Chí Tôn Trở Về

Chương 23




Khi mấy con rối đa phần đều bị Sebastian xử lí thì kẻ điều khiển xuất hiện,hắn muốn biến Ciel thành con rối từ vàng và bạc.

"Vàng và bạc đều bị lấy mất,bị lấy mất,bị lấy mất."Sebastion hát xong liền cúi người ôm lấy Ciel theo kiểu công chúa,nhằm cửa sổ nhảy ra,Hà Lam Nguyệt cũng lập tức theo sau.

Đi tới một cây cầu nhỏ,Sebastian vừa bỏ Ciel xuống đất liền lĩnh ngay một cái tát thật vang vào mặt.

Ân,đáng đánh!

Hà Lam Nguyệt ở phía sau nhìn thấy liền cảm thấy trong lòng rất vui vẻ,năm lần bốn lượt bị tên ác ma này đào khỏi ổ chăn mà tức giận cũng vơi đi chút ít.

Tên này thật đúng là rất thiếu đánh nha!Lâu như vậy tới nay,hôm nay chính là ngày cô cảm thấy Ciel thuận mắt nhất.

Cuối cùng,Sebastian cùng Ciel trở lại toà dinh thự cứu ra Elizabeth,tiện thể giúp Ciel có một đêm sinh nhật vui vẻ.

Hà Lam Nguyệt ở bên cạnh nhìn bọn họ vui vẻ chục mừng mà cũng khẽ cười,quả là một đêm kỉ niệm đẹp,không phải sao?

Không biết,khi sự thật bị đem ra ánh sáng,em gái nhỏ Eli sẽ đứng về phía ai đây,thật tò mò nga~.

Sau sự kiện Elizabeth bị bắt,Hà Lam Nguyệt cũng ít cùng Ciel đi ra ngoài mà ở lại biệt thự,cô không muốn tiếp tục can dự sâu vào chuyện này nữa,nếu tiếp tục cô sẽ không phải người đứng xem mà trở thành người trong cuộc,sẽ rất phiền toái nếu điều đó xảy ra.

"Sebastian,ngươi tính nấu cho cả thành phố ăn cà ri hả?"Hà Lam Nguyệt nhìn một đống nồi toàn cà ri đủ mọi loại trong bếp mà khoé mắt giựt giựt.

"Sắp tới có cuộc thi,công ty Phantomhive cũng tham gia,tôi nghe theo mệnh lệnh của cậu chủ phải thắng trong cuộc thi đâu."Sebastian vừa cắt nguyên liệu vừa nói.

"Nha,vậy cố lên ha!"Hà Lam Nguyệt khẽ cười rồi xoay người rời đi,cô thừa biết tên này cuối cùng vẫn thắng cuộc thi.

Hà Lam Nguyệt thời gian này đều đa phần ở công ty làm việc,ít khi trở về biệt thự vì sắp tới công ty phải tung ra hàng loạt sản phẩm mới nên công việc gần như đổ dồn lên đầu cô.

Ai bảo cô là cố vấn kiêm giám đốc tạm thời của nhà Phantomhive a,trừ một số tài liệu quan trọng cần Ciel kí nhận thì toàn bộ gần như đè hết lên đầu cô,đến thời gian ngủ cũng bị rút ngắn lại.

Dù sao nhìn hình ảnh Sebastian bận rộn trong bếp nấu cà ri,cô cũng biết kịch tình đang chạy tới đâu rồi.Nơi này cũng không có chỗ của mình,vẫn an phận làm công cho đến cái ngày kia đi,cô là người rất biết tự an phận nga~.

"Chủ nhân,người thật không có hứng thú xem kịch tình sao?"Linh Linh tò mò hỏi.

"Không có hứng thú,thà đi ngủ còn tốt hơn!"Hà Lam Nguyệt ôm xấp tài liệu Ciel vừa kí trở về công ty,nhàn nhạt nói.

"Vì sao vậy,chủ nhân?"

"Linh Linh,ta là một con người,dù có là đứng ở ngoài xem kịch tình thì chắc chắn sẽ có lúc hữu ý vô tình bị cuốn vào trong.Theo em,ta nếu nhúng tay vào chuyện này,kết cuộc cuối cùng sẽ đi tới đâu?"

"..."Linh Linh im lặng một lát liền biết ý của chủ nhân là gì

"Em đã hiểu,chủ nhân."

