Chỉ Yêu Anh Mười Bốn Năm

Chương 10




Rạng sáng ngày 3 tháng 3, Yến Thừa Chu đột nhiên bừng tỉnh.

Anh ôm Tống Doanh đang nằm bên cạnh theo bản năng, lại nghe được giọng nói yếu ớt của cô: “Thừa Chu, em mơ thấy Yến Bảo…”

Cô nói: “Nó đang chờ em.”

Yến Thừa Chu kìm nén cảm xúc, không nói lời nào, chỉ ôm cô càng ngày càng chặt.

Tống Doanh đề xuất với anh: “Có thể giúp em mặc quần áo, chải tóc không? Em muốn ngắm mặt trời mọc.”

Vì để nước mắt không rơi xuống, Yến Thừa Chu nhíu chặt ấn đường.

Anh khàn giọng đồng ý: “Được.”

Ngay lập tức, Yến Thừa Chu rời giường thay trang phục, sau đó giúp Tống Doanh rửa mặt, mặc bộ đồ cô thích nhất, vạt váy dài màu lam.

Cô ngồi trên xe lăn, Yến Thừa Chu đứng sau lưng chậm rãi chải tóc giúp cô.

Chờ sửa soạn cho cô thật xinh đẹp xong, Yến Thừa Chu cầm lấy chiếc chăn đen dày đắp lên chân cho cô, sau đó bế cô lên.

Anh bế cô đi vào trong sân, ngồi trên chiếc xích đu hướng về phía Đông, lẳng lặng chờ mặt trời mọc với cô.

Từng giây từng phút trôi qua, Yến Thừa Chu thật sự rất muốn thời gian vĩnh viễn ngừng lại, không muốn tiếp tục nữa.

Sau đó, đường chân trời được nhuộm sắc đỏ rực rỡ, mặt trời từ từ nhô lên.

Tống Doanh ngồi trên đùi, dựa vào ngực anh, hơi thở mong manh, cô nói với anh: “Thư viết cho anh ở ngăn kéo bên trái bàn đọc sách…trong chiếc hộp thiếc.”

Sau đó còn nói thêm: “Thừa Chu, anh có nhớ lúc trước chúng ta từng nói về việc đi du lịch khắp thế giới không?”

Anh buồn bã đáp lại: “Nhớ.”

Tống Doanh mỉm cười, nói với anh: “Anh đi đi, tìm những nơi thật đẹp, chụp lại rồi đốt cho em, để em được ngắm những nơi xinh đẹp ấy.”

Yến Thừa Chu cất tiếng một cách khó nhọc: “Ừ.”

Mặt trời mọc tỏa ra ánh nắng vàng chói sáng khắp nơi trên mặt đất.

Trước khi Tống Doanh nhắm mắt lại, trong đôi mắt cô phản chiếu ánh sáng xán lạn.

Lông mi dài từ từ khép lại, trên môi nở một nụ cười hạnh phúc yếu ớt, giọng nói cực kỳ nhẹ: “Mặt trời mọc thật đẹp…Thừa Chu.”

Sau khi cô nói xong, đôi mắt của Tống Doanh cũng khép lại.

Yến Thừa Chu vẫn ôm cô như vậy, yên tĩnh nhìn mặt trời nhô lên từng chút một.

Mãi cho đến khi thế gian được ánh sáng chiếu rọi.

Nhưng lạ thay, rõ ràng lúc này cả đất trời bừng sáng, vậy mà thế giới của anh lại rơi vào tối tăm cùng cực.

Ngày 3 tháng 3 năm 2023, mặt trời mọc ở Thẩm Thành là 6:17 sáng.

Thời gian Tống Doanh qua đời cũng là ngày 3 tháng 3 năm 2023 lúc 6:17 sáng.

Mấy ngày sau đó, Yến Thừa Chu trầm tĩnh lo hậu sự cho Tống DOanh, phía công chúng anh giao cho quản lý của cô là Mạnh Cận xử lý.

Ngày tang lễ của Tống Doanh kết thúc, Yến Thừa Chu giao thư Tống Doanh viết cho Mạnh Cận và Thẩm Tâm.

Về phần bức thư dành cho fan hâm mộ, anh dựa vào ý nguyện của Tống Doanh giao cho Mạnh Cận để chị xử lý thay cô.

Đêm đó, Mạnh Cận đăng bài viết bằng weibo của Tống Doanh.

Bài đăng đó là bức ảnh chụp lại bức thư Tống Doanh viết cho fan hâm mộ.

Trong thư Tống Doanh viết chi tiết tất cả mọi chuyện.

Từ lần đầu tiên cô gặp Yến Thừa Chu khi còn bé, đến khi họ học cấp hai, lên cấp ba chia xa, và cả giao ước khi gặp lại của hai người. Đến mãi năm 2016, sau mười năm xa cách bọn họ cuối cùng cũng gặp lại nhau, mới ở bên nhau chưa được bao lâu thì phát hiện cô bị ung thư dạ dày, cho nên cô mới quyết định dừng tất cả công việc lại, dành trọn thời gian cuối đời với Yến Thừa Chu.

