Tiên Âm nghe Tiểu Lôi đem Nhất Tiên nói thành Diệu Yên, sắc mặt hơi đổi, nhưng vẫn đáp lại: "Ngươi nói cũng đúng. Chỉ là Tứ Đại Kỳ Nhân cùng Ngũ Phương Cao Nhân Bảng bất đồng. Ngũ Phương Cao Nhân Bảng đó là trăm năm một lần Tiên Lâm Thịnh Hội, mọi người tỷ thí bầu ra. Có thời điểm Tiên Lâm thịnh hội sau khi tỷ đấu, có người thua có kẻ thắng, danh tự Ngũ Phương Cao Nhân có thể thay đổi. Nhưng Tứ Đại Kỳ Nhân thì lại khác, bọn họ tựa hồ từ ngàn năm trước đã tồn tại rồi, mỗi người đều có tu vi thông thần, chỉ là không biết vì cái gì vẫn ở lại nhân gian. Mấy trăm năm nay cũng ít khi xuất hiện. Nhưng phần lớn những người có thân phận cao trong Tiên Lâm đều nghe qua danh tự của bốn người này.
Ngừng một chút, nàng chậm rãi nói: "Cho nên Ngũ Phương Cao Nhân cùng Tứ Đại Kỳ Nhân, ai cao ai thấp, cũng không cần phải nói. Trong Ngũ Phương Cao Nhân Bảng, đó là mỗi khi Tiên Lâm thịnh hội cử hành, ai pháp lực tiến bộ lợi hại đều có thể đứng đầu một hai trăm năm, nhưng còn Tứ Đại Kỳ Nhân vẫn luôn tồn tại".
Tiểu lôi nghe được, trong lòng quái dị, cười khổ nói: "Việc này, ta cho tới bây giờ vẫn chưa nghe qua. Vừa rồi lão đó đúng là Hữu Cầu Tất ứng Hoạt Bồ Tá saot? Hắn có chỗ nào lợi hại?"
Tiên Âm lắc đầu, nói: "Ta biết không nhiều, bốn người này, mấy trăm năm không lộ diện rồi, ta cũng là nghe sư phụ ta nói qua tên bọn họ mà thôi. Còn nói tu vi bốn người này không ai biết rốt cuộc cao bao nhiêu nữa. Huyền Các tứ lão của Tiên Sơn phái ta ngươi hẳn đã gặp qua? Vị sư thúc Quân Kiếm tiên tử là tiền bối của Tiên Sơn phái, cũng từng chiếm danh tự trên Ngũ Phương Cao Nhân Bảng một thời gian. Quân Kiếm tiên tử năm đó vốn tại Tiên Sơn phái cũng không kiệt xuất. Sau từng được Lãnh Diện Vô Tình Ngọc Tu La nhìn trúng, mang đi dạy dỗ tiên pháp mười năm, sau khi trở về, nhất cử tại Tiên Lâm thịnh hội dương danh. Vậy lợi hại thế nào, cũng không khó đoán"
Lợi hại như vậy sao?
Dạy một đồ đệ, có thể đoạt được danh tự Ngũ Phương Cao Nhân tại Tiên Lâm đại hội.
Tiểu Lôi mở miệng, cười khổ nói: " Còn gì nữa?"
Tiên Âm suy nghĩ một chút, nói: "Cụ thể, chỉ có lão nhân này biết, ta cũng chỉ là nghe nói. Trong bốn người này, danh khí lớn nhất chính là Bồ Tát Hữu Cầu Tất ứng. Truyền thuyết người này năm xưa từng học phật, nhưng sau lại phản lại phật gia, cải nhập đạo gia. Hình như là vào Côn Luân phái, nhưng sau lại rời khỏi Côn Luân phái. Tiêu dao nhân gian. Hắn là người thiện tâm, nếu phàm nhân gặp hắn, có chuyện khó xử khẩn cầu, chỉ cần người khẩn cầu không phải kẻ đại gian đại ác, chính là hữu cầu tất ứng. Cho nên truyền thành đại danh, tạo thành thanh danh Bồ Tát
"Ba người kia thì sao?"