"Ân."Hà Lam Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa.

....

Có ai đó làm ơn cho cô hỏi,chuyện khỉ gì đang xảy ra không?

Vì cái lông gì,hôm này vừa tỉnh dậy lại được tin công ty Phantomhive bị phong toả do sản xuất hàng cấm???

Cô nhớ không lầm,bản thân chỉ rời đi Ấn Độ tuyển hàng mới cho công ty chừng một tháng,hôm qua vừa trở về Luân Đôn.

Sáng nay cô định qua công ty thì nghe được thông báo động trời này,kịch tình lại chạy tới lúc này rồi?

Xem ra Lau đã phản bội Ciel rồi,mọi thứ cũng sắp kết thúc đi!

"Chủ nhân,thời gian của người 2 năm sắp hết rồi,hiện tại chỉ còn 3 tháng mà thôi!"Linh Linh nói.

"Ân,ta biết.Mọi chuyện sắp kết thúc rồi!"Hà Lam Nguyệt dùng ẩn thân phù đi tới chỗ nhốt Ciel,âm thầm ở bên cạnh bảo hộ hắn cho đến khi Sebastian xuất hiện.

Sebastian cũng cảm nhận được sự tồn tại của cô,lập tức cúi người,nói:"Xin đa tạ Hà tiểu thư đã chiếu cố thiếu gia."

Ciel cùng viên cảnh sát khi nghe được lời này cũng lập tức giật mình,nhìn xung quanh nhưng không có lấy một bóng người.

Hà Lam Nguyệt nhìn thấy cũng chỉ khẽ cười rồi hiện thân,đứng bên cạnh Ciel:"Việc tôi nên làm cho thiếu gia mà thôi,còn lại đành nhờ vào quản gia ngài rồi!"

"Lam Nguyệt,cô...cô ở bên cạnh tôi từ bao giờ?"Ciel trợn to mắt hỏi.

"Nga,từ lúc ngài bị bắt giam nha,thiếu gia!"Hà Lam Nguyệt bình thản nói.

"..."Ciel hoàn toàn hết chỗ nói rồi,cô nàng này một tháng trước chạy đi Ấn Độ tuyển nguyên liệu gì đó cho công ty,hắn hoàn toàn không liên lạc được,lúc này lại xuất hiện bên cạnh mình.

"Lam Nguyệt,đi bắt Lau cùng với bọn ta.Đây là mệnh lệnh."Nếu đã về thì trở thành tay đấm cho hắn đi,hắn không quên bên cạnh Lau còn có em gái hắn đâu.

Hà Lam Nguyệt hơi bất ngờ nhìn Ciel một chút rồi khẽ khom người:"Vâng,thưa thiếu gia."

Cả ba lập tức đi đến chiếc thuyền của Lau,vừa lên thuyền thì gặp Lan Mao.

"Thiếu gia,cô ta giao cho tôi đối phó đi."Hà Lam Nguyệt tiến lên một bước,nhìn chăm chú Lan Mao.

Cô thật sự rất thích thú với võ học Trung Hoa,hiện tại đánh nhau với Lan Mao cũng là một điều thú vị,không phải sao?

Ciel nhìn Hà Lam Nguyệt một cái rồi cùng Sebastian đi tìm Lau.

Hà Lam Nguyệt đeo bao tay lên rồi bắt đầu đánh nhau với Lan Mao,từng quyền từng cước tung ra.

Tốc độ của Lan Mao chắc chắn sẽ không nhanh bằng Hà Lam Nguyệt,nhưng những thế võ đầy linh hoạt cũng đủ chống cự một lúc với cô.

Dù sao,trên người Hà Lam Nguyệt còn đang đeo bảy trăm kg trọng lực,chưa hề được cởi bỏ.Nếu đem toàn bộ cởi bỏ,thì từ lực lượng tới tốc độ,sự linh hoạt đều tăng gấp mấy lần so với hiện tại.

Đánh được khoảng 15 phút thì bên kia,Sebastian ôm Ciel chạy ra khỏi khoang thuyền.

Hai người bắt đầu đánh nhau kịch liệt với Lau,hay chính xác hơn là Sebastian đánh và Ciel đứng xem,Lan Mao bên này cũng muốn chạy qua giúp anh trai nhưng lại bị cô chặn lại.

