Tiểu Lôi lẳng lặng nghe xong nhưng hắn không nói một chữ nào, nhanh chóng tiến lên vài bước, không hề lý tới sự né tránh của Điền Kha Nhi, một tay trước tiên siết chặt lấy cái eo nhỏ nhắn mềm mại của nàng, tay kia nắm lấy hai tay đang vùng vẫy của Điền Kha Nhi, gắng sức giữ chặt nàng trong lòng, không cho nàng nhúc nhích, sau đó không để ý tới tiếng kêu la kinh ngạc của nàng, miệng áp tới đôi môi mềm mại thơm tho của Kha Nhi mà hôn tới.
Lúc bắt đầu, Điền Kha Nhi vẫn còn cố gắng vùng vẫy, hai tay ở phía sau lưng Tiểu Lôi cứ vận sức đấm thùm thụp, quai hàm nghiến chặt, hơi thở dồn dập.
Tiểu Lôi không để ý tới quyền đầu giống như chuồn chuồn điểm nước của Kha Nhi, chuyên tâm nhất ý giày vò trên đôi môi đối phương, sau đó vươn lưỡi, gắng sức cạy mở hàm răng Kha Nhi. Điền Kha Nhi mới đầu biểu hiện rất kiên cường, kiên quyết nghiến chặt răng, nhưng nụ hôn này dài quá, nàng bắt đầu hít thở không thông, rốt cục hàm răng trong lúc vô lực lộ ra một khe hở, lưỡi Tiểu Lôi lập tức lanh lẹ chui tọt vào, sau đó dễ dàng tìm được chiếc lưỡi hồng nhỏ của Điền Kha Nhi, gắng sức quấn lấy nhau.
Khí lực giãy dụa của Điền Kha Nhi càng ngày càng yếu, cơ thể dần dần không còn vặn vẹo nữa, hai tay cũng không hề đánh Tiểu Lôi, ngược lại còn ra sức ôm lấy cổ Tiểu Lôi, tận tình áp sát cơ thể vào người Tiểu Lôi.
Thời gian nụ hôn càng lâu, cơ thể Điền Kha Nhi dần dần trở nên yếu ớt, chân tựa hồ cũng không đứng thẳng được, cả người cứ đeo trên người Tiểu Lôi. Cánh tay Tiểu Lôi ôm lấy eo nàng dần dần tăng sức, giữ lấy nàng. Giờ phút này khí trời không hề lạnh, quần áo Kha Nhi mặc cũng mỏng, nàng nép người trong lòng Tiểu Lôi, cơ thể mềm mại áp sát lên thân thể hắn. Tiểu Lôi cơ hồ có thể không mất chút sức nào vẫn cảm giác được thân thể thanh xuân mềm mại của cô gái trong lòng, mang lại cho hắn cơn dụ hoặc nóng bỏng. Đặc biệt là cặp gò bồng đảo mềm mại đáng ép lên ngực, giống như hai luồng hoả diễm ma sát. Điền Kha Nhi hít thở càng trở nên dồn dập, trong mũi cũng phát ra thanh âm "ồ ồ" nhè nhẹ.
Khi nữ nhân động tình kiểu này, từ trong mũi lại phát xuất ra thanh âm, sức hấp dẫn đối với nam nhân thật là không thể chống cự nổi.
Hơn nữa, ba năm chờ đợi, mới ấp ủ được một nụ hôn nồng nàn như vậy!
Tiểu Lôi đã nhịn không được hoả nhiệt phía dưới tiểu phúc, một cánh tay hắn đã nhịn không được từ phía sau lưng Kha Nhi chậm rãi lần xuống dưới, hạ xuống kiều đồn tròn mẩy nhô cao, nhẹ nhàng bóp bóp hai cái.
