Ác Mộng sau khi mất đi tinh thần công kích chắc chắn là rất yếu ớt.
Sinh vật này cũng không có bản lĩnh gì ngoài tinh thần công kích, tay Tiểu Lôi đã như thiểm điện chặn lấy cổ họng nó, nhẹ nhàng bóp lại, nhấc nó lên.
"Hiện tại, ngươi còn muốn nói gì?"
Ác Mộng bị nắm cổ, hai chân không ngừng đá loạn, run rẩy ngọ ngoạy, đáng tiếc khí lực của nó quả thực quá nhỏ nhoi so với Tiểu Lôi.
Ngón tay Tiểu Lôi dần dần xiết chặt lại, từ từ tăng thêm khí lực. Hắn muốn cho quái vật chuyên môn dùng mộng cảnh mê hoặc địch nhân biết đến, cái gì tên là sợ hãi thật sự!
"Sao, ngươi cũng không có gì muốn nói sao?" Tiểu Lôi nhíu mày.
Mẹ, không ngờ nó cũng không mở miệng cầu xin, lỳ thật!
Có cá tính, ta thích!
Khí lực trong tay tăng thêm vài phần, xương cốt trên cổ Ác Mộng đã vang lên cách cách, đôi mắt không có con ngươi dù nhìn không ra ánh mắt, nhưng khuôn mặt đều là vẻ dữ tợn.
"Ồ? Không ngờ ngươi còn không mở miệng chịu thua?" Tiểu Lôi bĩu môi:" Được, vốn ta còn định chỉ cần ngươi mở miệng chịu thua thì tha cho ngươi một mạng…… Bất quá ngươi kiên cường muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn ngươi."
Nghe thế, Ác Mộng cơ hồ nổi điên liều mạng giãy dụa, cuối cùng sau khi ngón tay Tiểu Lôi bóp chặt lại, một tiếng rắc trong trẻo vang lên, cổ nó bị Tiểu Lôi bóp gãy, cơ thể nhũn ra như một bãi bùn.
Tiểu Lôi tiện tay đem tên gia hỏa lông bờm xờm xấu xí này quăng đi.
Phụ thần Zeus vĩ đại làm chứng, con vật này cơ hồ là Ác Mộng cuối cùng trên thế giới này, ý niệm cuối cùng trong đầu nó trước khi lâm tử chính là:
……
Mẹ! Ngươi nắm cổ ta, làm sao ta nói được!!!!!!
……
Vị Ác Mộng cuối cùng trên thế giới này đoạn khí, loại sinh vật thần kỳ này đã tuyệt chủng trên tay Tiểu Lôi, hắn chỉ cảm thấy cảnh vật chung quanh trước mắt bỗng nhiên phát sinh biến hóa, không gian tựa như chấn động một chút, thời không vốn ngưng trệ đã tiêu thất!
Vừa rồi còn cảm giác động tác nơi này phảng phất chậm hơn so với bên ngoài chừng nửa nhịp, hiện tại lại khôi phục bình thường. Tiểu Lôi nhìn chung quanh, nơi này vẫn là một đấu trường hình tròn. Nhưng phía trước, lại xuất hiện một nhân ảnh.
Chính là Phoenix!
Phoenix đưa lưng về Tiểu Lôi, toàn thân nàng hiện ra một luồng sát khí!
Tiểu Lôi đến gần nàng, càng cảm giác được trên người nàng tràn ngập sát phạt chi khí! Cỗ sát khí này tựa như vật chất cầm nắm được!
Khi đến trước mặt nàng, lại thấy hai mắt Phoenix nhắm chặt, cơ thể bất động. Tiểu Lôi ngẩn người: Nàng đến trước mình một bước. Chẳng lẽ cũng là bị Ác Mộng mê hoặc trong mộng cảnh?
Nghĩ đến đây, Tiểu Lôi lớn tiếng nói:" Ê, nữ nhân giảo hoạt, tỉnh lại, ngươi mộng đủ chưa?"
Không có phản ứng, Phoenix vẫn tựa như một pho tượng, chỉ có mí mắt nàng mơ hồ run rẩy, cũng không biết trong mộng cảnh nàng đang gặp gỡ tình cảnh gì, mà sát khí trên người nàng càng ngày càng sắc bén!
