Chí Tôn Kiếm Tiên

Chương 2738: Báu vật sang quý




Nhưg đoàn người Lý Thất Dạ cũng khá kỳ dị. Nghĩ thử xem, một phàm nhân dẫn ba tu sĩ đi mua sắm. Ba tu sĩ theo đuôi một phàm nhân, rụt rè như cô vợ nhỏ, nhìn là biết chưa gặp nhiều trường hợp lớn.

Còn phàm nhân thì nghênh ngang, đến đâu cũng ung dung như thể hắn đi ngang tới bất cứ đâu.

Ai nhìn phàm nhân thế này cũng thấy lạ, đây là phàm nhân vênh váo nhất bọn họ từng thấy trong đầu.

Nhân viên của cửa hàng ánh mắt cực kỳ sắc bén, nhìn sơ liền biết Lý Thất Dạ dẫn đầu đoàn người.

Nhân viên rất khó hiểu, mặc dù nhìn liền biết đám người Trầm Hiểu San xuất thân từ tiểu môn tiểu phái, nhưng bọn họ dù gì cũng là tu sĩ. Đặc biệt Thạch Tẩu, đạo hạnh chẳng là cái đinh gì trong phàm nhân nhưng ở tiểu môn tiểu phái cũng coi như một nhân vật.

Tóm lại tu sĩ xuất thân từ tiểu môn tiểu phái cũng sẽ coi thường phàm nhân, trong mắt tu sĩ thì phàm nhân không khác gì con kiến. Hiện tại ba người Thạch Tẩu theo sau Lý Thất Dạ như cái đuôi, hắn đi ngang mới là đại nhân vật.

Nhân viên khó hiểu nhưng vẫn cực kỳ nhiệt tình, gã giới thiệu với Lý Thất Dạ:

- Không biết khách nhân muốn cái gì?

Lý Thất Dạ cười cười, tùy ý nói:

- Nhìn xem chỗ các ngươi có báu vật gì vừa mắt ta không.

Lý Thất Dạ thốt lời làm nhân viên ngây ngốc, cả đời gã lần đầu tiên gặp vênh váo, bá khí nhất. Phàm nhân bình thường tới chỗ bọn họ đừng nói đi vào, đứng ngoài cửa cũng đã nhũn chân.

Còn phàm nhân trước mắt mở miệng đã bá khí ngút trời, dám hỏi chỗ bọn họ có báu vật gì vừa mắt hắn không. Cửa hàng bọn họ có bối cảnh Tề Lâm Đế gia, có được vô số trân bảo, nhiều quốc quân giáo chủ đại giáo cương quốc đều tới Tề phô mua trân bảo thần khoáng.

Dù là vua của một nước cũng không dám buông lời ngông cuồng nói nơi này có báu vật nào bọn họ vừa mắt không.

Thế mà phàm nhân há mồm hù chết người, lời ngông đó bá khí nhất nhân viên đã nghe trong đời.

Khi Lý Thất Dạ nói câu bá khí kia thì đám người Thạch Tẩu tim đập chân run. Đặc biệt là Trầm Hiểu San, lòng bàn tay rịn mồ hôi lạnh, vì nàng biết trong túi thiếu gia không có một viên Hỗn Độn thạch.

Ngẫm lại xem, người không có đồng nào như Lý Thất Dạ lại dám buông lời ngông cuồng, sao không khiến Trầm Hiểu San tim đập chân run? Lỡ bị người ta biết thiếu gia không có tiền trong túi chẳng phải là làm người ta cười chê sao? Đến lúc đó bọn họ chỉ có nước chui xuống đất.

Nhân viên là người đã thấy quen mặt, gặp đủ loại khác, nên gã chỉ cười cười, đưa Lý Thất Dạ tới trước cái quầy.

Nhân viên giới thiệu báu vật:

Khách nhân cảm thấy cái báu vật này như thế nào?

Nhân viên kể tỉ mỉ:

- Nghê Thứ nhuyễn giáp này là áo giáp hộ thân đẳng cấp Đạo Hoàng tương kim, mặc vào người chắc chắn cực kỳ an toàn cho khách nhân. Quan trọng hơn áo giáp có tính phòng ngự, dù huyết khí không mạnh, Hỗn Độn chi khí quá yếu cũng không sợ.

Đám người Trầm Hiểu San đứng tạo thành Lý Thất Dạ thấy áo giáp này thoáng chốc bị hấp dẫn, Hạ Trần tặc lưỡi. Trong Thiết Thụ môn bọn họ có một đạo binh đẳng cấp Đạo Hoàng, cũng là đạo binh mạnh nhất trong số đạo binh của Thiết Thụ môn, là đạo binh duy nhất đẳng cấp Đạo Hoàng.

Sư phụ bọn họ cầm đạo binh này, Thiết Thụ Ông làm chưởng môn lại là cao thủ số một Thiết Thụ môn, gã có tư cách nắm giữ đạo binh.

