Món đã được phục vụ đưa lên, Diệp Minh nhanh chóng dùng dao cắt miếng bít tết thành từng miếng nhỏ rồi ân cần đổi dĩa ấy sang cho cô. Cảnh vừa rồi đã bị kẻ kia chụp lại, hắn ta cố tình đưa chiếc máy ảnh đang giấu bên trong túi áo lên cao rồi liên tiếp chụp.
Lâu rồi không ăn bít tết nên cô cảm thấy rất ngon miệng, nhấc ly rượu vang lên cả hai cùng cạn ly. Quân thật sự muốn uống cho say để quên hết những gì vừa trải qua. Cô nghĩ hôm nay có Kim nữa nhất định mình phải uống cho thật đã để xua tan nỗi sầu trong lòng.
Lần này là tiếng tin nhắn báo đến, nhận ra là người mình thuê thư ký Phương liền mở ứng dụng để xem. Trố mắt vào những hình ảnh mà mình nhận được Phương liền bật cười khẽ.
Thì ra sếp mình sợ mọc sừng nên cho người theo dõi vợ sao? Tôi cũng chịu thua anh rồi đấy!
Lướt từng tấm ảnh Phương nghĩ thầm nếu để sếp nhìn thấy chắc sẽ nổi trận lôi đình mất.
Thấy cô thư ký cứ chăm chú nhìn vào chiếc điện thoại Khánh liền quát một tiếng khiến Phương giật mình. Biết quá đà cô liền xin lỗi một tiếng rồi đưa điện thoại mình đến trước mặt sếp rồi trở về bàn.
Nhấp tay vào màn hình từng bức ảnh của hai người kia hiện rõ trên tròng mắt của Khánh. Anh tối sầm mặt lại, nhìn rõ ra người đàn ông đó là ai.
“Lại là hắn, tên luật sư đáng ghét kia.”
Nghiến răng, Khánh bực mình nhớ lại hai lần gặp Diệp Minh. Hai lần hắn đều cố ý chen vào chuyện giữa anh và Khánh Quân. Nhìn bức ảnh chụp cận cảnh Diệp Minh đưa dĩa thức ăn cho Quân mà Khánh có chút không vui. Ánh mắt trìu mến nhìn vợ của người khác, còn Quân thì cười rất tươi.
Cô ta đã khẳng định họ chỉ là bạn thì sao lại nhìn nhau tình tứ như vậy chứ? Lại còn thường xuyên gặp nhau. Con m* nó! Thế này không phải tình cũ thì là cái quái gì?
“Hừ. Để tôi xem ngày mai cô còn vui vẻ được nữa không?”
Lạnh lùng ném điện thoại của người khác xuống mặt bàn thật mạnh. Khánh lại tiếp tục công việc của mình. Khuôn mặt hậm hực như muốn xiên chết một ai đó của Khánh khiến cô thư ký dựng tóc gáy.
Nhìn chiếc điện thoại của mình bị vứt xó như vậy thư ký Phương méo mặt xót thương. Cô than vãn trong lòng.
Sếp muốn bắt gian thì đến tận nơi chứ sao lại trút giận lên điện thoại của tôi thế?
Muốn tiếp tục làm việc nhưng cái não trong đầu liền hiện ra những hình ảnh đầy tình tứ của ai kia với người đàn ông khác. Phan Quân Khánh nóng mặt tức tối, trực giác của một người đàn ông mách bảo với anh rằng có lẽ tên luật sư kia sẽ bám riết lấy Quân. Cáu bẳn Khánh liền đấm tay mạnh xuống bàn khiến thư ký Phương giật bắn mình.
Anh trở người đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ châm một điếu thuốc lên và hít. Nhìn xa xa Khánh lại nhớ lại rằng mỗi lần anh với Khánh Quân có chuyện gì là bản thân thiếu bình tĩnh và kiên nhẫn.
Trong lòng bỗng nhiên dâng trào một nổi giận không tên khi Khánh Quân đã là vợ của mình lại còn ngang nhiên chèo kéo đàn ông ở chốn đông người. Như thế chả khác nào cố ý trồng cho anh một bãi cỏ xanh rì trên đầu.
Dù chỉ là một cuộc hôn nhân giả nhưng trên thực tế họ vẫn là đôi vợ chồng được luật pháp công nhận. Nghĩ đến việc mình vô tình mọc sừng nếu lũ thợ săn ảnh bắt gặp được mà Khánh sùng cả máu. Anh không rảnh để quan tâm chuyện cô ta đi với ai làm gì. Cái anh quan tâm là danh tiếng của nhà họ Phan có thể huỷ hoại bất cứ lúc nào khi có một người con dâu như vậy.