Tiểu Lôi định đưa tay vỗ vào người nàng một chút, ngón tay vừa mới chạm vào áo nàng, không ngờ cảm thấy đầu ngón tay tựa như bị kim châm!
Nữ nhân giảo hoạt này. Mộng thấy cảnh tượng chiến đấu thảm thiết đến thế nào? Sát khí toàn thân không ngờ có thể bành trướng đến mức như vậy?
Tiểu Lôi sợ hãi than thầm.
Đột nhiên, nhìn khăn che mặt của Phoenix, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra một ý niệm không thể ức chế trong đầu……
Có nên thừa dịp hiện tại xem mặt nàng ta hay không?
Tiểu Lôi thật sự hiếu kỳ Phoenix này rốt cuộc là có lai lịch thế nào, hiện tại nàng hiển nhiên đang lâm vào trong mộng cảnh, nhìn bộ dáng bất động như tượng của nàng, có lẽ đừng nói Tiểu Lôi tháo xuống khăn che mặt của nàng, cho dù lột sạch quần áo của nàng, có lẽ nàng cũng không có phản ứng gì……
Ý niệm này trong đầu Tiểu Lôi một khi sinh ra, không cách nào áp chế được. Mặc dù hắn đã đáp ứng Phoenix đợi sau khi sự tình chấm dứt sẽ xem mặt của nàng, nhưng hiện tại cơ hội đang ở trước mắt……
Hừ, tiểu vô lại này không phải là loại quân tử câu nệ hứa hẹn.
Hắn ngẫm nghĩ, trên mặt lộ ra nụ cười cổ quái, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghiêm túc nói:" Phoenix này, ta hiện tại muốn nhìn mặt ngươi. À, mặc dù chúng ta đã có giao ước, nhưng hiện tại ta đột nhiên muốn lập tức xem ngay…… À, nếu ngươi phản đối, ta cũng sẽ không ép, vậy ta hỏi ngươi, ngươi chịu không? Ta đếm đến ba, ngươi không nói, vậy là đáp ứng!"
Ho khan một tiếng, Tiểu Lôi nhanh chóng nói:" Một hai ba! A! Ngươi không nói, coi như ngươi đáp ứng!"
Hắn cười cổ quái, đưa tay hướng về chiếc khăn che mặt trên mặt Phoenix.
Mắt thấy đầu ngón tay cơ hồ đã muốn đụng vào đến chiếc khăn che mặt, trong lòng Tiểu Lôi cũng tràn ngập tò mò và chờ mong…… Đột nhiên, nàng mở mắt khi tay chỉ còn cách chừng một đốt tay!
Tiểu Lôi giật mình, lập tức tựa như đứa nhỏ đang làm chuyện xấu bị bắt quả tang lui về phía sau hai bước, ho khan một tiếng, cười hi hi:" A a, thật có lỗi, ta thấy trên mặt ngươi có bụi……"
Nhưng Tiểu Lôi còn chưa nói xong, lại đột nhiên cảm giác không đúng!
Bởi vì ánh mắt xinh đẹp của Phoenix, không ngờ tràn ngập sát khí và địch ý!!
Ánh mắt ấy, căn bản không có một tia lý trí, tất cả đều là một loại sát khí gần như cuồng bạo! Trong đó chỉ có phá hủy!
Mắt thấy Thu Lộ kiếm bị Tiểu Lôi nắm chặt, Phoenix lại đột nhiên vặn người bắt đầu xoay tròn, Tiểu Lôi hắc một tiếng, cơ thể nhanh chóng xoay tròn theo đó. Hai nhân ảnh biến thành hai bóng mờ, kiếm khí tung hoành, quần áo trên người Tiểu Lôi xoạt xoạt, trong nháy mắt vạch thành vài đường. Trên người hắn tự nhiên xuất hiện một đoàn quang mang tiên pháp lấp lánh, trầm giọng quát:" Nữ nhân giảo hoạt, ngươi thật sự điên sao? Còn đánh tiếp sẽ không ổn đâu!"