"Ba kẻ đó, Lãnh Diện Vô Tình Ngọc Tu La. Hư Tình Giả Ý Độc lang quân hai người tương truyền vốn là là một đôi phu thê hợp tịch song tu, bất quá không biết tại sao trở mặt thành cừu nhân. Quân Kiếm sư thúc của ta từng được Ngọc Tu La dạy dỗ, nhưng nàng vẫn thủ khẩu như bình, vô luận thế nào cũng không chịu nói với người ngoài. Cho nên Ngọc Tu La rốt cục là ai, bây giờ rất ít người biết, chỉ là xem ra bằng cái tên này, chắc là một nữ nhân tính tình lạnh lùng."
Tiểu Lôi nghĩ thầm, quả nhiên như thế, ngày đó xem Quân Kiếm. Cũng là một nữ nhân lạnh lùng, nghĩ đến sư phụ là gì thì đệ tử như vậy.
Dừng một chút, Tiên Âm chậm rãi nói: "Ngọc Tu La này cùng Độc lang quân hai người. Tương truyền năm xưa cũng từng là nhân vật trên bảng Ngũ Phương Cao Nhân, nhưng sau đó Độc lang Quân, không biết vì chuyện gì, tính tình đại biến, nhập ma đạo, Độc lang quân thật là tự cao, lúc ấy phóng ra cuồng ngôn, nói Ngũ Phương Cao Nhân chỉ là trò cười, lại còn nói sau hắn ngũ phương cao nhân bảng gì đó đều phải hủy bỏ, lúc ấy mọi người chỉ cho là hắn nói hươu nói vượn, cũng không ai để ý tới, những người có tu vi thâm hậu lại càng khinh thường hắn. Có điều sau này, Độc lang quân lại đắc thủ. Sau một lần Tiên Lâm Thịnh Hội, thiên hạ bầu ra Ngũ Phương Cao Nhân, nhưng Độc lang quân lại tìm tới cửa, liên tiếp năm ngày, bái phỏng năm người, đánh bại năm người, làm cho trong đó bốn người đương trường xấu hổ mà tự sát. Nhớ năm xưa hắn một thân một mình, trong vòng năm ngày thắng năm trận, đánh bại nhân vật trong bảng Ngũ Phương Cao Nhân, uy phong đến nhường nào!"
Nói tới đây, Tiên Âm trên mặt lộ vẻ xuất thần.
Tiểu Lôi nghe đến mê mẩn, vẻ mặt khiếp sợ! Hắn nhịn không được hỏi: "Nói như thế, Độc Lang Quân là thiên hạ vô địch??"
Tiên Âm lắc đầu nói: "Cũng không phải vậy. Độc Lang Quân mặc dù nhất thời hoành hành, nhưng dù sao làm ra chuyện này, công nhiên cùng thiên hạ Tiên Lâm đối ngịch, sau này, nhưng Ngọc Tu La lại ra mặt, cùng hắn đánh bảy ngày bảy đêm, cuối cùng hai người đều trọng thương, biến mất vô thanh vô tức. Độc Lang Quân cũng không xuất hiện nữa, mà Ngọc Tu La, cũng chỉ là năm đó xuất hiện một lần, dạy Quân Kiếmsư thúc của ta mười năm mà thôi. Chân chính thiên hạ vô địch, không phải Độc Lang Quân mà là một người khác!""
Sao? Chẳng lẽ là Hoạt Diêm Vương?"
