Ai Cập là một vùng đất có bề dày lịch sử lâu đời nhất của nhân loại, nằm ở phía bắc châu Phi giáp Địa Trung Hải, Hồng Hải và đặc biệt là con sông huyền thoại nghìn năm nuôi sống người dân Ai Cập - sông Nile.
Khác với khu vực trù phú của thủ đô Cairo dọc bờ sông Nile và kênh đào Suez (kênh đào lớn nhất Thế Giới), vùng phía Tây của Ai Cập lại chỉ có gió và cát, bởi vì nơi này thuộc một phần của sa mạc lớn nhất Thế Giới - Sahara.
Khổ thay, cái nơi chỉ có gió và cát này lại chính là nơi mà đoàn khảo cổ của Nam Phương đang làm việc. Ngay khi có được tin tức về nơi làm việc của Đoàn Nam Phương, Lâm Cát Vũ chỉ biết há hốc mồm ra vì kinh ngạc và sợ hãi. Trước nay anh chưa từng quan tâm xem cô làm việc ở đâu, cũng chưa từng nghĩ đến việc có người vì công việc mà dấn thân vào nơi này.
“Thưa sếp, Siwa là một ốc đảo nổi tiếng trong lịch sử Ai Cập, cũng là một ốc đảo khá lớn nằm gần nước Libya. Chỉ là sân bay nơi này khá nhỏ, chưa có xây khu vực sân bay tư nhân cho nên nếu muốn đi chuyên cơ thì phải bay đến Cairo rồi đi thêm một chuyến xe đến Siwa.” - Người trợ lý trình lên hồ sơ về khu vực khảo c ̉ vừa rành mạch nói về tình hình nơi cần đến cho Lâm Cát Vũ nghe.
Nghe xong anh liền hỏi lại: “Từ ốc đảo Siwa đến chỗ của Nam Phương phải đi bằng gì?”
Người trợ lý gải gải thái dương một chút rồi phỏng đoán: “Thưa sếp, tôi nghĩ là đi bằng lạc đà là tốt nhất vì không sợ hết nhiên liệu giữa sa mạc.”
Lâm Cát Vũ nhăn nhó hỏi lại: “Vậy cô có hỏi bọn họ xem bình thường Nam Phương di chuyển như thế nào đến nó không?”
Gương mặt người trợ lý cũng nhăn nhó không kém nhìn Lâm Cát Vũ đáp: “Thưa sếp, tôi... tôi nghĩ là họ có phương tiện chuyên dụng ạ.”
Lâm Cát Vũ lắc đầu nói: “Mau đi hỏi rõ ràng cho tôi, tôi không muốn chưa tìm được cô ấy thì đã bị lạc giữa sa mạc.”
“Dạ.” - Người trợ lý cúi đầu nhận lệnh rồi nhanh chóng rời đi. Cái nơi khỉ ho cò gáy như vậy khi không sếp lại muốn đến thì làm sao cô sắp xếp cho nổi. Người trợ lý thở dài lắc đầu quay đi.
Dù có khó hơn lên trời thì thân là trợ lý cao cấp nhận lương cao và nhiều ưu đãi thì cũng phải vẽ đường ra cho sếp. Vì tinh thần làm việc chuyên nghiệp này mà trong vài ngày trợ lý đã sắp xếp lịch trình cho anh đến khu vực khảo cổ giữa biên giới Libya và ốc đảo Siwa của Ai Cập một cách êm đẹp.
Vậy là Lâm Cát Vũ phải gác hết công việc chất cao như núi ở công ty và giao mọi việc cấp thiết lại cho ba mình quản lý trước khi rời New York đến Ai Cập.
“Con trai, lần này đi nhất định phải mang được con dâu về đó. Có nghe không?” - Trước khi anh bay đến Ai Cập, ba mẹ anh đã vỗ vai và đặt nhiều kỳ vọng vào anh như vậy đó.
Còn bản thân Lâm Cát Vũ thì không chắc có thể thuyết phục được Đoàn Nam Phương quay về Mĩ, càng không chắc cô sẽ rút lại đơn ly hôn với anh. Mục đích của chuyến đi này không gì khác ngoại trừ việc muốn nghe lời giải thích việc cô vội vã rời đi khi chưa được anh cho phép.
Sau ba lần chuyển chuyến bay thì Lâm Cát Vũ đã đến được sân bay của Siwa. Cảm giác đầu tiên của anh khi bước ra khỏi máy bay chính là “nóng”. Nóng một cách kinh khủng, kinh dị và kinh hoàng. Cơ thể lúc nào cũng có cảm giác thiếu nước. Không khí xung quanh khô ráo không có chút độ ẩm khiến da anh nhanh chóng bị rộp lên.
“Nam Phương, sao em lại thích ở cái nơi này hơn ở cạnh tôi. Đúng là không thể hiểu được.” - Lâm Cát Vũ kéo vali ra khỏi sân bay và bước lên chiếc xe hơi địa hình mà` người trợ lý của anh đã thu xếp sẵn.
“Mở hết công suất của máy lạnh cho tôi.” - Lâm Cát Vũ nói như hét
Người tài xế không những không mở ma còn quay lại nói với anh rằng: “Thưa ngài đường đi từ đây đến cái nơi ngài muốn rất xa, tôi phải tiết kiệm xăng tránh cho chúng ta bị chết cứng ở sa mạc cho nên tôi không thể làm theo ý ngài.”
Lâm Cát Vũ cố gắng lắm mới nghe hiểu được tiếng Anh kiểu giọng Hồi Giáo của người tài xế. Đaại loại anh có thể nắm được ý là ông ta không đồng ý mở máy lạnh nhưng vẫn bật nhạc Hồi Giáo í é chẳng hiểu được gì mà chỉ khiến anh đau đầu.
Chiếc xe mở hết cửa ì ạch lướt qua cơn gió nóng và băng qua những mô đất gập ghềnh bấp bênh chừng hai tiếng thì đến được một khu vực toàn cát với cát. Lâm Cát Vũ nhìn thấy mấy con lạc đà ôm bụng nước nặng nề bước đi thì đoán được anh đã đến sa mạc lớn nhất Thế Giới Sahara.
“Bám chặt vào.” - Người tài xế kêu lên.
Lâm Cát Vũ đang xoa kem chống nắng và cầm cái quạt mini dí vô cổ nghe thấy liền hoảng hồn quăng luôn cây quạt xuống chân và bám vào thành xe. Chiếc xe lắc lư chao đảo như trò chơi tàu lượn siêu tốc kết hợp thực tế ảo khiến cho Lâm Cát Vũ mấy phen hú vía. Cay nhất là chiếc xe vấp phải phiến đá lớn nằm dưới lớp cát vàng khiến cho đầu anh bị trúng vào nóc xe đau điếng.
- --
Hi các tình yêu, mình đây. Xin lỗi vì đã đủ like mà mình chưa kịp đăng nên mình đăng liền 2 chương luôn nhé. Mong các bạn bấm like đầy đủ nha. Hy vọng bộ trruyện sẽ sớm đạt 5 triệu lượt đọc và 200.000 likes để có bão 10 chương nè. Hoooray!