Lập Thế Khang nghe đến đây liền cảm nhận được luồng khí lạnh đang chảy vào sống lưng của mình. Mẹ anh ngồi xuống đối diện bàn làm việc của anh, chậm rãi kể: “Ba của con năm đó rất yêu mẹ của Amy. Hai người họ yêu nhau trong một thời gian dài. Nhưng cuối cùng bà ấy lại chọn kết hôn với bạn thân của ông ấy. Sở dĩ bà ấy làm như vậy là vì ba của con bị gia đình ép buộc cưới ta. Bà ấy là người kiêu ngạo háo thắng cho nên đã dù`ng cách này để tôn thương ba của con. Ta sống cùng ông ấy, yêu thương có thừa nhưng trong lòng ông ấy chỉ có mỗi người đàn bà kia. Vì bà ấy mà cả mạng cũng không cần. Nếu năm đó kẻ thù đến đốt nhà bọn họ, Amy không phải là con của ông ấy thì ông ấy có liều mạng cứu con bé đó không?”
Lập Thế Khang nghe đến đây, toàn thân bủn rủn. Đầu anh không còn nghĩ được gì nữa. Trong từng tế bào của mình, tất cả đều là chống đối với sự việc mà mẹ anh đang nói ra.
“Lúc ta sinh con, ta biết có nhiều lần ông ấy đến chỗ của bà ấy trong lúc ông ấy giao việc cho Tor đi làm. Lợi dụng việc công để tư tình với vợ bạn. Chuyện xấu hổ như vậy ta chỉ có thể cắn răng nín nhịn suốt bao nhiêu năm trời. Con trách ta ông ấy vừa mất đã tái hôn nhưng con có từng nghĩ ta chưa chết thì ông ấy đã ngoại tình hay không?” - Mẹ của anh càng nói càng xúc động, giọng của bà lạc đi trong nước mắt.
“Hằng đêm ta ôm người đàn ông khác ngủ mà ta luôn tự hỏi liệu ba của con ở trên trời có nhìn thấy cảnh này hay không? Nếu ông ta nhìn thấy người đàn ông khác ôm ấp vợ mình thì ông ta sẽ thế nào? Có ghen tức hay không? Có lẽ là không...” - Mẹ của anh nói đến đây thì giọng như lạc đi. Trong từng lời nói cay độc đó là nỗi đau và sự bẽ bàng không ai thấu hiểu được.
“Nếu ông ta có từng ghen tức thì có khi ông ta đã không đối với ta như vậy. Cho nên, ta phải cho ông ấy biết ta ở dưới thân của người đàn ông khác đã thỏa mãn như thế nào. Ha... ha...” - Mẹ của anh cười lớn nhưng tiếng cười lại hòa với nước mắt. Gương mặt bà lộ ra vẻ khổ đau xót xa.
Lập Thế Khang không muốn nghe thêm điều gì. Anh không muốn tin đây là sự thật. Hai tai anh ù lên từng hồi, tim cũng thắt lại. Trái tim anh, lý trí anh đều kháng cự lại với điều này. Miệng anh liên tục nói: “Không thể nào. Không, không phải đâu.”
“Thế Khang, Amy đã chết rồi, dù nó có là nghiệp chủng của ba con thì nó cũng không thể làm gì được chúng ta.” - Mẹ anh lạnh giọng nói ra lời cay nghiệt khiến anh càng thêm đau lòng.
Lập Thế Khang nhắm mắt, đau xót nói: “Thì ra đây mới là lý do thật khiến mẹ hành hạ Amy suốt bao năm qua.”
“Phải. Amy con bé có ý chí sống hơn người. Bị nhốt trong trại huấn luyện từ nhỏ mà vẫn có thể toàn mạng kiêu hùng bước ra. Cho dù là cặp song sinh Băng Thanh - Minh Hàn liên thủ cũng không thể có bản lĩnh lớn như nó được. Con có biết mỗi khi ta nhìn thấy nó là ta lại nhìn thấy sự phản bội của chồng mình hay không? Ta từng mong có thể tự tay giết chết nó nhưng nó không phải là một đứa con gái bình thường cho nên ta chỉ có thể nhịn và chờ cho đến khi cơ hội chín muồi để ra tay.” - Mẹ anh nghiến răng nói ra từng chữ, từng chữ tựa như dao nhọn đâm vào tim anh.
Lập Thế Khang ngồi lặng im như pho tượng, anh không nghe được thêm bất cứ lời nào nữa, cũng không biết mẹ anh đã rời khỏi văn phòng anh từ lúc nào. Nếu Amy là em gái anh thì anh phải làm sao? Chia tay hay vẫn tiếp tục mối quan hệ loạn luân này? Lập Thế Khang không biết. Anh chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ba mình và mẹ Amy lại có quan hệ mờ ám với nhau.
Ngày hôm đó, Lập Thế Khang không biết bằng cách nào mà anh đã bước ra được khỏi văn phòng của mình và quay về nhà. Toàn thân anh như một khúc gỗ cứng đờ không linh hồn ngã phịch xuống giường không dậy nổi.
Sau giờ cơm tối, Dorothy liền xin phép ba mẹ sang nhà họ Lập. Cô vui vẻ nói với mẹ rằng: “Tối nay con sẽ không về. Ba mẹ đi ngủ trước đi.”. Chương mới nhất tại * TrùmTruy ện. OR G *
Bà Dora nghiêm túc dặn dò con: “Con đang có thai, chuyện gì cũng phải điều độ tránh ảnh hưởng đến đứa nhỏ.”
Dorothy mỉm cười xoa bụng nói: “Được rồi, con biết rồi mà. Con chỉ qua bàn chuyện đám cưới với anh ấy. Sợ là muộn quá nên ngủ lại đó thôi. Mẹ nghĩ đi đâu vậy?”
Bà Dora mỉm cười nhẹ giọng nói: “Mẹ chỉ lo cho con thôi. Con gái mới lần đầu có thai phải cẩn thận.”
Dorothy gật đầu rồi bước ra xe đi đến nhà anh. Lúc cô bước lên phòng thì nhìn thấy anh nằm bất động khiến cô sợ hãi kêu lên: “Thế Khang, anh không sao chứ?”
- --
Mình quay lại rồi đây, có bạn nào còn thức không nè? Mau trùm mền chống bão nha.