Phoenix vẫn không nói, nàng trở tay nắm kiếm, đăng đăng đăng đăng liên tục lui hai bước, chuyển thành cầm kiếm bằng hai tay, lớn tiếng hét, cơ thể nàng đột nhiên chấn động, lập tức một đạo khí tức sắc bén dày đặc vô cùng từ trên thân nàng tỏa ra!
Sắc mặt Tiểu Lôi biến đổi, nghiến răng nói:" Điên, điên! Nữ nhân này điên rồi!"
Hắn đã cảm giác được Phoenix đã dùng đến chân bản sự, xuất ra Bách Trảm Quy Nhất! Chiêu này nếu xuất ra, có lẽ sẽ lập tức khiến cho kết giới phản ứng!
Tiểu Lôi không dám lãnh đạm, không đợi Phoenix tụ khí xong, đã phi thân xông tới, thân ảnh hắn bay giữa không trung như một con du long! Song thủ lăng không bắn ra hai đạo chỉ phong! Phoenix mặc dù đang nỗ lực ngưng tụ kiếm khí của mình, phản ứng lại không hề chậm lại dù là nửa phần, mắt thấy chỉ phong đến trước mặt, nàng nâng Thu Lộ kiếm đỡ trái, gạt phải, tranh tranh hai tiếng, Phoenix bị chấn động đến toàn thân run lên, lại thét lên một tiếng, ngón cái nhanh chóng lướt ngang trên kiếm phong ……
Ngón tay nàng lập tức bị rạch ra, một giọt máu tươi rơi xuống, chảy trên kiếm phong, không ngờ mơ hồ dưới kiếm khí băng lam sắc, tỏa ra màu xanh ngọc bích!
Tiểu Lôi thấy kiếm phong nàng biến màu, nhíu mày nói:" Nữ nhân lì lợm, không ngờ dụng pháp thuật "Bích Lạc Hóa Huyết"! Hắc!"
Bích Lạc Hóa Huyết này, chính là một loại pháp thuật của Tiêu Dao phái, người thi triển pháp thuật dùng máu tươi của mình nhỏ trên vũ khí, có thể gia tăng kiếm khí phát ra, bất quá hiện tại Phoenix rất hiển nhiên là đang mê man, không ngờ lại thi triển pháp thuật như vậy!
Phải biết rằng, phi kiếm của đông phương tu hành giả đều là tự mình luyện thành, cho dù không phải tự luyện, cũng sẽ mất thời gian rất lâu để tu luyện phi kiếm, nỗ lực làm phi kiếm và linh khí của mình tương thông, như vậy sau này sử dụng, mới có thể đắc tâm ứng thủ, ý tùy tâm động. Mà pháp thuật Bích Lạc Hóa Huyết, cũng chỉ có sử dụng trên phi kiếm do tu hành giả tự tay dùng linh khí luyện hóa, mới có thể có hiệu quả.
Thu Lộ kiếm này căn bản là không phải kiếm của Phoenix, mà là Tiểu Lôi cho nàng mượn, pháp thuật như thế nào có hiệu quả?
Bất quá Tiểu Lôi đã hoàn toàn nhìn ra Phoenix đã mất đi hết thảy lý trí, trong đầu chỉ dùng bản năng chiến đấu với mình! Bản năng khiến nàng đang đem hết thảy pháp thuật biết được sử dụng để tăng cường sức chiến đấu!
Tiểu Lôi biết không thể chờ đợi, phi thân búng tay vào trên kiếm phong của nàng.
Keng một tiếng, kiếm phong ông ông run rẩy, Phoenix như trúng lôi kích, toàn thân run lên, cơ thể lập tức lùi lại, hai tay nắm chuôi kiếm đồng thời rỉ máu, nhưng nàng lại kiên quyết không chịu buông tay, nhún người bổ một kiếm xuống Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi lắc mình né tránh, chỉ thấy kiếm khí băng lam sắc hóa thành một vòng xoáy cuồng bạo rồi nhanh chóng xoay tròn! Tiểu Lôi bất đắc dĩ, chỉ có thể phách ra một chưởng, một đạo kiếm khí sắc bén từ trên tay hắn bắn ra, phá vỡ vòng xoáy, nhưng Phoenix lại giống như một người điên, nhún người áp sát Tiểu Lôi, Thu Lộ kiếm trong tay điên cuồng nhắm Tiểu Lôi đâm tới.
