Tinh Vân mỉm cười hỏi lại: “Cám ơn em chuyện gì?”
Đoàn Nam Phong khẽ nhếch môi cười, nhìn cô vợ xinh đẹp nằm ngoan trong lòng mình rồi khẽ nói: “Vì đã đúng lúc xuất hiện trong đời anh.”
Đoàn Nam Phong ngừng một lúc rồi chậm rãi nói tiếp: “Sự xuất hiện của em khiến anh phải nhìn lại rất nhiều chuyện. Nhìn lại bản thân mình, nhìn lại cách sống và suy nghĩ của mình. Nếu ngày hôm nay không có một người vợ như em ở bên cạnh. Có lẽ anh cũng sẽ giống như Nam Phương vội vã chạy đi ký giấy để mẹ anh an lòng hoặc sẽ ngã quỵ không đứng lên nổi.”
“Em không lợi hại vậy chứ?” - Tinh Vân mỉm cười nhìn gương mặt nghiêm túc tâm sự của chồng mình.
Đoàn Nam Phong vuốt ve đôi má của cô, yêu thương nói: “Đến phút lâm chung, mẹ không trối lại cho anh điều gì chứng tỏ bà không còn gì để bận lòng về anh nữa. Cưới được người con dâu như em, mẹ anh hạnh phúc không nói nên lời. Nhất là em lại sinh cho bà đứa cháu đáng yêu như Tinh Nhật.”
“Nam Phong, anh biết nghĩ và nói ra nhiều lời tình cảm như vậy thì chứng tỏ anh trưởng thành rồi đó.” - Tinh Vân được khen nhiều quá nên hỉnh mũi trêu anh.
Đoàn Nam Phong cũng tinh quái không kém. Anh cúi xuống nói khẽ vào tai cô: “Anh tưởng từ lần đó em đã biết anh “trưởng thành” như thế nào rồi.”
Tinh Vân nghe xong phải nghĩ một lúc mới hiểu ra được ý tứ của anh. Cô liền kêu lên: “Đoàn Nam Phong, anh thật xấu.”
“Bây giờ tiếp tục xấu đây.” - Đoàn Nam Phong nói xong, lần nữa xoay người và bắt đầu hiệp hai.
Đoàn Nam Phong áp môi lên bờ vai trắng muốt của Tinh Vân, khẽ hôn xuống. Tinh vân lúc này như chợt nhớ ra điều gì, cô liền kêu lên: “Nam Phong, em quên mất. Lúc chiều quản gia bên nhà anh nói Nam Phương uống say. Không biết bây giờ em ấy như thế nào rồi?”
Đoàn nam Phong ngẩng mặt lên nhìn cô, hỏi lại: “Em có nói họ nấu canh giải rượu cho Nam Phương không?”
Tinh Vân từ tốn kể lại: “Em nghe quản gia nói đã gọi bác sĩ. Lúc đó em cũng lo cho Tinh Nhật đang bị sốt cho nên không qua đó được nhưng em có nhắn Cát Vũ qua xem Nam Phương. Không biết bây giờ tình hình bên đó thế nào rồi?”
Đoaàn nam Phong nghe xong liền nói: “Có Cát Vũ qua xem là được rồi. Sáng mai em sẽ biết tình hình thế nào.”
“Bây giờ đã bước qua ngày mới rồi mà.” - Tinh Vân chỉ tay ra ngoài trời, nhẹ giọng nói.
Đoàn Nam Phong cười cười, đều giọng nói: “Trời còn sớm lắm. Có lẽ hai đứa nó đang ngủ. Em đừng gọi làm phiền. Trưa mai, chúng ta đưa con sang bên đó chơi là được rồi.”
Tinh Vân ừ nhẹ một tiếng rồi tiếp tục cuộc mây mưa với anh trong khi ngoài cửa sổ bình minh dần ló dạng.
...
Sau khi Lập Thế Khang rời đi, Dorothy đã lục tung mọi ngóc ngách của căn nhà lên, ngay cả túi rác cũng không tha, chỉ để tìm lại chiếc nhẫn ngọc trai tím nhưng tất cả đều vô vọng. Cô không cách nào tìm ra được nó. Dorothy đáng thương nằm dài trên giường khóc suốt cả buổi. Dù gọi bao nhiêu lần Lập Thế Khang cũng không nghe máy, nhắn bao nhiêu tin xin lỗi anh cũng không trả lời. Dorothy biết là lần này mình đã gây ra họa lớn nhưng cô thực sự không biết phải làm sao bù đắp lại lỗi lầm của mình.
Lúc bà Dora nghe giúp việc gọi ra cửa hàng nói Dorothy không chịu ăn trưa và cứ nằm khóc thì bà liền lập tức quay về nhà. Nhìn con gái lúc sáng vui vẻ đi đăng ký kết hôn, lúc về lại như con mèo ướt mưa thì bà không chịu nỗi.
“Dorothy, nói cho mẹ nghe chuyện gì mà con phải khóc.” - Bà Dora ngồi xuống giường, nhẹ giọng nói với con.
Dorothy thấy mẹ đã về nhà thì giống như tìm được điểm tựa tinh thần. Cô ôm chặt eo mẹ, ngả đầu vào ngực mẹ khóc thút thít: “Con... làm mất nhẫn đính hôn rồi.”
Bà Dora nghe xong cũng giật mình hỏi lại: “Vừa mới đeo vào tay có mấy tiếng đồng hồ, sao lại mất?”
“Con không biết.” - Dorothy khóc lóc nói.
“Con có cởi ra hay không?” - Bà Dora hỏi lại.
Một câu hỏi như thức tỉnh Dorothy. Cô lặng người, nhớ lại thật kỹ mọi chuyện từ khi đeo Lập Thế Khang traao nhẫn cho cô, rồi họ quay về` nhà dọn dẹp phòng ốc. Nghĩ đến đây cô liền kêu lên: “Đúng rồi.”
“Con đã nhớ ra rôồi.”
“Cám ơn mẹ yêu.”
Nói xong cô liền nhảy xuống giường, chạy đến bên chiếc giỏ xách nhỏ mà lúc sáng cô cầm đi đến văn phòng đăng ký kết hôn. Chiếc giỏ xách màu trắng đồng bộ với chiếc váy đính hôn được mở ra. Bên trong giỏ xách có một chiếc ví mà cô đã mua cặp với Lập Thế Khang. Dorothy cầm chiếc ví lên, mở ra lục tìm thì liền thấy chiếc nhẫn ngọc trai tím của cô trong đó.
Dorothy thở phào nhẹ nhõm. Thì ra cô sợ trong lúc dọn dẹp phòng sẽ làm trầy chiếc nhẫn quý của cô cho nên cô quyết tâm cất thật kỹ.
“Con tìm thấy rồi.”
“Mẹ ơi, con tìm thấy rồi.”
“Nó không mất, hôn nhân của tụi con không tan rã.”
- --
Cám ơn các tình yêu đã luôn ủng hộ mình nè. Các bạn nhanh tay bấm like để nhận chương mới nhé!