Áo giáp như thế làm Trầm Hiểu San, Thạch Tẩu, Hạ Trần nhìn đều thích. Nếu bọn họ có một vũ khí Đạo Hoàng thì đã thỏa mãn, phẩm chất loại gì thì không quan trọng.

Khi nhóm Trầm Hiểu San nhìn giá áo giáp thì chỉ dám nhìn chứ không mơ xa hơn, lý do đơn giản, bọn họ mua không nổi! Đừng nói bọn họ, dù là Thiết Thụ Ông sư phụ của họ cũng không mua được.

Lý Thất Dạ lười nhìn đạo binh đẳng cấp cỡ này:

- Thôi, có báu vật trấn tiệm gì hãy giới thiệu cho ta đi.

Ba người Trầm Hiểu San trợn mắt há hốc mồm, ngây như phỗng. Tuy bọn họ biết Lý Thất Dạ rất bá khí nhưng không ngờ tới mức này.

Nhân viên đi cùng Lý Thất Dạ sững sờ tại chỗ, xoe tròn mắt. Đây là người bá đạo nhất, vênh váo nhất nhân viên từng gặp trong đời.

Một phàm nhân vừa mở miệng đã đòi xem báu vật trấn niệm bọn họ, vênh váo, bá đạo biết mấy. Một phàm nhân, dù là là vua một nước, chủ một giáo cũng không dám mở miệng đòi xem báu vật trấn tiệm bọn họ.

Bởi vì vua một nước, chủ một giáo không mua nổi mấy món báu vật trong tiệm bọn họ.

Lý Thất Dạ, một phàm nhân tầm thường há mồm dòi xem báu vật trấn tiệm của bọn họ, nhân viên chưa bao giờ thấy phàm nhân như vậy. Nhân viên không có bút mực nào tả xiết tâm trạng lúc này.

Trong cửa hàng có nhiều cường giả tu sĩ đều nghe được lời Lý Thất Dạ nói, bọn họ liếc hắn mấy cái, cảm thấy phàm nhân này quá kiêu ngạo.

Có tu sĩ nghe Lý Thất Dạ nói thì lắc đầu:

- Con nhà giàu nào từ đâu đến mà không biết trời cao đất rộng

Đa số cường giả tu sĩ thì làm biếng để ý Lý Thất Dạ, bọn họ cho rằng hắn chỉ là không muốn phàm nhân trời cao đất rộng, khiến người khinh thường.

Nhóm Trầm Hiểu San khó khăn tỉnh táo lại, không dám nhìn người khác, vì thái độ bá đạo vênh váo của Lý Thất Dạ khiến bọn họ tim đập chân run, sợ chọc thủng trời.

Một lúc lâu sau nhân viên ngây người lấy lại tinh thần, gã cười khổ, không biết nên nói cái gì.

Lý Thất Dạ hoàn toàn không quan tâm, người khác cho rằng hắn quá kiêu ngạo, quá cuồng vọng, hắn thì cảm thấy mình nói lời rất bình thường.

Nhân viên đành đưa đoàn người Lý Thất Dạ tới trước tủ bát chính giữa cửa hàng, không có người nào đứng đằng trước.

Lý do rất đơn giản, người từng đến cửa hàng này đều biết báu vật trong cái tủ bát chính giữa có giá trên trời, chủ một giáo không mua nổi, dù ngươi trả giá được chưa chắc Tề phô chịu bán, vì những báu vật này chỉ là giá trên trời, khi Tề phô bán còn phải nhìn xem đối phương có lai lịch gì.

Nhân viên bất đắc dĩ nói:

- Mấy món báu vật này là báu vật giá cao nhất trong tiệm chúng ta.

Chính giáo chủ đại giáo cũng không mua nổi mấy món báu vật này, càng không nói tới đoàn người Lý Thất Dạ, biết rõ nhóm Lý Thất Dạ không có năng lực mua, nhân viên đành mang bọn họ tới xem, ai kêu Tề phô mở cửa buôn bán, không thể đuổi khách ra ngòa được.

Hưng vì biết đám Lý Thất Dạ không mua nổi nên nhân viên lười giới thiệu.

Trong tủ bát đặt mấy món báu vật, có hai cái đặt ngay chính giữa, nghĩa là hai món báu vật có giá trị cao nhất cái tủ.

Đám Trầm Hiểu San đứng sau Lý Thất Dạ, nếu không có hắn dẫn tới thì bọn họ không lá gan bước vào cửa hàng này, càng đừng nói đến xem báu vật trấn tiệm Tề phô.

Trong hai món báu vật có một cái là cổ cầm, cổ xưa đại phương, người không biết hàng nhìn cổ cầm cũng hiểu nó là đồ cổ.

Trừ cổ cầm ra báu vật khác là một hộp gỗ nhỏ, to cỡ bàn tay. Nguyên hộp gỗ thoạt trông liền một mảnh, điêu khắc từ một khối gỗ. Hộp có màu xanh nhạt, dường như điêu tức cổ đàn.

Vì hồn gỗ liền một mảnh không thể mở ra nên không ai thấy rõ bên trong đựng cái gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.