Pháp lực nàng vốn không thấp, lúc này càng toàn lực thi triển ra, Tiểu Lôi không muốn thương tổn nàng, vốn là có thể né tránh. Nhưng Phoenix không lúc nào không tụ tập lực lượng, chỉ cần khi nàng tụ khí xong, lập tức dùng chiêu "Bách trảm quy nhất", nói không chừng sẽ dẫn phát kết giới tạo thành phản ứng dây chuyền, mọi người cùng chết. Cho nên Tiểu Lôi cũng không thể né tránh, chỉ có thể dùng cứng đối cứng tiếp kiếm khí của nàng, như vậy mới có thể tại mỗi một kiếm tiêu hao kiếm khí của nàng, không cho nàng có cơ hội ngưng tụ kiếm khí phát xuất "Bách trảm quy nhất"!
Mắt thấy Phoenix tựa như điên cuồng oanh tạc như bão tố, Tiểu Lôi cũng mất kiên nhẫn, tung ra một chưởng nhẹ nhàng áp trên vai nàng, ai ngờ Phoenix chỉ hơi cúi người một chút, lập tức vươn thẳng người, miệng phun ra một ngụm máu tươi! Không ngờ thà bị thương, cũng không chịu lui nửa bước! Quyết ý liều mạng cùng với Tiểu Lôi!
"Mẹ ngươi. Phong nữ nhân, không muốn sống nữa sao, còn liều mạng như vậy à!" Tiểu Lôi tức giận mắng to, nếu không phải bởi vì mình không muốn đả thương nàng, Tiểu Lôi đã sớm đánh ngã nàng ta.
Hơn nữa, Thu Lộ kiếm trong tay nữ nhân này đích xác bất phàm, chính là nhân gian đệ nhất thần binh, nếu là vũ khí khác, cho dù pháp lực Phoenix cao cường, cũng vị tất thương tổn được Tiểu Lôi. Nhưng đối mặt cao thủ, lại cầm thần binh như vậy, Tiểu Lôi không thể dựa vào kim thân có xích châu dung hợp mà chống đỡ được.
Cuối cùng, hắn mắng to:" Được! Ả điên này, lão tử liều mạng không cần thanh phá kiếm này nữa!"
Nói xong, hắn tung người lui ra phía sau hai bước, đột nhiên song thủ giơ lên cao, miệng ngâm nhẹ!
Tay áo hắn lập tức bay ra một đoàn hắc khí! Đoàn hắc khí mơ hồ mang theo quang mang đen bóng, phảng phất là một thanh thần binh lợi nhận!
Thanh binh khí này dài một trượng, toàn thân bị hắc khí bao phủ, đáng sợ vô cùng!
Tiểu Lôi cầm binh khí trong tay, chỉ cảm thấy lòng bàn tay lạnh như băng.
Binh khí này cũng là hắn lần đầu tiên mang ra sử dụng! Cho dù là chính hắn, cho tới bây giờ chưa dùng đến binh khí này, ngay cả gặp cũng chưa gặp qua.
Vốn binh khí này không phải là của Tiểu Lôi, mà là lần này đến châu âu, trước khi xuất phát, hầu tử đó cho hắn mượn sử dụng!
Lúc ấy hầu tử đó biết lần này phải đi tây phương đánh nhau, nhất thời vui vẻ như cuồng, chỉ hỏi Tiểu Lôi dùng binh khí gì, Tiểu Lôi liền xuất ra Thu Lộ kiếm, vốn hắn rất đắc ý, nghĩ đến Thu Lộ kiếm là nhân gian đệ nhất thần binh, tự nhiên bất phàm, làm sao biết hầu tử đó chỉ nhìn qua đã coi như rác rưởi quăng sang một bên. Miệng kêu lên:" Càn quấy! Càn quấy! Nhóc con này rất hiểu sự! Ta nhìn ngươi thông minh, đáng tiếc có bản sự như vậy, lại cầm một cây gậy cời lò xấu xa như vậy! chỉ bằng cây cời lò ngươi đem ra ngoài, cũng đủ xấu hổ chết người! Ngươi đừng có đi theo ta, miễn cho lão nhân gia mất mặt cùng với ngươi!"
