Lúc này Nam Phương đã say quên trời đất. Mặc dù vừa được bác sĩ tiêm thuốc giải rượu nhưng cô vẫn không chịu dừng. Vừa tỉnh dậy liền tiếp tục uống, càng uống càng thấy nhớ mẹ của mình.
Cô mơ màng mỉm cười hỏi: “Ai đó?”
“Vì sao lại mở đèn phòng tôi?”
Lâm Cát Vũ thấy cô đang uống rượu thì liền tiến lại gần giật ly rượu trên tay cô ra. Hai người giằng co thế nào ly rượu lại đổ lên người cô. Màu đỏ sóng sánh của rượu từ cằm chảy xuống men theo cần cổ lan dần ra hai quả ngọt nửa che nửa hở bên dưới. Tạo ra một cảnh tượng gợi cảm vô cùng bắt mắt.
Đoàn Nam Phương thấy rượu chảy trên người mình thì liền cười lớn kêu lên: “Mát quá! Tôi thích cảm giác này.”
Vừa nói xong cô liền chộp lấy chai rượu trên bàn rồi tưới hết lên người mình. Cô vui thích cười cợt ngả ngớn trước mặt Lâm Cát Vũ.
“Nếu hôm nay người đứng đây không phải là anh mà là một thằng đàn ông khác thì chuyện gì xảy ra?” - Lâm Cát Vũ tự hỏi.
Đến khi nghĩ xong thì anh đã thấy Đoàn Nam Phương đứng lên tiến lại chỗ của mình. Hai đỉnh hồng nhô cao đang cọ xát vào người anh. Lâm Cát Vũ trừng mắt kinh ngạc. Hóa ra trên người cô không có thứ gì khác ngoại trừ lớp áo ngủ này.
Anh liền đưa tay chạm vào phía sau của cô. Lần nữa lại giật mình. Để xác định lại việc này, bàn tay lại lần mò vào bên trong. Tim Lâm Cát Vũ lúc này đập rất mạnh. Yết hầu di chuyển không ngừng.
“Ai thay đồ cho em hả?”
“Bác sĩ là nam hay nữ?”
“Bác sĩ khám trước khi em ăn mặc cái kiểu này hay bác sĩ về rồi em mới mặc để câu dẫn tôi?”
Đoàn Nam Phương điên điên dại dại nghe không hiểu lời anh nói, cô nghiêng trái nghiêng phải nhìn anh rồi cười cười nói: “Tôi mặc bộ này không đẹp sao?”
Mùi rượu thơm nồng lan tỏa khắp người cô. Những mảnh vải bị rượu làm thấm ướt đang từng chút dính chặt vào cơ thể mảnh mai của Nam Phương. Những đường cong lồi lõm từng dần hiện rõ trước mắt Lâm Cát Vũ khiến anh bỏng mắt. Huyết quản trong cơ thể đang dân trào, đầu óc chỉ nghĩ đến một vấn đề khiến anh không sao nói nên lời.
Không thấy Lâm Cát Vũ trả lời, Đoàn Nam Phương vừa ợ vừa nói tiếp: “Vậy tôi tiếp tục thay.”
Cô loạng choạng đi đến tủ quần áo trong phòng thay đồ cá nhân của cô. Cánh cửa tủ vừa mở ra, một đống váy áo đổ ập lên đầu cô. Lâm Cát Vũ nhìn thấy liền hiểu là do cô say rượu làm loạn chứ làm sao người giúp việc nhà họ Đoàn lại để cho phòng cô chủ bừa bãi như vậy.
Trong phòng thay quần áo của Đoàn Nam Phương, những chiếc tủ cao chứa các loại trang phục khác nhau. Giày dép, quần áo, trang sức, mũ nón cô đều không chạm tới. Chỉ duy nhất quậy tưng tủ quần áo chứa đồ ngủ gợi cảm.
Lâm Cát Vũ không hiểu vì sao lại như vậy cho nên liền hỏi cô: “Em thích mặc kiểu quần áo này sao?”
