Chị Vợ, Anh Yêu Em( H+) Full

Chương 127-4: Giải cứu Nam Phong (4)




Tinh Vân ở giữa ba phải nói vào: “Phải đó Thiên Vũ, cuộc sống ở New York lúc mới đến em còn không quen được, nữ vương sao có thể làm quen đây? Chưa kể những người phụ nữ khác thích anh, sẽ thấy nữ vương chướng mắt và hại cô ấy. Anh không thể bao bọc cho cô ấy một trăm phần trăm được. Chuyện này, em có kinh nghiệm nè. Gặp rồi sẽ đau lòng lắm đó.”

Đoàn Nam Phong liền âu yếm nhìn Tinh Vân hỏi lại: “Cho nên những lần đó toàn là anh hạ mình năn nỉ cho em bớt đau lòng phải không?”

“Đương nhiên rồi. Tất cả đều là nợ phong lưu do anh gây ra mà.” - Tinh Vân kiêu kỳ nói lại.

“Cả đời này, anh chỉ gây ra một tai họa với một phụ nữ. Đó là trường hợp với em.” - Đoàn Nam Phong nói một câu lấp lửng khiến Tinh Vân nghe xong liền lấy tay véo vào eo anh khiến anh bị nhột bật cười lớn.

Hai người vui vui vẻ vẻ nói cười đùa giỡn. Chỉ có Lâm Thiên Vũ là trong lòng nặng trĩu lo lắng.

Tối đó, anh ăn qua loa vài miếng rồi quay về phòng. Trong lòng anh cứ băn khoăn không biết nói với nữ vương thế nào. Anh đi đi lại lại trong phòng khiến nữ vương bất an. Cuối cùng cô đành cầm tay Lâm Thiên Vũ bấm nút kết nối với Tinh Vân.

“Chị Tinh Vân, giúp em hỏi xem anh ấy là đang có chuyện gì?” - Tinh Vân nghe ra được giọng điệu lo lắng của nữ vương cho nên liền dịch nhanh cho Lâm Thiên Vũ.

Lâm Thiên Vũ nghe Tinh Vân dịch xong thì biết không trốn tránh được nữa. Anh hít một hơi dài, quyết định nói ra mọi chuyện: “Sisa, anh có chuyện quan trọng muốn nói với em.”

Nữ vương nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Vũ thì lòng bất an không thôi. Cô sốt sắng hỏi lại: “Vũ, có chuyện gì vậy? Anh cứ nói, đừng ngại.”

Đôi mắt đen láy trong ngần của nàng ngẩng lên nhìn Lâm Thiên Vũ như chờ đợi câu trả lời của anh càng khiến anh khó mở lời hơn. Sau một hồi ấp úng, anh cũng thốt ra được lời: “Sisa, anh muốn nói với em về cuộc sống của anh ở New York. Anh có ba mẹ và một em trai. Ở đó anh có bạn bè, có nhà cửa có cuộc sống của mình. Cuộc sống đó tuy khác ở đây nhưng anh tin anh đủ sức lo cho em sống sung sướng cả đời. Anh muốn em theo anh đến đó. Em còn trẻ, em sẽ nhanh chóng thích nghi với cuộc sống mới.”

Nữ vương nghe Lâm Thiên Vũ nói ra nỗi lòng của mình thì nhíu mày suy nghĩ. Cô cúi đầu xuống, gương mặt buồn bã, đôi tay run run nắm chặt phần váy ở đầu gối. Một lúc lâu cô mới trả lời anh nhưng vẫn không ngẩng đầu lên, trong giọng tràn đầy hơi nước: “Vũ, xin lỗi. Em không thể rời khỏi đây. Em sinh ra là người Inca, hơn nữa còn có trách nhiệm gánh vác sự tồn vong vương triều này. Vương triều của chúng em đã từng bị diệt vong, em không muốn nó bị hủy trong tay em lần nữa.”

Lâm Thiên Vũ nghe TInh Vân dịch xong thì liền cầm tay nữ vương, giọng anh tha thiết nói: “Sisa, anh biết em có gánh nặng trên vai. Chúng ta chỉ đi đến đó một lần thôi được không? Anh sẽ sớm đưa em quay lại.”

Nữ vương dù nghe hiểu nhưng vẫn nhẹ lắc đầu, mặt nàng đã dàn dụa nước mắt. Trong giọng nói ướt át ấy vai nàng khẽ run lên: “Không được, em không thể rời khỏi đây. Em là hậu duệ duy nhất của hoàng thất. Không có em, lòng dân sẽ không yên. Nếu em rời khỏi đây, không may có người tìm ra được nơi này, không có ai lãnh đạo nhân dân thì dân tộc Inca sẽ không có ngày yên thân. Em mong muốn người dân Inca mãi mãi được sống trong an lành.”

Lâm Thiên Vũ nghe xong chán chường thở dài. Anh không phải không ý thức được trách nhiệm của nữ vương. Nữ vương cũng hiểu được suy nghĩ của anh, nàng yêu người đàn ông nay cho nên không muốn ích kỷ bắt hắn sống cuộc sống không thuộc về mình. Trong quyết định khó khăn dần xé, nữ vương vẫn cố gắng nói: “Vũ, ngày mai, em sẽ nói thầy mo mở cánh cửa bí mật. Họ sẽ đưa anh và các bạn anh men theo dòng sông rời khỏi đầm lầy lau sậy và đi ra bên ngoài...”

Những chữ sau cùng của nữ vương bị nấc nghẹn lại ở cổ. Lâm Thiên Vũ liền hỏi: “Cánh cửa bí mật sao? Vậy nếu anh muốn quay lại thăm em thhì phải làm sao?”

Nữ vương không ngẩng đầu lên, chỉ một tư thế cúi đầu trước sau, nàng chậm rãi lắc đầu, yếu ớt đáp: “Nếu không thể tiếp tục ở bên nhau, thăm nom để làm gì?”

Sau đó, nàng mạnh mẽ đứng lên đi ra ngoài, khéo léo không để Lâm Thiên Vũ thấy nàng khóc. Cả đêm nàng cũng không trở lại cho đến khi trời hừng sáng.

- --

Hi các tình yêu của Hạc Giấy,

Cám ơn vì các bạn không những bấm like, vote sao, share về Facebook mà còn bấm thưởng cho Hạc nữa. Tấm lòng của các bạn gửi đến Hạc Giấy là một động lực tinh thần vô cùng to lớn giúp mình cố gắng theo đuổi công việc yêu thích này mỗi ngày. Hãy tin rằng, Hạc luôn cố gắng mỗi ngày để đăng truyện đều đều giải hóng cho các bạn. Mong rằng các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ mình nha.

Thân ái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.