“Vì tôi cái gì?” - Đoàn Nam Phương nghe được liền hỏi lại.
Lâm Cát Vũ xị mặt uất ức nói: “Vì lần trước em đau nên bỏ đi. Cho nên lần này người ta phải lặn lội đường xa đem thêm chất xúc tác đó.”
Đoàn Nam Phương nghe đến đây thì mặt liền đỏ au, há hốc mồm không nói nổi chữ gì. Cố gắng lắm cô mới lắp bắp nói ra được câu: “Lâm Cát Vũ, anh... thật hết nói nổi.”
Lâm Cát Vũ bĩu môi cười sượng rồi nói sang chuyện khác: “Đứng lên cho anh trải lại cái giường.”
Đoàn Nam Phương bị đuổi nên hơi ngượng, liền đứng lên định quay lại giường của mình nhưng nghĩ thế nào cô lại nói: “Để tôi giúp anh một tay.”
Trong lúc Lâm Cát Vũ lồng vỏ gối thì Nam Phương lo trải cái draap. Cô khom người kéo tấm drap cho thật phẳng nhưng lại thấy phía sau mình có luồng khí nóng áp gần. Đoàn Nam Phương vừa quay lại thì bắt gặp ánh mắt nóng bỏng của Lâm Cát Vũ nhìn chầm chầm vào phía sau lưng của mình.
Cô liền lên tiếng: “Nè, không cho anh nghĩ bậy đâu đó.”
Lâm Cát Vũ cười cười rồi nói: “Em càng ngày càng hiểu ý anh. Hay tối nay mình ghép giường ngủ chung ha.”
“Không.” - Đoàn Nam Phương cương quyết cự tuyệt rồi quay đi.
Lâm Cát Vũ nhìn theo cái vẻ ngoe nguẩy của cô liền nói lớn: “Cái bình đó mùi dâu. Không phải em thích ăn dâu nhất sao?”
Đoàn Nam phương thấy anh kêu lớn thì liền quay lại bịt miệng anh rồi nhăn nhó nói: “Anh nói tiếng Việt dùm một cái. Tại sao những câu như vậy thì cứ oang oang tiếng Anh. Cố tình cho mấy lều bên cạnh nghe thấy hay sao?”
Lâm Cát Vũ nhân lúc Đoàn Nam Phương dùng tay che miệng mình thì liền chu mỏ ra hôn vào lòng bàn tay của cô cái chốc. Đoàn Nam Phương bị nhột liền rút tay về rồi phủi phủi rất nhanh. Lâm Cát Vũ cười đểu rồi nói: “Bé Phương, em ngại cái gì. Ai cũng biết chúng ta đã kết hôn mà khi đã kết hôn thì ấy ấy là bình thường.”
Đoàn Nam Phương nghe xong, liếc xéo anh một cái rồi nói: “Ấy ấy cái đầu anh. Mục đích chính anh đến đây là vậy có phải không?”
Lâm Cát Vũ chớp chớp mắt rồi vui vẻ nói: “Bé Phương, em càng ngày càng thông minh.”
Đoàn Nam Phương cắn môi lườm anh đáp lại: “Đừng có gọi tôi là bé nữa. Tôi trưởng thành rồi. Có phải như lúc nhỏ nữa đâu.”
“Em vẫn nhỏ tuổi hơn anh đó, cô bé!” - Lâm Cát Vũ cười cười đáp lại rồi quăng cái gối ra giường rồi nằm nghỉ ngơi.
Đoàn Nam Phương nhìn cái dáng điệu đưa hai tay gối đầu lộ phần cơ bắp săn chắc và mấy sợi cỏ dưới cánh tay thì tự nhiên đỏ mặt, vội quay về giường mình.
Lâm Cát Vũ nằm bên giường của mình nói vọng qua: “Vài hôm nữa có cái lễ hội gì đó ở đền Abu, em có muốn đi không?”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền đáp: “Không.”
“Sao vậy?” - Lâm Cát Vũ liền hỏi lại ngay.
“Đi lên Siwa xa xôi, không cần mua gì thì tôi cũng không đến đó. Với lại cái lễ hội ở đền Abu đó là dành cho mấy đôi vợ chồng cầu con, cầu hạnh phúc. Tôi đến đó làm gì?” - Đoàn Nam Phương từ tốn giải thích.
