Chí Tôn Kiếm Tiên

Chương 2588: Trấn Thế Chân Thần




Hiện tại lão giả trước mắt lại nói cả Phi Tiên Giáo cũng chỉ có A Tu La cổ tổ mới có thể chiến với hắn một trận, điểm này nói rõ lão giả này khủng bố cỡ nào.

- Không biết tôn giá là người phương nào?

Ngạo Thiên hít sâu một hơi, hắn ôn nhuận khí huyết, thần thái ngưng trọng nói.

- Trấn Thế Chân Thần.

Lão giả trả lời rất lãnh đạm, nói ra lời này rất bình thản, không có quá nhiều cảm xúc, với hắn đây là việc quá bình thường.

Trấn Thế Chân Thần! Nghe cái tên này, rất nhiều cường giả trong thiên hạ đưa mắt nhìn nhau, bởi vì không có người nào nghe qua cái tên này, cho dù là Thần Hoàng thế hệ trước cũng chưa từng nghe qua.

Nhưng thời điểm cái tên này vang lên, có lão giả trong Tiên Đế truyền thừa đang phủ bụi trong vực sâu mở to mắt ra, hắn là tồn tại rất cổ xưa rồi, giọng nói tĩnh mịch không mất hoảng sợ, thì thào nói:

- Trấn Thế Chân Thần, không nghĩ tới hắn còn sống, đây là Chân Thần còn sống sót khi tham gia chiến dịch Trảm Tiên! Cũng là truyền kỳ cổ xưa, thế gian này chỉ có một tồn tại có thể triệu hoán hắn.

Nói đến đây, lão bất tử cổ xưa này rùng mình thật lớn, hắn nằm trong quan tài không nói thêm lời nào nữa.

- Trấn Thế Chân Thần!

Cho dù Long Ngạo Thiên xuất thân Phi Tiên Giáo khi nghe cái tên của hắn cũng cả kinh, lui về phía sau một bước, sắc mặt đại biến.

Người khác chưa từng nghe qua cái tên "Trấn Thế Chân Thần", nhưng hắn đã nghe qua, đây là cái tên mang theo sắc thái truyền kỳ.

Trấn Thế! Từ xưa tới nay có một ít người dám xưng Trấn Thế, nhưng có mấy người dám xưng Chân Thần! Không có bao nhiêu người xưng mình là Trấn Thế, cũng không có mấy người dám xưng Chân Thần. Nhưng hiện tại cái tên này cùng xuất hiện trên một người, Trấn Thế Chân Thần!

Một tồn tại có huyết thống vô cùng cao quý, một tồn tại cổ lão từng tham gia trận chiến Trảm Tiên, lại còn là mãnh tướng còn sống sót sau chiến dịch đó, tồn tại như vậy đáng sợ có thể nghĩ!

- Tính mạng các ngươi không đáng cho ta thu gặt, hôm nay ta không làm khó dễ các ngươi.

Trấn Thế Chân Thần nhìn qua Long Ngạo Thiên, sau đó lại liếc mắt nhìn lên bầu trời, nhìn những kẻ ẩn nấp chưa xuất hiện, bình thản nói:

- Nếu như Phi Tiên Giáo các ngươi ở kiếp này còn có kẻ nào dám tự nhân mình rất khó lường, cứ ra tay sớm đi. Ở kiếp này Thanh Long quân đoàn thụ chúng ta nhận lệnh của đại nhân, san bằng Phi Tiên Giáo.

Một câu nói bình thản nhưng lại đầy khí phách, bất cứ người nào nghe xong cũng sởn hết cả gai ốc, thế gian này có mấy người dám nói san bằng Phi Tiên Giáo, nhưng mà lão giả này lại nói ra.

- Ah"!

Lúc này có tiếng kêu thảm thiết vang lên, cả chi quân đoàn càn quét trong thời gian ngắn, quân đoàn mười vạn quân của Phi Tiên Giáo đã bị tiêu diệt, toàn quân bị diệt, không có người nào sống sót.

Thời điểm chi quân đoàn này xuất hiện tại thành Minh Châu, các đệ tử thủ vệ thành Minh Châu nhìn thấy bọn chúng hai chân đã phát run, đặc biệt khi nhìn thấy thần sắc lạnh lùng của các lão binh kia, đệ tử thành Minh Châu bất tranh khí lui ra phía sau, không dám nhìn thẳng vào mắt của bọn họ, bởi vì ánh mắt đó có thể nhìn thấu tim gan bọn họ, chỉ cần bị bọn họ nhìn chằm chằm vào cũng sinh ra đủ loại ác mộng.

Tiếng nổ "Oanh" vang lên, lúc này chi quân đoàn kia rời khỏi thành Minh Châu, lập tức đứng trên hư không, vô cùng chỉnh tề, cả chi quân đoàn bày trận đứng trước mặt Lý Thất Dạ, để Lý Thất Dạ quan sát.

