó ở tiệc tốt nghiệp mẫu giáo, hai anh em có sân khấu hợp tác đầu tiên, anh trai chơi piano, em gái múa một bài múa cổ điển, cũng coi như là giao thoa văn hóa nghệ thuật giữa phương Đông và phương Tây.”

Tống Doanh nói: “Bình thường anh trai và em gái đi học, anh bận rộn chuyện công ty, em có kịch bản thích hợp sẽ nhận, lúc có ngày nghỉ, cả nhà bốn người chúng ta sẽ đi du lịch, thay đổi môi trường cũng như thay đổi tâm trạng. Sau nữa, chúng sẽ trưởng thành, sẽ có bí mật nho nhỏ của riêng mình, chúng yêu đương, kết hôn, sinh con, trong nhà lại chỉ còn anh và em.”

Bất tri bất giác, nước mắt Tống Doanh lăn dài từ khóe mắt xuống sống mũi.

Yến Thừa Chu nhìn cô bằng đôi mắt đỏ hoe, giơ tay lên giúp cô lau đi nước mắt.

Sau đó anh tiếp tục nói với cô: “Công ty giao cho anh trai và em gái, anh với em đi du lịch khắp thế giới, chúng ta đi xe cực quang và sao băng, chúng ta sẽ như lúc trẻ, tay trong tay đi dạo trên đường phố.”

“Chúng ta yêu nhau cả đời.” Tống Doanh vừa ch ảy nước mắt vừa cười, “Thừa Chu, em muốn ở bên anh mãi mãi.”

Yến Thừa Chu ôm cô vào trong lòng, dịu dàng lẩm bẩm: “Sẽ, chúng ta ở bên nhau mãi mãi.”

Một trận tuyết lớn rơi vào đêm giao thừa năm nay.

Tống Doanh cũng không còn tinh thần và sức lực để nhảy cho anh một điệu múa nữa.

Thân thể của cô yếu đến mức phải ngồi xe lăn thay thế cho việc đi bộ.

Trạng thái tinh thần của Tống Doanh càng ngày càng giảm, thời gian ngủ mỗi ngày đều dài hơn.

Bác sĩ nói với Yến Thừa Chu, thường thì bệnh nhân ở giai đoạn cuối của bệnh ung thư sẽ rất thích ngủ, nhưng có thể lúc đang ngủ sẽ rơi vào hôn mê, thậm chí có lúc không tỉnh lại được.

Mỗi ngày Yến Thừa Chu đều canh giữ ở bên cạnh Tống Doanh, những việc liên quan đến hôn lễ do trợ lý của anh lo liệu, chỉ là mỗi một công đoạn đều được hỏi ý kiến của anh.

Ngày mùng một Tết, trên weibo lan truyền tin tức Tống Doanh kết hôn, thân phận của Yến Thừa Chu cũng theo đó mà bị lộ ra.

Yến Thừa Chu không để bộ phận PR nhúng tay quá nhiều vào chuyện này, chỉ dặn dò xóa bỏ những bình luận quá khích và bình luận công kích Tống Doanh.

Tống Doanh hy vọng có thể đường đường chính chính nắm tay anh đi dạo trên đường, anh sẽ thỏa mãn nguyện vọng này của cô.

Chuyện kết hôn của bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ bị công chúng biết đến, chi bằng thừa dịp còn chưa cử hành hôn lễ, từ từ thẩm thấu, để fan của cô từ từ chấp nhận sự thật.

Nhưng rất rõ ràng, có không ít fan của Tống Doanh không tiếp nhận được một ảnh hậu trước đây cần củ chăm chỉ gây dựng sự nghiệp đột nhiên trở nên không tiến bộ như vậy.

Trong mắt bọn họ, Tống Doanh bắt đầu mụ mị vì yêu, vì chuyện hẹn hò mà đình công.

Tống Doanh đọc được bình luận trên mạng nhưng cô vẫn im lặng như cũ.

Cô không muốn biết có quá nhiều người biết đến chuyện cô sắp chết.

Cho nên từ đầu tới cuối, cô đã nói chuyện về tình trạng thể chất của bản thân như thế nào đối với quản lý và trợ lý, họ cũng rất tôn trọng ý nguyện của cô, không bao giờ lộ ra bất cứ tin tức gì.

Sau khi trở thành diễn viên và kiếm được tiền, Tống Doanh đã mua lại căn nhà bị thế chấp năm đó.

Mặc dù bây giờ cô không quay về ở nhưng căn nhà vẫn như cũ, mấy năm nay cô luôn thuê người dọn dẹp định kỳ, mỗi tháng đều sẽ có một cô lao công đến dọn dẹp.

Vào ngày cưới, Tống Doanh cần xuất giá từ ngôi nhà mà cô lớn lên, cho nên cô về nhà trước một ngày.