Lâm Cát Vũ liền nói: “Chồng em ở đây, em còn hỏi đến đó làm gì sao?”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền nghiêm túc nói: “Lâm Cát Vũ, chúng ta...”
Vừa nói đến đây thì có kẻng báo đến giờ ăn cơn chiều. Bên ngoài trời vẫn nóng bứt mặc dù mặt trời trên sa mạc cũng đang xuống dần. Sau tiếng kẻng, Đoàn Nam Phương liền nói với anh: “Đến giờ cơm rồi.”
“Nhưng anh chưa tắm.” - Lâm Cát Vũ chưng hửng nói.
“Ăn xong rồi tắm.” - Đoàn Nam Phương liền nói ngay
Lâm Cát Vũ lại xị mặt nói: “Nghe theo lời em hết.”
Thật ra không phải Lâm Cát Vũ không chịu được khổ. Trước đây anh từng đi cảnh sát cho nên việc trải qua rèn luyện tập huấn gian khổ là chuyện bình thường. Chỉ là mấy năm nay, anh ngồi ở văn phòng nhiều cũng như gặp gỡ và thường đến những nơi sang trọng cho nên khả năng chịu đựng gian khổ cũng giảm đi. Lần này đến đây sống cuộc sống dã chiến với Đoàn Nam Phương thì cũng coi như là ôn lại ký ức.
Lúc bê khay thức ăn ra bàn, Đoàn Nam Phương liền dặn trước với anh: “Thức ăn ở đây không có bằng đầu bếp nhà anh nấu cho nên nếu thấy dở thì đưa tôi ăn chứ đừng có la lên. Bị nhiều người như vậy nhìn thì coi như tôi không quen anh.”
Lâm Cát Vũ ngồi xuống bàn, chậm rãi ăn rồi từ tốn nói: “So với căn tin của trường cảnh sát thì ngon hơn rất nhiều.”
Đoàn Nam Phương đang ăn cũng ngẩng mặt lên hỏi lại: “Thật sao?”
Lâm Cát Vũ vừa nhai vừa nhướng mày nói: “Thật đó. Vào cái năm anh đi học thì có khi ăn bánh ngọt có dính cái vỏ trứng trong đó. Có lúc ăn súp rau còn có sâu nữa. Bánh mì thì khô khốc.”
“Vậy anh có ăn không?” - Đoàn Nam Phương tròn mắt hỏi lại.
“Có chứ. Không ăn thì sẽ bị đói mà đói thì không chịu nổi áp lực luyện tập.” - Lâm Cát Vũ tiu nghỉu kể khổ.
Đoàn Nam Phương nghĩ nghĩ một lúc liền nói: “Thời gian anh đi cảnh sát đúng là có ốm và đen hơn nhưng nhìn rắn rỏi hơn.”
Lâm Cát Vũ nghe đến đây liền hỏi lại: “Em vẫn nhớ hình ảnh của anh lúc đó trông như thế nào sao?”
Đoàn Nam Phương nhìn thấy Lâm Cát Vũ quay sang nhìn vào mắt mình thì liền đỏ ửng mặt cúi xuống ăn tiếp, hồi lâu mới chậm rãi gật đầu. Lâm Cát Vũ thấy vậy liền cười đến xán lạn lôộ ra hàm răng trắng bóng.
“Vậy thì từ giờ anh không ngồi văn phòng nữa mà sẽ chăm chỉ ra ngoài phơi nắng xách nước để cơ thể rắn rỏi như hồi xưa.” - Lâm Cát Vũ hồ hởi nói.
Đoàn Nam Phương vừa ăn vừa hỏi lại: “Anh làm vậy để làm gì?”
Lâm Cát Vũ nhếch mi cười, tình tứ nói: “Để em yêu anh trở lại.”
- --
Hihi... mấy chị em mình không chỉ bấm like nhiệt tình mà còn thông minh nữa ta. Đoán đúng hết rồi đó. Chính là bình bôi trơn mùi dâu. Hihi... lãng mạn quá nhỉ?