Đối với người chưa hiểu chuyện đời như Kha Nhi mà nói, loại hấp dẫn này đã làm nàng không thể chịu đựng nổi, liền hô lên một tiếng... Đáng tiếc tiếng kêu la còn chưa kịp phát ra, đã bị Tiểu Lôi chặn lại ở trong miệng. Khuôn mặt Điền Kha Nhi đỏ bừng như bị thiêu đốt, lập tức toàn thân đều giống như bốc lửa, cả người giống như bị một ngọn lửa thiêu đốt, cơ thể bắt đầu giống như cá ra khỏi nước, ở trong lòng Tiểu Lôi gắng sức vặn vẹo, cơ thể tận tình cọ sát vào trong lòng Tiểu Lôi. Tiểu Lôi liền buông lỏng cánh tay kia để nó thuận từ eo lên bụng của Kha Nhi, rồi sau đó thẳng một đường tiến lên trên.
Khi hắn rốt cuộc nhẹ nhàng nắm bắt được nụ hoa mềm mại trước ngực Kha Nhi, đột nhiên Kha Nhi lúc này mới bừng tỉnh lại. Cơ thể gắng gượng một chút , ra sức giãy dụa miệng la hoảng: "Không... không được!"
Nàng gắng sức xoay đầu về phía sau, thử tránh né miệng Tiểu Lôi, miệng cầu xin nói: "Tiểu Lôi ca ca... không được, đừng mà...."
Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, lúc này mới buông tay ra, chuyển thành ôm lấy eo Kha Nhi, sau đó nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng một cái.
Khuôn mặt Điền Kha Nhi đỏ bừng như ráng chiều, sóng mắt mông lung, dường như muốn khóc. Nàng đột nhiên áp tới môi Tiểu Lôi cắn khẽ một cái. Sau đó lại cố ý làm mặt giận, khuôn mặt đỏ bừng, nói: "Anh... không phải anh không cần em sao? Vì sao còn.... còn.. còn... như vậy... như vậy đối với em..."
Tiểu Lôi hân thưởng kỹ lưỡng vẻ quyến rũ của cô thiếu nữ ngượng ngùng cùng với nét hơi giận dữ, sau đó ôm lấy nàng, hôn trên cần cổ trắng nõn của nàng một cái, rồi nói vào bên tai nàng: "Ai nói anh không cần em. Anh cần em...."
Điền Kha Nhi hoảng hốt nói: "Vậy... vậy anh sẽ không bỏ lại em chứ?"
"Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!" Ngữ khí Tiểu Lôi kiên định, một tay nâng cằm Điền Kha Nhi lên, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, dùng một loại ngữ khí kiên định nói: "Sẽ không có nữa!"
"...Được rồi!" Điền Kha Nhi cong môi lên, lệ thuỷ trong hốc mắt đã ướt nhoè, sau đó nỉ non: "Nếu như anh lại ức hiếp em... lại không để ý tới em... em sẽ... em sẽ..."
"Sẽ thế nào?" Tiểu Lôi cười hì hì nói.
"Em sẽ khóc cho anh xem!" Điền Kha Nhi nói xong, trên mặt lại đỏ bừng.
Tiểu Lôi nhìn cô thiếu nữ ngượng ngùng trong lòng, nhẹ nhàng liếm đi lệ ngân nơi khoé mắt nàng, trịnh trọng nói bên tai nàng: "Sau này, anh tuyệt đối sẽ không để cho em rơi lệ nữa! Tuyệt đối sẽ không!"
Điền Kha Nhi nhìn chăm chú ánh mắt Tiểu Lôi, ngữ khí vẫn có chút sợ hãi: "Anh... anh sẽ không tiếp tục gạt em chứ?"
Tiểu Lôi hít một hơi, nháy nháy mắt, mỉm cười, sau đó cố ý nói với giọng điệu khoa trương, lại làm ra vẻ mặt bi thương: "Đã từng... có một đoạn tình yêu chân thành diễn ra trước mắt anh ~~~ nhưng mà anh không trân quý nó ~~~! Đợi đến khi mất đi, mới hối hận thì đã muộn màng~~~"
Điền Kha Nhi nhịn không được khúc khích cười, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, sẵng giọng: "Anh lại dùng cái giọng này để chọc cho em vui thôi."