Long Ngạo Thiên hít sâu một hơi, lúc này hắn biết rõ mình đang đối mặt với chi quân đoàn như thế nào, quân đoàn mười vạn quân của Phi Tiên Giáo tan tác trong tay của quân đoàn kia cũng không phải chuyện gì mất mặt, bởi vì đây là quân đoàn khủng khiếp từng tham gia chiến dịch Trảm Tiên, bọn họ đã từng đồ sát chủng tộc đáng sợ nhất thế gian, Cổ Minh!

Chi quân đoàn này chỉ có trong truyền thuyết, bọn họ liên thủ với tiên hiền trong cửu giới, đạp diệt Long Minh cổ triều, diệt đi thời đại Cổ Minh thống trị cửu giới!

- Tốt, núi không chuyển nước chuyển, ngày khác Phi Tiên Giáo chúng ta sẽ rửa mối nhục thất bại lần này!

Long Ngạo Thiên hít sâu một hơi, trịnh trọng nói ra. Sau khi nói xong, hắn cũng không ở lại nơi này, lập tức biến mất trong hư không.

Đối với Long Ngạo Thiên mà nói, trận chiến tranh này hắn đã thua, hắn thua thập phần triệt để! Nhưng Phi Tiên Giáo thua được, Phi Tiên Giáo còn có quân đoàn cường đại hơn.

Lúc này Trấn Thế Chân Thần nhảy xuống chiến mã, đi đến trước mặt Lý Thất Dạ, không nói một lời đã quỳ trước mặt hắn.

Một tiếng "Xuyến" thật lớn, tất cả quân sĩ Thanh Long quân đoàn vô cùng chỉnh tề quỳ trước mặt Lý Thất Dạ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, không biết có bao nhiêu người rung động, không biết có bao nhiêu người nhiệt huyết sôi trào, đây là một chi quân đoàn vô địch, nhưng vào giờ phút này lại quỳ trước mặt Lý Thất Dạ, đối với nam nhân đây là vinh quang cỡ nào, cho dù là nam nhân nào cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào..

Nam nhân cả đời này nên như thế, thời điểm có thể đứng ở vị trí đó thì còn cầu gì nữa.

- Thanh Long hộ thiên, bách chiến đồ tiên!

Lúc này Trấn Thế Chân Thần nói vang vọng cả Nhân Hoàng Giới, tiếng nói của hắn uy hiếp các tồn tại trong Nhân Hoàng Giới, thời điểm hắn hô to câu này, toàn bộ cửu giới cũng run rẩy.

- Thanh Long hộ thiên, bách chiến đồ tiên!

Thanh Long quân đoàn lập tức hô to theo, tiếng hô của bọn họ vang vọng cửu giới, uy hiếp cường giả cửu thiên thập địa, cho dù là tồn tại nào nghe qua danh tiếng của quân đoàn này đều phải run rẩy.

Thanh Long quân đoàn, thời điểm tiếng kêu của bọn họ vang lên, thời điểm tên của quân đoàn vang vọng, có lẽ thế gian sẽ biến sắc.

Cảnh tượng này rung động bất cứ người nào, tất cả mọi người nhìn thấy chi quân đoàn này quỳ ở đó, lập tức run rẩy dữ dội, cũng không biết là hưng phấn hay kinh hãi.

Nhìn qua quân đoàn trước mặt, nhìn những lão binh năm xưa, những lão binh còn sống sót sau trận chiến Trảm Tiên, Lý Thất Dạ cảm thấy khóe mắt ướt át.

- Thanh Long hộ thiên, bách chiến đồ tiên!

Lý Thất Dạ chậm rãi nói ra:

- Lão Binh bất tử, Thanh Long bất diệt!

Câu nói sau cùng là khẩu hiệu của Lý Thất Dạ!

- Lão binh bất tử, Thanh Long bất diệt!

Lúc này binh sĩ Thanh Long quân đoàn cùng hô to, đặc biệt là những lão binh trong quân đoàn, bọn họ đều hét vang, tuy hò hét nhưng nước mắt tuôn trào.

Ký ức năm đó, bọn họ huyết chiến Cổ Minh, cùng sinh cùng tử, bao nhiêu năm qua đi, bọn họ lại trở về dưới tinh kỳ Thanh Long quân đoàn, bọn họ lại trở về dưới trướng đại nhân! Trong kiếp này lại nhìn thấy vinh quang năm đó.

Ở kiếp này, Thanh Long quân đoàn của bọn họ chắc chắn chấn nhiếp cửu giới, ở kiếp này bọn họ chắc chắn sẽ thủ hộ bầu trời này, trấn thủ cửu giới!

Nhìn thấy những gương mặt lão binh, cho dù nội tâm Lý Thất Dạ đã cứng như đá cũng mềm ra, khóe mắt ướt đẫm, hắn đi tới trước mặt từng người và lau nước mắt cho họ..

Lý Thất Dạ đặt tay lên đỉnh đầu Trấn Thế Chân Thần, chậm rãi nói ra:

- Các ngươi là vinh quang, là kiêu ngạo lớn nhất đời ta! Miễn lễ, bình thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.