Nhưng Hà Lam Nguyệt phải công nhận một điều,dù có thêm cô tham gia thì tên cảnh sát ngu ngốc kia vẫn là đỡ một đao cho Ciel mà chết.

Quả nhiên là người nên chết vẫn chết a~,kịch tình thật đáng sợ đâu.

Hà Lam Nguyệt nhìn Ciel đang trầm mặc bên xác viên cảnh sát,hai mắt khẽ loé một chút rồi trở lại bình thường.

Một đứa trẻ phải chịu nhiều áp lực cùng đau khổ như vậy,thật đáng tiếc.

Sebastian cũng chú ý tới tình trạng của Ciel,mày cũng chỉ khẽ nhíu một chút.Sau đó lại nhìn qua Hà Lam Nguyệt,đúng lúc bắt gặp mắt cô khẽ loé sáng một cái,khoé miệng hắn khẽ cong lên đầy hứng thú.

Sau sự kiện của Lau,tâm trạng của Ciel trở nên khác thường,đã không còn kiên định như trước.

Hà Lam Nguyệt cũng đã bắt đầu cảm nhận thấy sự khó chịu của Sebastian đối với Ciel,tất nhiên cô sẽ không ngu ngốc đi lên chọc vào hai chủ tớ nhà này.

Ngày cuối cùng đã tới,Pluto bị thiên thần điên cuồng kia điều khiển,chạy thẳng vào trung tâm Luân Đôn phóng hoả.

Đám người Finni cũng chạy đuổi theo Pluto,Hà Lam Nguyệt đứng trong biệt thự lạnh nhạt nhìn theo hướng Pluto vừa chạy đi.

Cô cũng chỉ đành thở dài,thay đồ rồi từ từ đi vào Luân Đôn.Chỉ còn lại 12 giờ ở thế giới này,phải lấy cho được chiếc nhẫn trên tay của Ciel,những thứ còn lại,liên quan gì tới cô đâu.

Nhìn thành phố Luân Đôn trong đêm ngập trong ánh lửa đỏ cùng tiếng thét của mọi người,tâm trạng của Hà Lam Nguyệt cũng không tốt là bao.

Vừa nhảy lên một nóc nhà không xa,cô lập tức nhìn thấy Sebastian đang đứng cùng với tên thiên thần sa ngã kia ở cách cô không xa.

Sebastian cũng nhìn thấy cô,cô cũng khẽ gật đầu xem như chào hỏi hắn rồi nhìn ba người Finni đang lo lắng cho Pluto.

Người cô chờ là Ciel cũng nên đến rồi.

Quả nhiên,qua chừng 10 phút thì Ciel đã chạy tới cùng Merlin,Hà Lam Nguyệt cũng không hề có ý định ra mặt,điều cô chờ chính là...

Ciel phân phó xong thì lập tức chạy đi tìm nữ hoàng,Sebastian cũng đã đi theo hắn bỏ lại thiên thần sa ngã đang đứng kia.

Hà Lam Nguyệt cũng dùng ẩn thân phù rồi phi hành rời đi,chạy tới cây cầu tháp có tên gọi là"cây cầu thần thánh",nơi sẽ diễn ra trận chiến cuối cùng.

"Chủ nhân,người vì sao không tìm Ciel lấy chiếc nhẫn luôn mà phải đợi cho đến trận chiến kết thúc ở chỗ này?"Linh Linh cũng không hiểu rốt cuộc chủ nhân nhà nó nghĩ gì,vừa rồi khi thấy Ciel chạy tới thì đáng lẽ là kết thúc giao dịch được rồi,vì sao phải kéo dài cho đến lúc này?

"Ta bất quá muốn nhìn thấy dáng vẻ thật sự của vị quản gia ác ma vạn năng kia là gì thôi.Tò mò ấy mà!"Hà Lam Nguyệt bình thản đứng nhìn con thuyền nhỏ chở Ciel tới dưới chân cầu,khoé miệng khẽ cong lên.

"...."Chủ nhân quả nhiên là ác thú vị nga~.

"Hà tiểu thư,phiền cô chăm sóc cho thiếu gia một lát!"Sebastian như thường,nhận ra sự hiện diện của Hà Lam Nguyệt,khi đặt Ciel ngồi xuống thì hướng không khí nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.