Về nhà cùng cô còn có quản lý Mạnh Cận, trợ lý Thẩm Tâm và phù dâu Minh Tinh.

Đêm đó, Mạnh Cận và Thẩm Tâm ở chung một phòng, Tống Doanh và Minh Tinh ở chung một phòng.

Tống Doanh nằm trên giường nhưng lại không ngủ được.

Cô vừa nhắm mắt lại, trong đầu toàn là những chuyện trong quá khứ, chúng như đèn kéo quân, tất cả ký ức từ trước đến nay đều lóe lên.

Cuối cùng, cô không thể không lo lắng, sau khi cô chết đi, Yến Thừa Chu nên làm sao bây giờ.

Anh sẽ sống một mình như thế nào?

Anh đã từng đưa tiễn mẹ anh, đưa tiễn Yến Bảo, sau đó còn phải đưa cô đi.

Cuối cùng chỉ còn lại mình anh.

Chỉ một mình anh.

Tờ mờ sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, Tống Doanh đã mặc xong váy cưới và trang điểm xong xuôi.

Cô ngồi trong phòng ngủ chờ Yến Thừa Chu đến đón.

Vì dạo gần đây Tống Doanh vô cùng gầy gò, váy cưới may theo số đo trước đây của cô lúc này trông có vẻ hơi rộng rãi, Minh Tinh dùng kim băng cài lại giúp cô, lúc này mới vừa vặn hơn.

Khi Yến Thừa Chu tới đón dâu, không có bất kỳ cửa ải làm khó anh, mọi thứ tiến hành vô cùng thuận lợi.

Thứ nhất là do mọi người cảm thấy cặp đôi này đã xa nhau quá lâu trong mấy năm qua, cũng đã chờ đợi quá lâu rồi, vì vậy kết hôn nên được trơn tru hơn.

Thứ hai là, cơ thể của Tống Doanh thực sự chống đỡ không nổi nếu kéo dài thời gian.

Cho nên ngay từ đầu mọi người đã bàn bạc với nhau để cho Yến Thừa Chu thuận lợi đón Tống Doanh đi.

Sau khi kết thúc quá trình đón dâu, Yến Thừa Chu bảo Tống Doanh nghỉ ngơi ở trong phòng khách sạn mấy tiếng, mãi đến giữa trưa phải tổ chức hôn lễ anh mới ôm cô đến trước cửa sảnh tiệc.

Chờ âm nhạc vang lên, hai cánh cửa trắng tinh từ từ mở ra, ánh đèn chiếu sáng, Tống Doanh và Yến Thừa Chu chậm rãi bước lên thảm đỏ thuộc về chính họ.

Một tay cô cầm hoa, tay kia khoác lấy tay anh, cùng anh bước trên thảm đỏ.

Từng bước, từng bước tiến về phía trước, Tống Doanh dường như nhìn thấy từng cảnh bọn họ ở bên nhau trong quá khứ, những nụ cười, vẻ đẹp đều là ký ức thuộc về hai người họ.

Thảm đỏ dài cuối cùng cũng đã kết thúc, giống như cuộc đời của con người, cuối cùng sẽ đến đích.

Trong lúc tâm sự, đôi mắt Tống Doanh ngấn lệ, cô cười nói với Yến Thừa Chu: “Thừa Chu, em nghĩ em nên cho anh biết, tất cả hạnh phúc trong cuộc đời em đều do anh mang lại.”

Đôi mắt Yến Thừa Chu phiếm hồng, anh nhìn chằm chằm cô nhưng chỉ nói: “Anh nghĩ còn thiếu rất nhiều”

Anh tham lam, anh tham lam muốn bên cạnh cô hết cả đời.

Còn rất nhiều chuyện anh muốn làm cùng cô, tương lai mà họ tưởng tượng có rất nhiều điều tốt đẹp, anh muốn hoàn thành từng cái một với cô.

Cho nên còn thiếu rất nhiều.

Anh muốn ở cạnh cô đến khi bạc đầu.

Khi đó bọn họ đã trở thành những ông lão, bà lão râu, tóc bạc phơ nhưng vẫn sẽ giống như còn trẻ, cùng nắm tay nhau đi dạo trên đường phố.

Tống Doanh rơi nước mắt, nức nở lẩm bẩm nói: “Đủ rồi.”

“Đã đủ rồi, Thừa Chu.”

Anh bước lên, ôm lấy cô rồi cúi đầu hôn môi, sau đó lại ôm thật chặt.

Tống Doanh ôm lấy anh, rơi nước mắt thì thầm bên tai: “Em yêu anh.”

Nước mắt của Yến Thừa Chu lăn dài, cổ họng của anh đau xót, khó chịu đến nỗi không phát ra được tiếng nào. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.