Bực mình gắt trong lòng, Khánh đôi mắt ẩn chứa sự căm ghét.
“Mặc kệ. Nếu gây chuyện thì có ba mình đứng ra giải quyết. Hơi đâu mà quan tâm đến cô ta.”
Nhả một làn khói trắng ra, Khánh trầm tư đến lạ thường. Dù trong phòng có đến hai người nhưng chẳng ai cất lời chỉ có tiếng bàn phím phát ra khi thư ký Phương đang gõ.
Khánh nghĩ nếu cứ tiếp tục như thế này sẽ biến thành căng thẳng và bản thân có suy nghĩ tiêu cực mất. Tự nhủ bản thân phải cố nhanh chóng giải quyết mọi chuyện thoả đáng.
BF-restaurant.
“Hai người này thật là! Chẳng đợi tôi gì cả cứ thế mà uống hết rượu vậy?”
Kim cuối cùng đã tới, bỏ túi xách xuống ghế cô ấy liền vươn tay lấy cốc rượu vang trước mặt Quân rồi nhấc lên uống.
“Rượu ngon. Phục vụ cho tôi thêm một chai vang nữa.”
Chất giọng lanh lảnh ấy lại truyền ra khiến Diệp Minh và Khánh Quân đều phải bật cười. Ba người họ mỗi lần gặp nhau luôn nói kể rôm rả. Chỉ có lúc cùng Kim Quân mới thoải mái nói cười, hoàn toàn trút bỏ mọi gánh nặng muộn phiền.
Rượu đã hết Quân liền gọi thêm nhưng bị Diệp Minh ngăn lại. Anh nói cô lái xe đến đây nên không thể uống nhiều rượu được. Món tráng miệng đã được đưa lên, hai cô gái liền thi nhau thưởng thức. Chiếc bánh Tiramisu có vị cà phê khiến Quân ngất ngây. Vị cà phê hòa quyện với trứng và phô mai béo ngậy làm cả hai cô gái cười thích thú.
“Ăn ít thôi. Đến lúc lại than béo với tao nữa.”
Khánh Quân mắng yêu cô bạn thân của mình. Kim luôn than thở rằng thể trọng của mình đang dần vượt ngưỡng. Nhưng khi nhìn thấy những chiếc bánh mềm nhũn đầy màu sắc này cô lại không kiềm chế được cơn thèm.
“Dù than nhưng tao vẫn phải thử. Nhìn nó hấp dẫn như thế này sao có thể lãng phí mà không ăn chứ. Còn mày nữa, chồng nó không chăm sóc hay sao mà vẫn cò hương như vậy?”
Câu hỏi của Kim khiến Quân sững người lại, khoé môi dần hạ xuống, nụ cười cứng đờ. Còn Diệp Minh thì lặng lẽ trầm mặc hơn hẳn. Xuyên suốt bữa ăn chẳng ai nhắc đến người đàn ông kia và Quân luôn lái chuyện đi hướng khác. Nhưng đùng một phát Kim lại vô ý khơi mào sự chán ghét của Quân khi nghĩ tới Phan Quân Khánh.
Cô cụp mắt xuống, gương mặt lộ vẻ khó xử.
“Anh ấy rất bận. Mày cũng biết mà WL là một tập đoàn lớn. Hơn nữa anh ấy lại còn là tổng giám đốc nên đâu rảnh để quan tâm những việc như thế này.”
“Đến chịu với chúng mày.”
Ngồi nghe hai cô gái này đang tám chuyện mà Diệp Minh chẳng thể thốt lên lời. Liên quan đến tâm sự con gái anh lại không có hứng thú để nghe.
Thực ra cái bận của Phan Quân Khánh chỉ là cãi nhau, chỉ trỏ mắng nhiếc cô mọi lúc mọi nơi. Dù sao miệng ở gần tai, mình hắn nói và nghe là được. Càng nghĩ đến chuyện của ngày hôm nay Quân càng lộn cả ruột.
Nhắc đến tên chết dẫm ấy bỗng Quân nhớ đến số nguyện liệu cà phê đang bỏ xó trong kho. Nhìn chiếc dĩa trước mắt mình Khánh Quân liền thử thêm miếng bánh rồi nảy ra một ý tưởng. Vị cà phê của chiếc bánh khiến trong não cô xuất hiện một phương án táo bạo đó là sử dụng chúng để tạo ra những chiếc bánh tráng miệng ngon như thế này. Nghĩ rằng đây là một ý kiến hay cô lập tức nhìn menu rồi gọi liên tù tì một loạt cách loại bánh có vị cà phê ra để thử.
