Edit: Đào SinDy
Hạnh Tâm là một nhà tiểu thuyết nổi tiếng trong nước, từ khi xuất hiện đến nay, đã cho ra hơn mười bộ tiểu thuyết, nhưng chưa từng công khai ảnh cá nhân, ngay cả buổi ký tặng cũng không làm.
Buổi họp báo [Diễn Viên] hôm nay, là lần đầu anh ta công khai trước mặt nhiều người, tại hiện trường phóng viên có chút không kìm nén được tâm trạng của mình, bắt đầu phỏng vấn lại không hỏi Mạc Trăn đầu tiên, mà là chỉ mũi nhọn vào nhà tiểu thuyết kia.
"Xin hỏi ngài thật sự là nhà tiểu thuyết thầy Hạnh Tâm sao?" Có phóng viên không thể chờ đợi được hỏi.
Bùi Anh đổ mồ hôi, chợt nghe thầy Hạnh Tâm ở trên đài trả lời: "Đúng vậy, tôi tại sao không nghĩ đến tìm một người thay thế tôi tham gia nhỉ."
Phóng viên trong hiện trường đều cười, Bùi Anh chú ý trọng điểm là giọng nói của thầy hết sức êm tai!
Một phóng viên lại hỏi: "Thầy à, ngoại hình ngài xuất sắc như thế, có nghĩ tới đổi nghề sang giới giải trí không?"
Hạnh Tâm đứng trên đài nhíu mày, nói: "Tại sao hỏi tôi lien tục nhiều câu hỏi thế? Các ngươi không phải phải chú yên trên người Mạc Trăn sao? Người phụ trách nói cho tôi vậy mà."
Bùi Anh: "..."
Ở dưới đài phóng viên lại cười ầm lên, cuối cùng sự chú ý của mọi người thành công bị chuyển dời đến trên người Mạc Trăn. Bình thường buổi họp báo chỉ kéo dài hơn ba mươi phút, người thắng lớn nhất không thể nghi ngờ chính là thầy Hạnh Tâm.
Không chỉ độc giả của anh ta cùng truyền thông tranh nhau công bố ảnh chụp tại buổi họp báo, còn cả câu " Người phụ trách nói cho tôi vậy mà " đều thành câu lưu hành trên mạng.
Tống Nam Xuyên ngồi trên sô pha cùng Bùi Anh xem họp báo, tâm tình nhẫn nại chờ kết thúc, anh cầm lấy điều khiển, tắt tv.
Bùi Anh nhíu long mày lại nhìn anh: "Sao lại tắt tv?"
Tống Nam Xuyên nói: "Không phải xong rồi sao?"
"Lỡ mà còn thêm tin tức gì sau đây thì sao?"
Tống Nam Xuyên nhìn cô, giống như đang nghiên cứu gì đó: "Em là fan của Mạc Trăn fan?"
"Em là độc giả trung thành của thầy Hạnh Tâm nha!" Nói đến đây, hai mắt Bùi Anh phát sáng, "Sách của anh ấy em đều đã xem, đúng rồi, lúc em dọn nhà, không phải có mang theo vài quyển tiểu thuyết của anh ấy sao, anh không nhìn thấy à?"
"Anh nhìn thấy." Tống Nam Xuyên gật đầu, những cuốn sách kia bây giờ đang bày trong giá sách của anh, "Nhưng mà anh cho rằng đó là do em vai nữ chính bộ [Diễn Viên], mà đọc qua."
"Không không không, em thực sự rất thích sách của anh ấy, anh nói nếu như em đón nhận vai nữ chính, có phải được nhìn thấy anh ấy không? !"
Tới bây giờ thầy Hạnh Tâm không tổ chức lễ kí tặn nào, ắtnày hẳn có rất nhiều độc giả tiếc nuối.
Tống Nam Xuyên nói: "Anh nghe bên Hoàn Vũ nói buổi thử vai nữ chính là tháng tám, nhưng mà Hạnh Tâm đối với diễn viên yêu cầu hết sức nghiêm khắc."