Trong thư cô nói: “Mình và anh đã dành cả đời để yêu đối phương, thế nhưng lại không ngờ được, cả đời của mình lại ngắn ngủi như vậy. Bởi thế, sau khi biết bản thân không còn bao nhiêu thời gian nữa, mình đã ra một quyết định ích kỷ…mình muốn dành tất cả thời gian còn lại ở bên anh.

Hoa Tiểu Lam thân yêu, mong rằng mọi người đừng tự trách bản thân, đừng áy náy, cũng đừng đau khổ vì mình. Chuyện mình mắc bệnh là do chính mình quyết định giấu diếm, cho nên lúc ban đầu mọi người không hiểu vì sao mình không tiếp tục gây dựng sự nghiệp như thường, đây không phải là lỗi của mọi người.

Mình hy vọng mọi người mãi mãi bình an khỏe mạnh, vĩnh viễn vui vẻ và hạnh phúc.

Cũng hy vọng sau khi mình ra đi mọi người không đến quấy rầy Thừa Chu, anh ấy nên có cuộc sống riêng của bản thân, vì vậy xin mọi người đừng đòi hỏi gì ở anh ấy, để anh ấy làm một người bình thường tự do tự tại.

Cuối cùng, lễ tình nhân vui vẻ.

Tống Doanh, 14.02.2020.”

Yến Thừa Chu không lên mạng, anh vân tiếp tục cuộc sống như thường lệ, có điều lúc ăn cơm anh sẽ bày hai bộ bát đũa, hay vẫn giữ thói quen mua hoa tươi về nhà, sau đó tự mình cắt tỉa rồi c ắm vào bình.

Anh vẫn gửi tin nhắn đều đặn vào nick wechat của Tống Doanh.

Anh chia sẻ với cô mọi chuyện nhỏ nhặt thường ngày, cũng gửi cho cô những nhớ nhung của mình vào ban khuya, chỉ là cuối cùng cô chưa hề trả lời lại anh.

Một năm sau, anh bắt đầu chuyến hành trình du lịch vòng quanh thế giới.

Anh đến Quebec nổi tiếng với rừng cây lá phong, cũng đến Thụy Sĩ để ngắm những ngọn núi tuyết, và đến cả Iceland để ngắm cực quang, anh đến cả Nhật Bản để chiêm ngưỡng hoa anh đào.

Anh chụp rất nhiều ảnh, mỹ cảnh của tất cả mọi nơi anh đặt chân đến đều chụp lại.

Nhưng khi cuộc hành trình kéo dài một năm kết thúc, anh nhìn lại những bức ảnh đó lại không thể tìm thấy phong cảnh đẹp nhất mà cô nói.

Thực ra trong lòng Yến Thừa Chu hiểu rõ, phong cảnh đẹp nhất trong tim anh đã không thể nhìn thấy được nữa.

Bởi vì cảnh đẹp nhất với anh chính là Tống Dao.

Mà cô đã rời đi rồi.

Bộ phim cuối cùng của Tống Doanh đã phá vỡ doanh thu phòng vé cao nhất của các bộ phim trong nước, cũng xâm nhập vào top 100 bộ phim có tỉ lệ doanh thu phòng vé cao nhất thế giới.

Vì Tống Doanh và nhân vật trong phim đều biết múa, và cuối cùng cả hai đều qua đời vì bệnh nan y, cho nên tất cả mọi người đều cảm thấy bộ phim này ở một mức độ nào đó cũng khắc họa cuộc đời Tống Doanh.

Yến Thừa Chu chưa từng xem bộ phim này.

Bức thư cô để lại anh cũng chưa đọc.

Thời gian cứ bình bình đạm đạm trôi qua, hình như bắt đầu từ ngày Tống Doanh ra đi, tất cả đều thay đổi, nhưng dường như cũng không có gì khác.

Mãi đến khi…một ngày, lúc anh mua hoa về cắt tỉa rồi c ắm vào bình, không cẩn thận làm vỡ bình hoa.

Bình hoa vỡ tan thành mảnh nhỏ, cuộc sống bình thường của anh cũng vỡ nát theo.

Yến Thừa Chu nhìn chằm chằm vào những mảnh vỡ trên sàn, còn cả những cành hoa bất động, vương đầy trên đất.

Cũng là đêm đó, anh đi tới phòng làm việc, lấy chiếc hộp thiếc trong ngăn tủ bên trái bàn đọc sách, mở ra.

Bên trong có một tờ giấy được gấp cẩn thận, giống như bức thư anh viết cho cô năm đó, không có phong bì.

Yến Thừa Chu cầm lấy tờ giấy lên, lúc này mới phát hiện dưới bức thư có một xấp giấy nhớ.

Mà những dòng chữ trên giấy nhớ không ai quen thuộc hơn anh.

Yến Thừa Chu mở thư ra, những nét chữ xinh đẹp của Tống Doanh hiện ra trước mắt anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.