Chí Tôn Phế Hậu

Chương 4: Hoàng đế




Có câu sợ cái gì thì sẽ thường thấy cái đó! Sự thật khiến cho Băng cảm thấy câu này rất chí lí, rất đúng với sự thật.

Tối hôm đó khi Băng vừa mới ăn xong bữa tối — chỉ một chén canh nhỏ nhạt nhẽo vô vị, nghe nói là vị Tề tiểu thư rất ít ăn, tuy nàng đã no bụng rồi nhưng cái mồm vẫn thèm muốn chết, nàng định ngày mai sai Tú nhi làm một chút thịt hầm, trứng muối, vân vân và vân vân… lại quan tâm không biết thế giới này có trứng muối hay không, chính lúc nước miếng chảy ròng ròng thì một tiếng hét lanh lảnh vang lên cao vút “Hoàng thượng giá lâm!” khiến cho nàng thiếu chút nữa bị nước miếng của chính mình hại cho sặc chết…

- Tiểu thư…

Tú nhi nơm nớp lo sợ, khóc không ra nước mắt, bộ dáng giống như nàng mới là người sắp bị chà đạp.

Băng nhún nhún vai, nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, nhưng mà nàng không nghĩ đến nó lại tới nhanh như vậy, nàng bất quá chỉ mới tỉnh dậy từ sau cơn mê vào lúc sáng, tin tức của hoàng thượng cũng thật mau lẹ, bộ sợ không kịp đến dày vò nàng sao? Nàng cảm thấy rất lo lắng, chẳng biết khối thân thể bé nhỏ này có thể chống đỡ đươc hay không đây!

Băng trong lòng có chút hoài nghi, tuy rằng không biết nơi này có phải là lãnh cung hay không, nhưng một ả phế hậu bị biến thành tiện nô, theo lẽ thương sẽ bị đưa vào lãnh cung, một nơi hoang vắng như vậy, tất nhiên sẽ không có cung nữ, thái giám tùy thân để hầu hạ, duy nhất lưu lại cũng chỉ có Tú nhi của nàng, như vậy thì ai đem tin tức của nàng tỉnh lại cho Hoàng đế biết? Là ai ả vú to nhưng óc như trái nho kia thông báo, hay là tiểu nha đầu vẫn ra vẻ trung thành tận tâm là Tú nhi?

Không tiếp tục suy nghĩ miên man nữa, cái tên hoàng đế cao cao tại thượng kia y như một con mãnh thú đang săn mồi đi tới gần nàng, mà nàng tất nhiên chính là con mồi trong con ngươi thâm thúy của hắn.

Hắn đi không nhanh, nhưng mà mỗi bước chân trầm ổn của hắn đều như đánh vào lòng nàng, khoảng cách ngày càng gần, càng khiến cho nàng cảm thấy áp lực cùng bất an, giống như một con thỏ trắng đáng thương không thoát khỏi vuốt hổ…

Nhìn thấy hắn tỏ vẻ hải lòng trước biểu tình đó của nàng, con ngươi thâm thúy hiện vẻ đắc ý cùng chế nhạo, đắc ý đi đắc ý đi! Xem ai mới là ngươi cười cuối cùng, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng sẽ khiến hắn hối hận, nàng — sát thủ Băng, cho tới bây giờ chưa từng nhận là thỏ trắng, mà đó chỉ là lớp vỏ ngoài của con đại hôi lang là nàng mà thôi, chờ đến khi nàng vươn nanh múa vuốt là lúc… Ngô, đau quá!

Không đợi nàng YY tình hình sau khi vươn nhanh múa vuốt, con mãnh thú kia đã nâng cằm của nàng lên, khiến cho nàng không tránh khỏi mà nhìn hắn, Băng vội giả vờ nghẹn ngào giống như đang thống khổ, liền nhíu đôi mi thanh tú lại, con ngươi nhu mì trong suốt nhìn hoàng đế giống như là muốn van xin tha thứ… Biểu tình như vậy, bất kể nam nhân nào cũng đều sẽ cảm thấy thương tiếc đây!

Tình thế so với người mạnh hơn a! Bởi vậy mới có câu kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, muốn chết thì cũng chỉ là do nàng nghĩ thôi! Nàng tuyệt đối sẽ không đánh mất tính mạng của mình lẫn nữa, nếu ông trời cho nàng cơ hội như vậy, nàng sao lại không biết trân trọng một mảnh “tâm ý” của lão? Cho nên, trước tiên cứ tạm gác lại ý nghĩ trả thù mà biết phối hợp một chút, ít nhất là để cho cuộc sống về sau của nàng không quá khó khăn!

Sự thật lại chứng minh rồi Băng tự cho là đúng, cô thấy lực đạo ở cằm chỉ thoáng thả lỏng không vượt qua một giây, liền xoay mình tăng mạnh mấy lần, như là bóp nát cánh tay của nàng còn không đủ, còn muốn đem cằm của nàng lại cho bóp nát dường như mới cam tâm ……

Đau…… Cũng không biết có phải hay không khối này thân thể đối với đau đớn chịu đựng rất kém, nếu là trước kia, đau đớn này , Băng có tự tin tuyệt đối sẽ không một chút nhíu mày, nhưng là hiện tại, nàng không chỉ có cảm thấy cằm như sắp vỡ vụn, ngay cả ngẩng cao cổ cũng đau đớn vô cùng.