Anh nói lời này vốn muốn nhắc nhở Bùi Anh, không cần ôm hy vọng quá lớn, đến lúc đó đỡ phải đau lòng khi không được chọn, nhưng sau khi Bùi Anh nghe xong, bắt được điểm quan trọng vội nói: "Nói cách khác thầy Hạnh có đến buổi thử vai? Nói cách khác nếu như đi tham gia thử vai, có thể nhìn thấy thầy Hạnh Tâm? !"
Tống Nam Xuyên: "..."
Mới đi một tên Kiều Dĩ Thần, vậy mà giờ lại đến một tên Hạnh Tâm, thật tốt mà.
Mặc dù hiện tại Tống Nam Xuyên rất tức giận, nhưng vẫn duy bảo trì mỉm cười: "Em có biết Lý Tư Tư cùng Nghê Bạch cũng không lọt nổi vào mắt xanh của Hạnh Tâm sao? Bắt bẻ hơn phân nửa như thế chắc là bị bệnh tâm lý."
"... Anh mới có bệnh tâm lý, là ghen tị đấy!" Bùi Anh trắng mắt liếc anh.
Tống Nam Xuyên nói: "Trước kia anh cũng có xem qua sách của anh ta, có thể sáng tác ra mấy nhân vật vặn vẹo như vậy, không phải có bệnh tâm lý thì là gì?"
"Người ta gọi đó là tác dụng của con người trước bóng tối! Hơn nữa những người xấu kia cuối đều bị Ngô Dạng bắt sao!"
Ngô Dạng chính là vai diễn nam chính của Mạc Trăn, một người xoay chuyển trời một thời của đội. Nhưng mà bởi vì mình làm hại bạn đồng nghiệp hi sinh vì nhiệm vụ, anh ấy đã tạm rời chức vị mở một tiệm internet, tình cờ giúp cảnh đội điều tra án.
Tống Nam Xuyên nhìn Bùi Anh vì Hạnh Tâm mà phản đối kịch liệt lời mình, nhếch miệng nói: "Em đừng đi thử vai nữ chính, chứ không đến lúc đó tự khiến mình diễn cảnh tâm lý biến thái."
"Nhân vật Triệu Việt dạng này có tính khiêu chiến, được rồi, lười phải cùng anh một người không hiểu nghệ thuật nói."
Người không hiểu nghệ thuật đó: "..."
Bùi Anh rất ăn ý cầm lấy điện thoại, cùng Trần Thắng gọi điện thoại, hỏi thăm ông ta về vấn đề thử vai bộ [ Diễn Viên ]. Tống Nam Xuyên đợi cô cúp điện thoại, đi tới từ phía sau ôm lấy cô: "Nếu muốn biết tin tức buổi thử vai, không phải hỏi anh nhanh hơn sao?"
Bùi Anh trừng mắt, nghiêng đầu nhìn anh: "Anh biết tin tức gì sao?"
Tống Nam Xuyên để cằm trên vai cô, khóe miệng khẽ cong lên: "Cô gái, em đã nghe qua quy tắc ngầm chưa?"
Bùi Anh: "..."
"Ngủ với anh một đêm, anh sẽ nói cho em biết." Tống Nam Xuyên diễn vai rất thành công, thậm chí còn nhìn Bùi Anh lẳng lơ nhướng mày.
Bùi Anh: "..."
Anh muốn chứng minh, anh cũng hiểu nghệ thuật sao?
Cô còn chưa kịp nói, tay Tống Nam Xuyên đã từ dưới vạt áo của cô luồn vào, những nụ hôn rơi sau tai cô. Bùi Anh bắt lấy cánh tay đang làm loạn trên người, nhẹ nhàng chau mày lại nói: "Bây giờ còn là ban ngày mà?"
Tống Nam Xuyên cắn nhẹ vành tai cô, dùng hơi thở ấm nóng quyến rũ nói với cô: "Ai nói ban ngày không thể ngủ?"