Tiên Âm nói tới đây, trên mặt có chút cổ quái, nói: "Tứ Đại Kỳ Nhân, mặc dù đều có kinh nghiệm kinh người, nhưng là nói đến bản lãnh, phải công nhận là không có ai có thể so với Hoạt Diêm Vương. Hoạt Diêm Vương tính tình cổ quái, hỉ nộ vô thường, nếu hắn cao hứng, có thể nói là vạn gia sinh phật, nếu người bình thường gặp hắn, hắn quả thật so vói Hoạt Bồ Tát tâm địa còn từ bi hơn, nhưng nếu lúc tính tình hắn phản phúc, lúc đó chính là gặp người giết người, gặp quỷ giết quỷ. Tương truyền có hai tông phái, không biết như thế nào đắc tội Hoạt Diêm Vương, bị hắn trong một đêm giết sạch, đừng nói đến người, ngay cả một cái rễ cây trong sơn môn cũng không lưu lại!"
" Người kiêu ngạo như thế, chẳng lẽ không người nào trị được hắn ư?"
Tiên Âm cười cười: "Nói dễ vậy sao, từ lúc Hoạt Diêm Vương động thủ, cho tới bây giờ không để lại người sống, cho dù là người được ân huệ của hắn, căn bản cũng không nhìn thấy bộ dạng của hắn. Hơn nữa hắn thật sự rất ít lộ diện, ngay cả có tung tích, cũng là thấy đầu không thấy đuôi ...... cho nên, căn bản không có người biết Hoạt Diêm Vương là ai, mặc dù cũng làm qua chuyện tốt, nhưng là nói tới giết người là nhiều, cho nên mới được cái danh hiệu này. Nếu thật sự nói thiên hạ vô địch, kỳ thật hắn mới là chân chính! Hắc hắc, nói ra, Hoạt Diêm Vương này cùng Côn Luân phái cừu hận cực sâu. Năm đó Hoạt Diêm Vương làm một chuyện quá mức tàn nhẫn, Côn Luân chưởng môn lúc đó nói ra, phải làm thế này thế kia, kết quả sau ba ngày, Hoạt Diêm Vương tìm tới cửa. Côn Luân chưởng môn không địch lại, kết quả cùng bốn sư đệ xuất thủ, nhưng lại bị Hoạt Diêm Vương nhất kiếm trảm xuống, đem Côn Luân chưởng môn chém thành hai nửa tại chỗ, ba sư huynh đệ, cũng chết hai người, người còn lại, cuối cùng tiếp nhận chưởng môn Côn Luân, nhưng là từ đó về sau không dám đối địch cùng Hoạt Diêm Vương. Côn Luân phái bắt đầu từ khi đó, suy yếu một trăm năm, vị trí thiên hạ Tiên Lâm khôi thủ, mói bị Tiên Sơn phái ta nhân cơ hội đoạt lấy. "
Tiểu Lôi cau mày nói: "Truyền thuyết này cũng quá hoang đường, Hoạt Diêm Vương cùng Côn Luân chưởng môn đánh một hồi, có người nhìn thấy, nhưng tại sao không ai biết bộ dạng của hắn chứ? "
"Đại chiến truyền thuyết tuyệt đỉnh trên Côn Luân, người dưới chân núi chỉ có thể nhìn thấy trên Côn Luân tuyệt đỉnh tiên khí tung hoành, kiếm khi như sương, người không đủ tu vi, đừng nói là lên, thoáng tới gần một chút lập tức bị kiếm khí cắt thành mười bảy mười tám khối rồi! Từ xa nhìn lại thấy Hoạt Diêm Vương một kiếm bổ xuống Côn Luân chưởng môn, giết hai sư đệ của hắn, một cao thủ còn lại, bị phế đi cặp mắt, chính là Hoạt Diêm Vương vẫn còn hạ thủ lưu tình, nhắn lại nói là không nỡ cắt đứt hương hỏa Côn Luân, mới để lại cho hắn một cái mạng mà thôi. Chỉ là đó là chuyện gần ngàn năm trước, với tu vi của Hoạt Diêm Vương trong truyền thuyết, sợ rằng đã sớm phi thăng, không còn ở nhân gian nữa. "