“Hoàng Thượng, tiểu thư……” Tú Nhi cả người run rẩy, muốn tiến lên muốn bảo hộ tiểu thư của nàng, tuy rằng biết không sẽ có gì hiệu quả, nhưng Băng vẫn là rất cảm kích nàng.

“Đều cút hết ra đi!” Tào Hãn quát một tiếng, Băng vô cùng bi ai nhìn vẻ mặt bi ai Tú Nhi bị hoảng sợ lui dần ra ngoài…..

“Hoàng Thượng……” Băng quyết định tiếp tục phát huy này khuôn mặt khẩn cầu,“Cầu Hoàng Thượng tha ta đi!” Nhiều thanh âm êm tai a! Hoàng Thượng a! Ngài tạm tha Tề tiểu thư đi!Thân thể này không thể chịu đừng được sự ngược đãi của ngài thêm mấy lần !

Tào Hãn khóe miệng gợi lên ý cười gian ác, trong ánh mắt lại phụt ra âm lãnh quang, không hổ là đệ nhất mỹ nhân danh xưng Tề gia nhị tiểu thư, biết rõ nàng ở giả vờ giả vịt, nhưng bộ dáng điềm đạm đáng yêu vẫn làm cho hắn có một cái chớp mắt rối loạn tâm thần, thiếu chút nữa sa vào! Trong lòng hắn cười lạnh, hiện tại hướng hắn cầu xin tha thứ không chút chậm chễ sao? Nàng nghĩ đến lúc này làm ra loại này thỏa hiệp, hắn sẽ dễ dàng buông tha nàng sao?

Tề gia nhị tiểu thư người đẹp như tiên? Hắn vĩnh viễn cũng quên không được mới gặp nàng, chưa bao giờ nghĩ tới trên đời còn có một người xinh đẹp như tiên nữ hạ phầm, tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng đã đẹp làm cho người ta nhìn không muốn dứt tầm mắt, từ đó trong lòng hắn luôn nghĩ về nàng nhưng trong lòng hắn biết rõ nàng là người của Tề, cha của nàng cùng mẫu hậu là huynh muội ruột thịt.

Năm năm trước mẫu hậu ép buộc hắn lập Tề gia đại tiểu thư Tề Nhược Kinh làm hoàng hậu, làm hắn không phục, nhưng cũng không thể phản đối, nhưng mối hận này hắn ghi tạc trong lòng, trọn đời không thể quên. Hắn thề, một ngày nào đó nhất định phải diệt trừ Tề gia, hắn Tào Hãn tuyệt không làm con rối cho người khác điều khiển!

Ngày đại hôn , Tề Nhược Kinh lại biến mất, hoàng đế đại hôn, hoàng hậu không thấy, mọi người làm ra vẻ mọi việc không liên quan mình, chờ xem kịch vui, không nghĩ tới đại hôn vẫn thuận lợi cử hành như trước, chẳng qua tiến cung cón người nói là người thay thế Tề gia tiểu thư, trong lòng hắn cũng tâm niệm như vậy, nhưng khi hỉ khăn nhấc lên nháy mắt, hắn quả thực mừng rỡ như điên……

“Thỉnh Hoàng Thượng tự trọng, Nhược Nghiên tiến cung chỉ là vì bảo toàn danh dự hoàng gia, đây chỉ là kế sách tạm thời, tỷ tỷ nàng mới là chân chính hoàng hậu, chờ tìm được tỷ tỷ……” Mười ba tuổi nàng vẻ mặt lạnh lùng nói, rất lạnh lùng.

Cả người máu trong nháy mắt đông lại, hắn không thể tin được nàng lại tự miệng nói ra như vậy, nàng đưa hắn trở thành cái gì? Bọn họ Tề gia lại đưa hắn trở thành cái gì? Thực biến hắn trở thành người gỗ có thể tuỳ ý bài bố sao? Tốt lắm! Này hết thảy sỉ nhục cùng uất ức, sớm hay muộn có như vậy một ngày hắn bắt người tề gia hoàn trả gấp bội!

Rốt cục, hắn làm được, mẫu hậu tật bệnh liên miên, không thể nhúng tay triều chính, trong triều Tề gia quyền lực gần không còn, con cháu Tề gia đều áp giải vào Thiên Lao, Tề Lệ chỉ còn hư danh thôi, đợi đến lúc áp giải về kinh liền lập tức xử trảm ……….

“Ô……” Băng không thể không dùng một kêu thống khổ, đánh thức dòng hồi tưởng sự việc của hoàng đế, làm hắn chú ý đến nàng, bộ dáng vừa quỳ vừa bị buộc nâng cằm hơn nửa ngày trời tư vị thật chẳng dễ chịu gì.