Cảm giác được dục vọng trên người Tống Nam Xuyên nhanh chóng bành trướng, bất đắc dĩ Bùi Anh giật giật khóe miệng, nói: "Ít nhất cũng phải về phòng.”
"Như em muốn." Tống Nam Xuyên vừa dứt lời, cuối người mang Bùi Anh bế lên, đi cực nhanh lên lầu.
Trong phòng rất tốt để "Ngủ một giấc", Bùi Anh dùng ánh mắt đe dọa nhìn Tống Nam Xuyên: "Đến cuối cùng thì anh biết tin tức gì?"
"Tin tức hình như không có..."Anh nói đến đây cũng cảm giác được Bùi Anh đang dùng ánh mắt như kim đồng dạng đâm vào người mình, tranh thủ sửa lời nói, "Nhưng mà anh có thể tranh thủ cơ hội thử vai cho em."
"Hả?" Đuôi lông mày Bùi Anh giật giật, "Số người thử vai cũng phải cạnh tranh kịch liệt vậy sao?"
"Đương nhiên, em cho rằng giống bộ phim bình thường sao, ai cũng có thể đi thử vai hả? Tất cả mọi người biết đây là bộ chế tác lớn, hơn nữa tiểu thuyết của Hạnh Tâm ở nước ngoài cũng có chút danh tiếng, bộ phim này rất có thể chiếu ra nước ngoài, đây là cơ hội ra biên giới tốt nhất, ai không muốn đi chứ?"
"À... Người nào mới có tư cách tham gia?"
"Đương nhiên là những người có chút thành tích, mặc dù Lý Tư Tư cùng Nghê Bạch đều không vừa ý Hạnh Tâm, nhưng họ khẳng định sẽ đi thử vai, dù sao một người là nữ thần quốc dân, một người là ảnh hậu mà."
"Ừ..." Bùi Anh như có điều suy nghĩ gật đầu, hơn nữa có thể cùng ảnh đế Mạc Trăn hợp tác, cũng là một cơ hội hiếm, "Em hình như không có thành tích gì..."
Vẻ mặt Bùi Anh cười mà rơm rớm nước mắt.
Tống Nam Xuyên bị cô chọc cho cười nói: "Em ngủ với anh một giấc, anh sẽ nói cho em biết một bí mật."
"... Vậy em lựa chọn không nghe."
Tống Nam Xuyên: "..."
Chẳng lẽ hiện tại thân thể anh đã không còn sức hấp dẫn sao!
Bùi Anh nhìn vẻ mặt bị nhục của anh, đến gần môi anh hôn lên: "Mau nói."
Tống Nam Xuyên dùng lưỡi liếm liếm môi mình, bất mãn nhìn Bùi Anh nói: "Em thật quá keo kiệt, ít nhất phải là một nụ hôn môi lưỡi chứ."
Bùi Anh nhéo cơ bắp trên lung của anh: "Anh nói hay nhỉ?"
Lần này cô đối với Tống Nam Xuyên mà nói thì không đến nơi đến chốn, thật ra khiến anh có thêm hào hứng, Bùi Anh thấy anh một bộ vận sức chờ phát động, vội ôm gối ngăn ở giữa hai người: "Nói chuyện thì nói chuyện, đừng đột nhiên biến thân."
Tống Nam Xuyên cười ra tiếng, buông tha cho cô: "Lần này thử vai ở Hoàn Vũ, lúc đầu đạo diễn có thể đề cử hai đến ba người diễn viên, sau đó mọi người cùng nhau bình chọn, chọn ra hai người, có thể tham gia thử vai."
"... Này mà tính là bí mật gì?" Chuyện này nghe thật thiệt thòi!
Tống Nam Xuyên nói: "Anh đề cử em, mà em là người duy nhất được ba phiếu."
Bùi Anh sững sờ thật lâu, mới mở to hai mắt nói: "Anh nói, thầy Hạnh Tâm chấp nhận em sao? !"