Đoàn Nam Phương nghe xong liền lắc đầu nói: “Tôi không bao giờ đụng vô loại quần áo này. Chỉ có mẹ tôi là thích mua nó cho tôi. Mẹ tôi nói sau này kết hôn với Lâm Cát Vũ thì phải biết cách để chiều anh ta.”
Lâm Cát Vũ hơi sững người, anh nhìn cô hỏi lại: “Vậy em có biết nên chiều anh như thế nào không?”
“Còn lâu, anh ta là cái thứ gì mà tôi phải chiều anh ta. Anh ta không thích tôi, anh ta từ hôn với tôi rồi. Cho nên tôi sẽ đi tìm người đàn ông khác.” - Đoàn Nam Phương say say tỉnh tỉnh đáp ra lời thật lòng.
Lâm Cát Vũ lại hỏi tiếp: “Em đã tìm thấy ai chưa?”
“Vẫn chưa.” - Đoàn Nam Phương đáp nhanh.
“Vậy em mặc những bộ quần áo này làm gì?” - Lâm Cát Vũ hỏi lại.
“Cho mẹ tôi hài lòng.”
“Cuối cùng tôi đã lớn, đã trưởng thành và biết cách chiều chuộng Lâm Cát Vũ.” - Đoàn Nam Phương nói xong liền đưa hai cánh tay thẳng dài đặt lên cổ anh.
Gương mặt phiếm hồng cười cười nhìn anh. Lâm Cát Vũ không biết cô nghĩ gì nhưng anh thì biết hiện tại anh đang muốn gì.
“Em định chiều tôi như thế nào?” - Lâm Cát Vũ cắc cớ hỏi lại.
Đoàn Nam Phương liền cười cười kéo ra một ngăn tủ. Cô vừa tìm kiếm thứ gì đó vừa nói: “Tôi chỉ nói cho anh nghe chuyện này. Bí mật, là bí mật nha.”
Nói xong cô liền lôi trong ngăn tủ ra một quyển sách cấm đưa lên trước mặt anh rồi mạnh dạn kéo anh ngồi xuống tấm thảm lông cáo tuyết mềm mại bên cạnh mình.
“Cho anh xem, cái quyển này tôi đã lén mua năm mười bảy tuổi. Lúc đó Lâm Cát Vũ hẹn tôi ăn tối, tôi đã muốn cùng anh ấy như thế này cho nên đã lén mua để xem.”
“Bạn tôi nói đây là quyển sách bán rất chạy. Còn gì nữa nhỉ?”
“À... Ừ... Tôi nhớ rồi... Là rất hợp cho lần đầu tiên. Haha...”
Nghe Đoàn Nam Phương nửa say nửa tỉnh nói đến đây, Lâm Cát Vũ mới biết năm đó Đoàn Nam Phương đã kỳ vọng như thế nào về mối quan hệ hôn ước của bọn họ.
“Chả trách nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn ghét tôi.” - Lâm Cát Vũ buộc miệng nói mà cõi lòng tan nát.
Đoàn Nam Phương nhanh tay giở ra một trang sách, nhìn thấy cảnh tượng hai người hôn nhau. Cô cũng bắt chước như vậy, quay qua áp sát môi mình gần môi anh, khàn giọng thều thào: “Không, không, không... Tôi không có ghét anh. Tôi chỉ ghét Lâm Cát Vũ mà thôi. Anh ta không muốn tôi, vậy thì tôi cho anh.”
- --
Hi các tình yêu! Các bạn có muốn lấy bão chương nữa không?
Nếu muốn thì vui lòng quay lại tư chương 1 đến chương này xem chương nào các bạn chưa bấm like thì bấm dùm Hạc Giấy nha. Khi bộ truyện Chị Vợ Anh Yêu Em vượt qua 100.000 likes thì mình sẽ bão 10 chương cho các bạn nha. Dễ quá phải không nè.:-D