Băng thực sự làm hoàng đế chú ý, nhưng được nghe cũng là một câu lạnh như băng “Tiện nhân”, nghe hắn nói trong lòng sinh tức giận, theo bản năng sờ bên cạnh sườn, là nơi Băng trước kia luôn có gài một con dao nhỏ, chợt nhận ra đây không phải là hiện tại mà nàng đang là Nhược Nghiên, lần trước manh động hại thân thể đáng thương này bị bẻ gãy tay….

Tào Hãn buông ra của nàng cằm, da thịt trắng nõn để lại vài vết hằn, thực là chướng mắt, chướng mắt làm cho hắn chán ghét, chán ghét nên không đành lòng nhìn.

Hắn hai tay nhẹ nhàng nâng lên cánh tay phải của nàng, làm như nâng một món đồ bảo bối, trân quý,“Rất đau sao?”

Hoàng đế trong mắt lóng lánh không rõ hào quang làm cho Băng rùng mình, cứng ngắc gật gật đầu, muốn rút về cánh tay, lại bị hắn mạnh bắt lấy, nháy mắt toàn thân kịch liệt đau đớn làm cho nàng phát ra một tiếng kêu thảm, sắc mặt trắng bệch trừng mắt nhìn vẻ mặt cười tà mị, theo hàm răng lý nhí nói“Buông tay!”

Tào Hãn sắc mặt trầm xuống, bỗng đùa cợt cười buông lỏng ra cánh tay của nàng, lập tức cởi bỏ đai lưng,“Không tiếp tục giả vờ yếu ớt? Trẫm nói cho ngươi, Tề Lệ cái lão tặc kia áp giải vào kinh liền lập tức xử trảm, Thái Hậu lại càng không thể có thể lo lắng ngươi, Tề gia đã hoàn toàn xong rồi, ngươi cho là sau này còn có ai có thể cho ngươi chỗ dựa nữa?”

“Ngươi muốn làm gì?” Băng kinh hãi theo dõi hắn cởi áo tháo thắt lưng, trong lòng run sợ lùi dần về phía giường , hắn là cầm thú sao? Nàng không chỉ có có thương tích trong người, hơn nữa vừa mới hôn mê tỉnh lại không bao lâu, hắn chẳng lẽ đã nghĩ……

Tào Hãn híp lại ánh mắt thưởng thức nàng bộ dáng kinh hãi của nàng, không biết vì sao, lúc này trong lòng nảy lên vui sướng hơn cả lúc bao hao tâm tổn trí lập đổ Tề gia hoàn thành, bản than sinh ra khoái cảm, long bào rơi xuống đất, phản xạ ra một đạo màu vàng quang mang lại cho Băng cảm giác nhức mắt.

Nàng thật sự cảm thấy thực oan uổng,tưởng hoàng đế đến chỉ vì phế nàng, báo tin cho nàng về Tề gia, nàng cũng không tưởng bị hắn lại cường bạo,“Không cần –” Nàng hướng chỗ hắn hắn thét chói tai, cho dù nàng cố gắng hét lớn nhất, nhưng cổ họng lại như trước phát ra âm thanh yếu ớt, mảnh mai .Tuy rằng thân thể không phải chính mình, nhưng cảm giác này nàng đều có thể cảm nhận và phải thừa nhận!

Tào Hãn giống như mãnh thú chuẩn bị xé rách con mồi, bàn một tay chụp lấy tóc nữ nhân cố tình tránh né hắn về phía hắn, không chút nào thương hương tiếc ngọc đem nàng ôm vào trong lòng, dễ dàng đem nàng một lần nữa quăng giường, thô bạo xé rách vạt áo của nàng, nhưng có ý vẫn tránh cánh tay phải của nàng ra….

Da đầu bị đau còn chưa biến mất, thân thể liền lại bị xâm phạm, đau đớn khôn cùng, ngay cả bản thân Băng thật sự cũng chưa chắc chịu được, vậy mà thân thể gầy yếu này thì làm sao có thể bảo hộ được mình, càng đừng nói là còn có bệnh tim quái ác trong người, cho dù của nàng ý chí cường lực nhưng với thân thể yếu ớt này cũng không chống đỡ được bao lâu, có phải tên hoàng đế ác ma này tưởng là như vậy đem nàng tra tấn đến chết sao? Trời ạ! Nàng không muốn chết ở trên giường a……

“Tiện nhân! Từ nay về sau, ngươi đem vĩnh viễn là nô tì của trẫm, trẫm muốn ngươi làm cái gì thì liền làm cái gì, ngươi không có quyền cự tuyệt!” Tào Hãn ở nàng bên tai âm trầm nói cho nàng biết tương lai vận mệnh của mình.

Băng ý thức vốn đã dần dần mơ hồ, lại bị những lời này kích thích thoáng thanh tỉnh chút, trong lòng cười lạnh, vĩnh viễn đều là nô tì của hắn? Thế giới này còn có chuyện gì là vĩnh viễn sao chứ ? Càng làm cho nàng nghi hoặc chính là, hoàng đế thật là hận Tề Nhược Nghiên sao? Loại mãnh liệt muốn giữ đến chết bên mình không phải dùng một cái hận có thể giải thích rõ ràng được……


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.