Sáng sớm hôm sau, khu khảo cổ chỉ lác đác vài người ở lại trông chừng, chiếc xe mà Lâm Cát Vũ đúng hẹn cũng đỗ trước cổng khu khảo cổ để chở họ lên khu trung tâm của Siwa.
Lâm Cát Vũ bước vào xe, kiểm tra đầy đủ hai chiếc gối trên nóc rồi mới cho Nam Phương bước vào. Người taài xế thấy vậy liền nói: “Tôi nhận tiền thì làm việc chu đáo lắm. Anh yên tâm.”
Chiếc xe bon bon băng qua khu đường đất rồi lại băng qua dải cát trên sa mạc rồi lại băng tiếp qua khu đường rừng mấy chặng mới đến được nơi cần đến. Trên đường đi, tài xế tuy không bật nhạc của người Hồi giáo nhưng thay vào đó là anh ta cất giọng của mình hát cho Đoàn Nam Phương và Lâm Cát Vũ nghe.
Cái giọng khàn khàn buồn ngủ khiến người muốn say xe làm cho Đoàn Nam Phương mấy phen ngất đi trên vai Lâm Cát Vũ. Còn anh thì ngược lại thấy thích vì đây là lần đầu tiên cô chịu chủ động dựa vào anh. Có cái gì đó là lạ lại có cảm giác lòng tự tôn của đàn ông được nâng cấp chút đỉnh.
“Vợ của anh rất xinh đẹp, chả trách anh lặn lội đến đây đi tìm.” - Người tài xế ngừng hát, chuyển snag huýt sáo, huýt sáo chán lại chuyển sang khen vợ của Lâm Cát Vũ.
Lâm Cát Vũ cười cười nhìn Đoàn Nam Phương đang xanh mặt như sắp ngất đi rồ`i quay lại hỏi người tài xế: “Còn baao lâu nữa sẽ đến?”
“Sắp rồi.” - Người tài xế nói nhanh.
Sau đó anh ta còn nói thêm: “Sắp đến ốc đảo nên không khí cũng dễ chịu hơn, anh có thấy không?”
Lâm Cát Vũ ôm Đoàn Nam Phương vào lòng, vỗ vỗ vaai cô rồi nói: “Bé Phương, em ráng chút nữa. Chúng ta sắp đến rồi.”
Đoàn Nam Phương khẽ chớp chớp mắt rồi nằm hẳn ra chân anh cho dễ chịu. Đến lúc này thì không phân biệt hay giữ khoảng cách gì nữa, bởi vì cô đã quá mệt.
Lâm Cát Vũ liền nói: “Hay để anh lên Siwa mua chiếc xe hơi đời mới để em đi đỡ mệt nha.”
Đoàn Nam Phương lắc đầu nói: “Mua xe không có bằng lái thì cũng vậy thôi. Tiền đâu phải lúc nào cũng có thể giải quyết hết mọi vấn đề.”
Lâm Cát Vũ nhìn cô thở dài nghĩ thầm: “Em về Mĩ thì em sẽ biết được sức mạnh của đồng tiền, còn ở đây thì anh không bằng mấy vị thần Ai Cập rồi.”
Lâm Cát Vũ nghĩ đến đây liền đưa tay lấy tai nghe không dây trong ba lô của mình ra đặt vào tai của Đoàn Nam Phương. Anh đưa tay chỉnh chiếc đồng hồ điện tử, chọn bài hát rồi phát vào tai nghe cho cô thấy dễ chịu hơn.
Bản nhạc tiếng Anh nhẹ nhàng chậm rãi lọt vào tai cô. Ca từ nào cũng mang dụng ý của Lâm Cát Vũ.
“The time we spent apart will make our love grow stronger
But it hurts so bad i can't take it any longer”
Tạm dịch:
“Thời gian chúng ta xa cách sẽ làm cho tình cảm bền chật hơn
Nhưng nỗi đau này quá đáng sợ và anh không thể chịu đựng lâu hơn.”
Đoàn Nam Phương đưa mắt nhìn anh, anh mỉm cười nhìn cô. Lời bài hát vẫn ngân vang với những ca từ tràn đầy thành ý:
“I want to grow old with you.