Hai người còn lại nhìn thấy Quân gọi nhiều như vậy liền kinh ngạc. Kim liền quở cô là lãng phí và có ý ngăn cản. Nhưng một người rất cứng đầu và hiếu thắng như Quân sao có thể từ bỏ được. Cô đành giải thích rằng WL đang cần phát triển sản phẩm mới nên bản thân đang chạy đua tìm kiếm loại sản phẩm thích hợp để phát triển.
Nếm xong tất cả các loại Khánh Quân lập tức đứng dậy nói với hai người bạn rằng mình có chuyện gấp phải về trước. Lái xe nhanh để quay lại công ty lúc này mọi người đã tan làm gần hết chỉ còn sót lại mỗi bảo vệ của tòa nhà.
Lên tầng cao nhất, Quân vội vàng vào bên trong phòng làm việc thì thấy trợ lý Linh còn đang ở đây. Hỏi ra mới biết cô gái này cố nán lại một lúc để gắng giúp cô tìm cách giải quyết. Bất ngờ với việc mà Linh đang làm, Quân liền động viên trợ lý rằng mình đã tìm ra phương hướng để giải quyết số nguyên liệu.
Nhanh tay gõ gõ bàn phím tìm kiếm về nguyên liệu và cách chế biến các loại bánh liên quan đến cà phê. Cô nghĩ bây giờ chỉ còn cách đó mới giải quyết được. Biết là có chút mạo hiểm nhưng còn hơn là đứng nhìn đống nguyên liệu ấy dần dần bị hư hỏng.
Hai người thảo luận trao đổi với nhau về việc ngày mai sẽ đi tham khảo cách kinh doanh. Cô hoàn toàn chìm đắm vào công việc, Phan Quân Khánh đứng bên ngoài nghe loáng thoáng nhưng không hiểu họ đang nói cái gì. Anh nhìn thấy Quân quay lại trụ sở liền đi theo và Quân dường như không biết rằng Khánh đang theo sau lưng. Cô gấp đến nổi cố chạy thật nhanh để đến phòng làm việc của mình. Nhìn một lúc Khánh liền bỏ đi anh lầm bẩm trong miệng:
“Hừ. Mặc kệ cô ta.”
Trở về nhà rất muộn, Quân liền ngồi xuống sofa ở phòng khách một cách mệt mỏi. Uể oải rót một cốc nước để uống, cố gắng thật nhẹ nhàng không gây động tĩnh để đánh thức những người đã ngủ.
Ngả người tựa vào sofa, Quân liền thở dài một tiếng. Ánh đèn leo lắt phát ra từ chiếc bóng đèn khiến Quân khó chịu. Cô không dám bật toàn bộ hệ thống đèn lên vì sợ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác. Dù bản thân rất sợ bóng tối, nhưng cô nghĩ với chừng đó ánh sáng là đủ rồi.
Chợt nhớ Diệp Minh đã nhắn tin hỏi rằng cô đã về nhà an toàn hay chưa Quân liền móc điện thoại ra rồi rồi bấm chữ trả lời lại rằng mình đã về nhà rồi. Bỗng nhiên cả căn phòng sáng trưng, toàn bộ hệ thống đèn đã được bật lên.
“Mợ chủ sao lại không bật đèn lên cho sáng? Mợ chủ về lúc nào vậy?”
Là tiếng của má Năm, thức dậy để uống chút nước, vô tình ngó qua gian nhà chính thấy phòng khách có ánh sáng bà liền đi tới thử xem. Hóa ra là mợ chủ đã về.
“Dạ con mới về.” Quân nhẹ nhàng trả lời lại.
“Mợ chủ đã ăn gì chưa? Nếu chưa ăn thì tôi đi nấu cái gì để cho mợ chủ ấm bụng.”
“Dạ thôi má đi ngủ đi. Con tự làm cũng được.”
“Nhưng mợ chủ....”
“Để con tự làm được, má Năm về phòng mình nghỉ ngơi đi. Muộn rồi, người lớn tuổi như má cần được nghỉ ngơi sớm. Con nấu chút mỳ bỏ vào bụng là được.”
Không ngăn được mợ chủ bà Năm đành nói rằng trong tủ lạnh có đầy đủ nguyên liệu và căn dặn cô không được tắm khuya rồi nhanh chóng bước ra ngoài. Quân cảm thấy ở cái nhà này ai cũng đối xử tốt với cô trừ cái tên đáng ghét kia.