Lập tức, hai người lại ôm lấy nhau, rồi lại là một nụ hôn dài nồng nhiệt. Nhưng lần này vẫn không kịch liệt như vừa rồi, nhưng ân tình lại miên man. Đến vài phút sau, hai người mới tách ra. Điền Kha Nhi ngẩng đầu lên chăm chú nhìn Tiểu Lôi hồi lâu rồi đột nhiên trong mắt hiện lên một chút kinh hoảng, thì thầm: "Tiểu Lôi ca ca... lần này có thể đến gặp em, trong lòng em không gì thích hơn... nhưng mà em còn có một chuyện muốn cho anh hay.... Em nói xong anh không được giận em nha!"
"Ài." Tiểu Lôi mỉm cười, ôn nhu nói: "Em yên tâm, vô luận em có chuyện gì, anh đều sẽ không giận em."
Trong mắt Điền Kha Nhi hiện lên một chút ưu tư: "Em... Hôm nay em từ trong nhà chạy ra ngoài tìm Lôi Hống ca ca khóc... tuần sau em... tuần sau phải kết hôn... ba ba muốn gả em cho người khác..."
"...Cái gì!!!!" Tiểu Lôi hét lớn một tiếng, lông mày lập tức dựng đứng lên.
Điền Kha Nhi lập tức hoảng hốt, vội vàng nói: "Tiểu Lôi ca ca, em không hề thích người kia mảy may nào... là ba ba muốn em lập gia đình.... Người kia là bạn làm ăn của ba ba...."
"Hừ! Bạn làm ăn!" Tiểu Lôi cười lạnh.
Điền Chấn làm ăn gì, Tiểu Lôi trong lòng rất rõ ràng!
Điền Kha Nhi vừa thấy Tiểu Lôi tức giận, vội vàng ôm lấy hắn, càng nói nhanh hơn: "Trong lòng em chỉ nhớ anh, đợi anh. Nhưng mà em đợi cũng đã ba năm. Ba ba không cho em tiếp tục đợi nữa... em biết người muốn tốt cho em. Nam nhân kia em đã gặp qua, ba ba nói hắn tốt lắm. Nhưng em không thích hắn... nhưng mà ba ba người..." Điền Kha Nhi vốn tính tình nhu nhược như nước, dưới tình huống lo âu kiểu này, càng thêm nói không rõ ràng, cuối cùng giọng nói đã pha lẫn nghẹn ngào, nói đứt quãng: "Em... trong lòng em lo lắng, hôm nay liền trốn chạy ra ngoài... tìm Lôi Hống ca ca... nếu quả thực không được, em muốn bỏ nhà đi...."
"Con mẹ nó!" Tiểu Lôi mắng một câu: "Cái tên gia hỏa Lôi Hống này. Đại sự như vậy, sao cũng không nói cho ta biết một tiếng!"
"Lôi Hống ca ca không biết." Điền Kha Nhi thở dài: "Quan hệ hiện tại giữa nhà em cùng với nhà Lôi Hống ca ca so với năm đó không còn như xưa nữa, lúc nào cũng rất khẩn trương. Mặc dù ba năm nay, mọi người không đấu nhau nữa, những cũng không có qua lại với nhau. Chỉ có mình em vẫn lén giữ liên hệ với Lôi Hống ca ca. Bất quá ba ba hiện tại trông chừng em rất nghiêm ngặt, nên liên hệ cũng ít hơn. Cho nên, sự tình này Lôi Hống ca ca cũng là hôm nay nghe em nói mới biết."
Tiểu Lôi lúc này mới thở dài, hắn ngẫm nghĩ, chuyện này nói đến cùng cũng phải trách mình.
Hơn nữa nói thật ra, cũng không thể trách Điền Chấn.
Ai bảo tự mình đi liền một mạch ba năm, biệt vô âm tín?
Nói thật ra, năm đó Điền Chấn đã bị Tiểu Lôi lay chuyển, trong lòng căn bản chấp nhận việc Tiểu Lôi cùng với con gái của mình quen nhau. Nhưng Tiểu Lôi lại đột nhiên biến mất. Đi một mạch là ba năm, tin tức gì cũng đều không có!