I want to die lying in your arms.
I want to grow old with you.
I want to be looking in your eyes.
I want to be there for you, sharing everything you do.
I want to grow old with you.”
Tạm dịch:
“Anh muốn được già đi cùng với em.
Anh muốn chết trong vòng tay em.
Anh muốn được già đi cùng với em.
Anh muốn nhìn vào mắt em.
Anh muốn được ở bên em, chia sẻ mọi thứ với em.
Anh muốn được sống cùng với em trọn đời.”
( I want to grow old with you - Westlife)
Lâm Cát Vũ nhìn vào đôi mắt đen huyền của Đoàn Nam Phương, một tay cằm chặt tay cô, một tay vuốt mái tóc suôn mềm của cô. Miệng nhẩm theo lời bài hát: “Anh muốn cùng em già đi.”
Đoàn Nam Phương im lặng nhìn thật lâu vào mắt anh rồi khẽ rút tay ra, nhổm người ngồi dậy. Chiếc xe lúc này cũng bắt đầu tiến vào khu trung tâm của Siwa. Đoàn Nam Phương vuốt lại tóc rồi đưa mắt nhìn ra những cây cọ xanh tươi bao quanh ốc đảo tươi đẹp.
Người tài xế cho xe chạy chậm lại rồi từ từ dừng trước sân của resort sang trọng bậc nhất Siwa - resort Oasis của dòng họ Mohamed, một trong những quý tộc giàu sang nhất vùng này.
Lâm Cát Vũ trả tiền cho người tài xế rồi vui vẻ xách túi giúp Nam Phương đi vào bên trong. Vừa bước vào trong, không khí liền thay đổi. Hàng cọ xanh mát bao bọc lối đi, tiếng nước chảy, tiếng chim hót hoà thành một khung cảnh thần tiên nơi sa mạc nắng gió. Sau đoạn đường xanh mát tạo cảm giác dễ chịu đó là một sảnh rộng lớn có quầy lễ tân sang trọng. Nhân viên lịch sự hỏi tên và hộ chiếu của khách trọ rồi vui vẻ đưa thẻ cho hai người họ lên phòng.
“Không ngờ nơi hoang mạc heo hút này lại có thể có một khách sạn lý tưởng và hiện đại như vậy.” - Lâm Cát Vũ cầm thẻ mở cửa thang máy rồi quay qua vui vẻ nói với Đoàn Nam Phương.
Đoàn Nam Phương đứng tần ngần một chút rồi nhẹ giọng hỏi: “Anh chỉ thuê một phòng thôi sao?”
Lâm Cát Vũ nhoẻn miệng cười, đưa tay kéo Đoàn Nam Phương vào bên trong thang máy rồi tỏ ra vô tội, chớp chớp mắt nói: “Lúc nãy em cũng nghe lễ tân nói rồi đó, mùa lễ hội nên hết phòng. Cũng nhờ anh đặt trước nên mới thuê được phòng tốt.”
Đoàn Nam Phương cắn môi lẩm bẩm: “Anh cũng có thể đặt trước hai phòng mà. Đúng là không lương thiện chút nào.”
Lâm Cát Vũ nghe xong liền đưa tay che miệng, cười nhẹ rồi nói: “Bé Phương, em thật quá thông minh. Anh chính là muốn không lương thiện với em đó.”
- ---
Hi các tình yêu!
Hôm nay truyện của mình là 4.8M lượt đọc. Vậy là chúng ta sắp có bão 5 chương liên tiếp rồi. Hạc Giấy mấy nay bị tụi bất lương giả mạo làm facebook giả cho nên đi xử lý mệt quá. Làm sai rành rành mà còn chửi ngược lại mình. Mắc cười ghê vậy đó! Hồi trước mình còn đáp, giờ lười quá chặn hết luôn và tập trung viết truyện cho thỏa cái đam mê của mình.
Các bạn ủng hộ mình nha, đừng quên bấm like và thả 5 sao ở trang chủ nhé!
Yêu các bạn rất nhiều!