"Đừng kích động như vậy, tư liệu của em đều lấy trong [ Lưu Quang Nghê Thường ] cùng [Mùa Yêu Thương] bên trong còn có một vài khúc cắt ống kính, muốn nói chấp nhận, hắn chỉ là chấp nhận em diễn hai vai này, cũng không có nghĩa chấp nhận em, diễn bai Triệu Việt. Khi thử vai, nhất định ba người đều thông qua mới tính thông qua."
"Được, em sẽ cố gắng. A Xuyên Xuyên! Hiện tại em thật kích động a!"
"Nếu tinh lực đã dư thừa như thế, thì chúng ta làm một lần đi."
Bùi Anh: "..."
Qua một ngày sau buổi họp báo, Trần Thắng thông báo cho Bùi Anh thời gian cùng địa điểm buổi thử vai [Diễn Viên]. Cùng hôm đó Mạc Trăn công bố tạo hình, dẫn tới sự chú ý của các giới.
Bùi Anh nhanh chóng chuẩn bị thử vai, chỉ vội vội vàng vàng nhìn thoáng qua ảnh chụp, tạo hình xác thực hết sức giống trong nhân vật tiểu thuyết. Mạc Trăn cũng không hổ là ảnh đế, khiến Ngô Dạng một người nhìn như lười nhác lôi thôi lếch thếch, kì thực ánh mắt giấu giếm tinh quang biểu diễn hoàn toàn phù hợp.
Nam chính trình độ cao như thế, trong lúc vô hình lại khiến cô đầy áp lực, bởi vì nữ chính ở dưới ánh hào quang của anh ta, không chú ý chút sẽ bị che mất.
Ngày thử vai, trợ lý của Bùi Anh từ sớm đã đến đón cô, Bùi Anh ngồi trên xe, còn đang đọc cuốn tiểu thuyết [Diễn Viên]. Mang quyển sách này đến, một mặt khiến cô sớm nhập vào trạng thái nhân vật, mặt khác, nếu như cuối cùng cô không được chọn, hôm nay có thể nhìn thấy thầy Hạnh Tâm, cũng muốn anh ấy kí tên cho mình.
Cô đọc sách đến nhập tâm, xe đột nhiên đụng trúng gì đó, cả người cô đều nhào lên phía trước. May mắn trên người có đeo giây nịt an toàn, nên cô không có bị văng ra.
Sau khi xe gia đình đụng trúng gì đó, vẫn chạy tiếp trên đường, trợ lý giảm bớt tốc độ xe, còn chưa điều chỉnh trạng thái tốt, chiếc xe vừa rồi đụng bọn họ giống như muốn đụng tiếp.
Trợ lý nhíu mày, thoạt nhìn cứ tưởng do giao thông ngoài ý muốn trên đường, thật ra lại cố ý đụng bọn họ.
Chiếc xe màu đen kia cô không biết, hai tay cô nắm chặt trên tay lái, nhìn về Bùi Anh phía sau lớn tiếng nói: "Bùi tiểu thư, ngồi xuống!"
Cô ấy mới vừa nói xong, quả nhiên chiếc xe kia lại đụng tới, nhưng mà lần này bị một chiếc xe từ phía sau nhanh chóng lái tới chặn lại.Chiếc màu đen xe kia thấy tình thế không đúng, thay đổi phương hướng lái đi cực nhanh, trợ lý bị buộc ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Bùi Anh: "Bùi tiểu thư, cô không sao chứ?"
"Tôi không sao." Bùi Anh còn chưa hoàn hồn, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc trông thấy hộ vệ từ trên xe bên cạnh đi xuống. Hộ vệ gõ cửa sổ, hỏi cô: "Bùi tiểu thư, cô có ngươi bị thương không?"
"Không có việc gì, chỉ bị trầy chút da."
"Biển số chiếc xe vừa rồi chúng tôi đã nhớ kỉ, có cần chúng tôi đưa cô đến bệnh viện không?"
Bùi Anh lắc đầu nói: "Không cần, các người dẫn tôi đi thử vai đi."