Đáng thương tấm lòng bao la của phụ mẫu. Nếu Tiểu Lôi đã biến mất, tóm lại là không thể để cho nữ nhi mình đợi đằng đẵng cả đời như vậy?
Hơn nữa Điền Kha Nhi đang độ tuổi xuân nở rộ, làm phụ thân cũng không thể cứ nhìn tuổi xuân của con gái qua đi như vậy, cho nên mới an bài cho nữ nhi của mình một hôn sự khác, về tình về lý, cũng không có gì sai.
Tiểu Lôi nghĩ một chút, đã ngẫm rõ ràng, nỗi tức giận trong lòng biến mất. Hắn ngẫm nghĩ rồi nói: "Được rồi, chuyện này anh sẽ giải quyết." Nói xong, hôn Kha Nhi một cái rồi hạ giọng nói: "Yên tâm, em là của anh.... ngoại trừ anh ra, ai cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện cưới em đi."
Điền Kha Nhi cười ngọt ngào: "Ưm, em biết anh nhất định có biện pháp. Tiểu Lôi ca ca, em biết anh rất lợi hại."
Đôi mắt hoa đào của nàng sưng húp đi vì khóc, giờ phút này lại tràn đầy vui vẻ, càng thêm kiều diễm mê hồn. Tiểu Lôi nhìn đến động tâm, nhịn không được bèn ôm nàng hôn một cái, rồi lập tức ngẫm nghĩ, hắn vốn tính là muốn dứt khoát đem Điền Kha Nhi về nhà là xong. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nếu bản thân đã quyết định ở chung với Điền Kha Nhi, tốt nhất là không nên có quan hệ căng thẳng với Điền Chấn. Dù sao đi nữa thì đó cũng chính là bố vợ tương lai của mình a.....
Nói xong, Tiểu Lôi thở dài: "Kha Nhi, anh nói với em một chuyện, em đi về nhà trước được không? Ngày mai anh sẽ chính thức đăng môn bái phỏng cha em, sau đó nói với ông ấy chuyện của hai đứa mình."
"Anh...anh lại muốn em về nhà?" Điền Kha Nhi cong môi lên, lại muốn khóc.
Tiểu Lôi vội vàng ôm lấy nàng ra sức dỗ dành, Điền Kha Nhi trời sinh tính khí nhu nhược, liền vẫn tránh không được lời ngon tiếng ngọt của Tiểu Lôi, cuối cùng mới bán tín bán nghi đáp ứng quay về nhà.
Nàng kiên trì không cho Tiểu Lôi tiễn mình, mà là chạy tung tăng đi mất.
Cô nàng này không giấu được sự tình trong lòng, hôm nay có thể cùng Tiểu Lôi trùng phùng, thấy được mình có thể ở chung được với người yêu, vậy phiền não gì cũng ném đi hết, tung tăng tới xa xa rồi đột nhiên ngoảnh đầu nhìn Tiểu Lôi ngọt ngào cười, lớn tiếng nói: "Tiểu Lôi ca ca, anh có biết không? Em yêu anh yêu anh lắm!"
Thanh âm nàng vốn rất nhỏ, mặc dù là lớn tiếng nói chuyện, nhưng dù sao cũng là thẹn thùng, nói xong, cũng không quay đầu lại liền chạy đi mất.
Cũng may mắn tu vi Tiểu Lôi rất cao, lúc này mới nghe được rõ ràng, nếu là kém vài phần tu vi, thật sự là không nghe thấy.
Tiểu Lôi đứng tại chỗ nghĩ một lúc, lúc này, Lôi Hống mới run run rẩy rẩy từ xa xa chạy trở về, hắn cả đầu cả mặt tất cả đều là đất, trên người còn có không ít lá khô nhánh cây, cũng không biết vừa rồi Tiểu Lôi quăng hắn đến địa phương nào.
"Kha Nhi đi rồi hả?" Lôi Hống đi tới trước mặt Tiểu Lôi nhưng không có tìm Tiểu Lôi tính sổ, ngược lại ôn hoà nhã nhặn nói một câu.