Ngừng một chút, Tiên Âm lại nói: "Chỉ là còn một lời đồn, nói Hoạt Diêm Vương căn bản không phải là người tu tiên mà là tu ma đạo, bởi vì pháp lực của hắn quá mức bá đạo, chống lại thiên hòa, không giống trung hòa chi khí như tu tiên nhân. Hoạt Diêm Vương rốt cuộc là tu ma hay tu tiên không ai biết. Từ cổ chí kim, chính thức có thể thiên hạ vô địch thủ có lẽ cũng chỉ có mình hắn. Chỉ bởi vì cừu gia hắn nhiều, người hận hắn cũng không ít, nhưng trong lòng mọi người quả thật chỉ có thể nhìn vào tu vi của hắn mà nuốt giận, tự nhận không phải đối thủ. Năm đó vào thời điểm Độc Lang Quân xuất khẩu cuồng ngôn, thiên hạ ngũ phương cao nhân còn có thể phấn khởi phản kích, mặc dù không địch lại nhưng là ít nhất trong lòng không sợ. Nhưng khi là Hoạt Diêm Vương... hắc hắc, ba trăm năm sau khi Hoạt Diêm Vương bổ đôi Côn Luân chưởng môn, Tiên Lâm thịnh hội không tái cử nữa. Cho đến mấy trăm năm nữa khi không thấy Hoạt Diêm Vương xuất hiện, Tiên Lâm thịnh hội mới cử hành lại.
Tiểu Lôi nghe xong, trong lòng mơ hồ có chút cổ quái, phảng phất cảm thấy có ý niệm kỳ quái lóe lên trong đầu, lập tức bắt lấy.
Vào lúc đó, nghe thấy thanh âm của Hoạt Bồ Tát ở phía sau truyền đến
"Nữ tử này quá lắm mồm rồi. Phải biết là tính tình Hoạt Diêm Vương rất cổ quái, không thích người khác nói bậy sau lưng hắn. Nếu hắn nghe thấy được, có lẽ tính mệnh của ngươi khó giữ được a. Phải biết mọi việc đều họa là từ ở miệng mà ra, a, ngươi là hoa yêu biến ra, phải biết tu vi của ngươi có được là không dễ, hãy cẩn thận làm người đi!"
Nói xong, một đợt kình phong bắn tới, một viên dược hoàn bạch sắc ngừng ở trước mặt Tiên Âm.
Tiểu Lôi xoay người lại, Hoạt Bồ Tát vẫn không lộ diện, chỉ có thanh âm trong rừng cây truyền đến: "Dược hoàn cũng đã được mấy trăm năm rồi, cũng không biết còn hữu dụng không, ngươi trước tiên phục dụng đi, nếu như không linh như ta nói, cũng đừng nghe chủ ý tìm cách làm đệ tử Côn Luân của tên tiểu tử kia nữa, mà trực tiếp tìm đến núi Côn Luân tìm đương đại chưởng môn đòi hắn đưa giải dược, nói là ta bảo ngươi đi, hắn không dám không cho".
Thanh âm phảng phất như từ tứ phương truyền đến, không rõ ràng phương hướng, rồi lại nghe nói tiếp: "Tiểu tử phái Tiêu Dao kia, nghe chuyện Hoạt Diêm Vương làm cái gì? Ta xem ngươi căn cốt cũng được, tuổi còn trẻ mà có bán tiên chi thể... ai, có lẽ tương lai Tiêu Dao Tử chắc chắn tuyển ngươi làm chưởng môn, truyền thụ cho ngươi Nghịch Thiên Quyết... đến lúc đó, ngươi còn sợ không gặp được sao... ân, ân, A di đà phật, Tam Thanh Đạo Tôn, lão nhân gia ta lại tái phát tật lắm mồm nữa rồi"
Thanh âm đã qua, chỉ còn lại Tiểu Lôi đang ngơ ngác, trong lòng suy tư ý tứ trong lời nói của Hoạt Bồ Tát.