Lúc ấy Tiểu Lôi ngạc nhiên.
Thu Lộ thần kiếm chính là nhân gian đệ nhất thần binh, sao lại đến miệng hầu tử đó, lại bị giáng thành một cây gậy cời lò?
Hầu tử đó lúc ấy cười lạnh nói:" Thứ phế vật này của ngươi, tại nhân gian tự nhiên là bảo bối, nếu là đặt ở thiên đình, ngay cả đám nhị lưu thần tướng trong thiên binh cũng không thích dùng. Ngươi bản sự không nhỏ, tại sao lại vẫn không có một thanh binh khí thuận tay!"
Lúc ấy Tiểu Lôi rất buồn bực, nghĩ thầm ta sao có thể cùng lão nhân gia ngài so bì? Cây côn của ngài, đó là thần binh nổi tiếng thiên thượng địa hạ. Ta thật sự muốn có một cây, lại không biết đi tìm ở đâu đây!
Bất quá lời này vừa nói, Tiểu Lôi cũng đại thể minh bạch. Vốn Thu Lộ kiếm này tại nhân gian cố nhiên là bảo bối hiếm có, tới trên thiên đình cũng không là gì cả.
Lúc ấy hầu tử đó liền tùy ý quăng một thứ gì đó cho Tiểu Lôi, chỉ nói là một món binh khí, lại chỉ tạm thời cho Tiểu Lôi mượn dùng một lần. Dùng xong thì trả lại. Khi không động thủ tuyệt đối không thể lấy ra.
Lúc ấy Tiểu Lôi đã đoán được thân phận của hầu tử đó, mặc dù còn không nói ra, nhưng dù sao trong lòng đã biết chắc. Vốn còn si tâm vọng tưởng hầu tử sẽ đem kim cô bổng cho mình mượn, nhưng sau đó thấy hầu tử lấy kim cô bổng đánh thiên sứ, đã biết thứ mình cầm là không phải.
Lúc này cuối cùng lấy nó ra, nghĩ thầm hầu tử miệng đem Thu Lộ kiếm coi rẻ như vậy, lại khá coi trọng thứ này, nghĩ đến là nó nhất định có thể thắng được Thu Lộ kiếm.
Hắn lúc này trong lòng cũng rất tò mò, rốt cuộc là binh khí như thế nào, không ngờ có thể làm hầu tử cũng nói là thứ rất tốt. Còn nghiêm lệnh với mình, không động thủ không được sử dụng, hơn nữa chỉ được dùng một lần!
Nói thì chậm khi đó lại rất nhanh!
Chỉ nghe thấy Tiểu Lôi ngang nhiên rống to, song thủ lấy ra một món đồ dài một trượng trên thanh binh khí có hắc sắc vương vấn, cuối cùng mới dần dần tán đi, nhưng nhìn lên, chỉ thấy trên đó ghi rõ:
"Hắc tự ô kim khước vô nhận, nhất đoan đại lai nhất đoan tiểu, đãn kiến thốn đầu tam xích tam, bỉ ly đoản khước hựu lưỡng phân, cửu xỉ khanh nhiên tự cương nha, tức khả lê điền hựu năng canh, đoan thử diệu bảo thiên hạ vô, khước thị thiên bồng thủ thượng vật."
Tiểu Lôi nhìn rõ, vừa thấy thiếu chút nữa tức giận đến ngất đi.
Thứ binh khí lợi hại thần kỳ gì đó cầm trong tay, không phải là "Cửu xỉ đinh ba" thì là cái gì?!
Mẹ ngươi tên Bật Mã Ôn chết bầm! Không ngờ cho ta mượn thần binh lợi nhận chó má gì đó, hóa ra là Cửu Xỉ Đinh Ba mượn của Trư Bát Giới!!
Tiểu Lôi chỉ cảm thấy khóc cười không được, cầm Cửu Xỉ Đinh Ba nơi tay, thật sự không oan uổng hắn một ngày trước đã gọi hầu tử đó vài tiếng "Đại sư huynh".