"Ừ." Tiểu Lôi gật gật đầu.
Lôi Hống nói: "Ta vừa rồi đã trở về từ sớm, vẫn tránh ở xa xa, để cho hai người các ngươi nói chuyện."
"Ta biết." Tiểu Lôi cười, nhẹ nhàng nện Lôi Hống một quyền: "Đại tinh tinh, xin lỗi về chuyện vừa rồi. Bất quá còn có một chuyện muốn phiền ngươi một chút."
"Cái gì ?"
Tiểu Lôi khẽ cười, hắn cười rất quỷ dị: "Vị hôn phu mà Điền Chấn an bài cho Kha Nhi có lai lịch thế nào? Với gia thế của ngươi, trong chốc lát có thể tìm được tư liệu không?"
"Ồ." Lôi Hống gật gật đầu: "Chắc là không khó, phỏng chừng cũng không phải là người ghê gớm gì. Nếu là bạn làm ăn của Điền Chấn thúc thúc, phỏng chừng là một gia tộc người Hoa ở Nam Dương, cũng có thể là thế gia gì đó ở phương bắc. Ta quay lại gọi điện thoại, nhiều nhất hai tiếng đồng hồ, tư liệu có thể đưa tới."
Biện pháp tốt nhất để giải quyết tình hình, chính là chặt đứt từ ngọn nguồn căn nguyên." Tiểu Lôi cười rất tự tin.
"Ngươi sẽ không động tay chân gì đối với vị hôn phu tiên sinh đó chứ?" Lôi Hống nhìn Tiểu Lôi mỉm cười, trong lòng có chút sợ hãi. Về cơ bản, mỗi lần trên mặt Tiểu Lôi lộ ra loại mỉm cười này, liền đại biểu cho việc hắn chuẩn bị muốn tính kế hại người.
"Ta sẽ không có hành động thô lỗ." Tiểu Lôi cười rất bình tĩnh: "Bất quá ta sẽ nghĩ biện pháp dùng một chút thủ đoạn, khuyên nhủ vị tiên sinh đó, huỷ hôn ước này."
"Khuyên?" Lôi Hống nhíu mày: "Khuyên thế nào?"
Tiểu Lôi chớp mắt: "Ta đương nhiên có biện pháp của ta, tỷ như..." Hắn ho khan một tiếng, cười rất ác ý.
"Tỷ như.... vị hôn phu tiên sinh này đột nhiên bị quái bệnh nào đó, vừa thấy nữ nhân liền chán ghét đau đầu... hay là vị hôn phu tiên sinh này đột nhiên sau một đêm tỉnh lại, từ một mỹ nam tử nhanh nhẹn biến thành một thằng đầu heo... hay là, hắn đột nhiên có thay đổi lớn về xu hướng tình dục của chính mình, đột nhiên sau một đêm không thích mỹ nữ, chỉ thích nam nhân...."
Lôi Hống buồn nôn đến mức run cả người.
Tiểu Lôi phẩy phẩy tay: "Yên tâm, ta sẽ không có đùa quá mức. Trên cơ bản, chỉ cần sự việc hôn sự của Kha Nhi định đoạt, ta sẽ làm cho hắn khôi phục bình thường, nói không chừng lại cho hắn một chút bồi thường là được.
Đích xác là sự tự tin của Tiểu Lôi rất có đạo lý. Trên thực tế, ít nhất tại phàm gian, Tiểu Lôi không cho rằng còn có người nào có thể là đối thủ của mình.
Tên gia hoả nào có thể cùng tiểu gia tranh đoạt nữ nhân, sợ rằng còn chưa có sinh ra!
Tiểu Lôi cùng với Lôi Hống giờ phút này đều không biết lai lịch cùng bối cảnh của vị hôn phu mà Điền Chấn an bài cho Kha Nhi, lại không hề đơn giản... Mà chuyện này, cơ hồ lại trở thành một sợi dây dẫn tối hậu để châm ngòi khối thuốc nổ!