Chí Tôn Kiếm Tiên

Chương 2574: Tịnh Thì thủy tinh




Trong ao nước nhỏ này có một cái bình ngọc, bình ngọc này có phong cách cổ xưa, ôn nhuận như ngọc, dường như bình ngọc này là bảo ngọc tạo thành, toàn thân của nó hồn nhiên thiên thành, không có chút khiết điểm nào cả.

Nhưng bình ngọc này nằm trên mặt nước, nó hoàn toàn không chìm xuống, càng thêm quỷ dị là nước ao lại bò vào trong bình ngọc. Cuối cùng chậm rãi tiến vào bình ngọc.

Hoặc có thể nói, đây không phải bò lên bình ngọc. Mà là tia nước nhỏ đang chảy vào trong bình ngọc này.

Cảnh tượng này thập phần quỷ dị. Nhưng chuyện này xảy ra rất tự nhiên và vô cùng chân thật.

Nhìn thấy tất cả những chuyện này, Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:

- Tịnh Thì thủy tinh, thì ra ngươi đến đây không phải lấy bảo vật, mà là tinh lọc bản thân của mình.

- Ngươi cũng biết Tịnh Thì thủy tinh.?

Nữ tử trong vải vàng cảm thấy ngoài ý muốn, giật mình hỏi.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Trên đời này có đồ vật ta không biết cũng không nhiều. Tịnh Thì thủy tinh thứ này có thể nói quá cổ xưa, truyền thuyết loại thủy tinh này là một loại nham thạch vào thời kỳ thiên địa sơ khai, cực kỳ hiếm thấy. Nó chỉ tồn tại trong cực hạn của chủ mạch, thế nhân rất khó tìm kiếm, chớ đừng nói là đào móc nó ra.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn bức tường thủy tinh bốn phía, nói:

- Thạch thất trước mặt hồn nhiên thiên thành, chưa tạo hình, cả thạch thất đeoè do Tịnh Thì thủy tinh trúc cấu mà thành. Quan trọng hơn nó tự thành nhất thể, thoát ly thời gian, sau trong không gian nhị nguyên, độc lập với thời gian cùng không gian bên ngoài, địa phương này gọi là Tịnh Thì không gian cũng không đủ.

Sau đó Lý Thất Dạ nhìn nữ tử trong vải vàng một lát, nhàn nhạt nói:

- Thì ra các ngươi đã từng động tay động chân qua, tuy không cải biến nơi này, nhưng lại tập trung không gian cùng thời gian của nó, hành động này biến nó thành tiết điểm không gian độc lập, cho nên mặc kệ đại thế biến hóa thế nào, bất kể thay đổi bao nhiêu kỷ nguyên, nơi này vẫn tồn tại.

- Hừ, ngươi biết không ít nha.

Nghe Lý Thất Dạ nói ra tất cả huyền bí trong đó, nữ tử trong vải vàng hừ lạnh một tiếng.

- Thì ra đây là bước đầu tiên ngươi tái hiện nhân gian, tuy tai nạn của ngươi đã qua, nhưng muốn chính thức thoát ra khỏi tấm vải vàng này, ngươi cần phải tinh lọc bản thân.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói với nữ tử trong vải vàng.

- Đúng vậy, ta cần thoát ra khỏi tấm vải vàng này không chỉ cần thời gian rất lâu, càng phải tinh lọc bản thân thật thuần túy, chỉ có như vậy mới có thể chính thức chia lìa, tiêu trừ chú trớ.

Nữ tử trong vải vàng lạnh lùng nói.

Lý Thất Dạ cười cười, nhìn vào bình ngọc trong ao nước, nói:

- Cái bình này đúng là cực phẩm, tịnh bình này là tác phẩm của đại sư đỉnh phong trong kỷ nguyên của ngươi rèn luyện thành. Đặt bình ngọc ở đây hấp thu tinh hoa, tẩy tạp chất, có thể đạt được tủy dịch tốt nhất.

Nói đến đây, Lý Thất Dạ nhìn vào ao nước trước mặt, nói:

- Có ghi lại nói, Tịnh Thì thủy tinh một vạn năm mới thấm ra một giọt thủy tinh tủy dịch, hiện tại thủy tinh tủy dịch ở đây biến thành cái oa, sau đó lại trải qua bình ngọc tẩy đi tạp chất, hấp thu tủy dịch thuần túy nhất vào bên trong.

- Đây là đồ tốt, nếu như có thể có được tủy diệt tinh hoa nhất thế gian, đúng là có thể tinh lọc mọi thứ trên thế gian, cho dù là hắc ác hay là lực lượng, nguyền rủa nào cũng không thể ngăn cản tủy dịch này tinh lọc.

Lý Thất Dạ từ từ nói.

- Ta phải tinh lọc chú trớ, như thế ta có thể sớm ngày thoát ly vải vàng, sớm ngày lâm thế, với ngươi mà nói, đây cũng là chuyện tốt.

Nữ tử trong vải vàng nói ra.

- Đúng thế, có thứ này đã giảm đi không ít công sức của ta.

Lý Thất Dạ tươi cười, nói tiếp:

- Nhưng mà, ta rất tò mò, năm đó ngươi trải qua chuyện gì, là người nào hận ngươi như thế, dùng phương pháp này làm ngươi vĩnh viễn không thấy ánh mặt trời.

- Theo cách giải thích của ta, ngươi luân lạc đến tình cảnh này, tuyệt đối không phải lão tặc thiên ra tay, lão tặc thiên tuyệt đối sẽ không nhàm chán như thế.

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Nếu không phải lão tặc thiên, như vậy chỉ có thể là nhân vật vô cùng nghịch thiên trong thời đại đó hận ngươi rất nhiều mới làm ra hành vi như vậy.

- Hừ, không liên quan đến ngươi.

Nhắc tới chuyện cũ, nữ tử trong vải vàng hừ lạnh.

Nhưng nữ tử trong vải vàng cũng là cường giả vô địch trong kỷ nguyên của mình, nhưng cuối cùng vẫn bị người ta hạ trớ chú, bị phong ấn trong tấm vải vàng, vĩnh viễn trở thành bức họa trong vải vàng.

Hơn nữa trớ chú này thời gian vô cùng dài, cho dù vải vàng tự tinh lọc vô số năm tháng, nhưng lực lượng tró chú vẫn nhuộm đại địa, cuối cùng còn hủy diệt cả Thiên Phong Thần Tông.

Có thể tưởng tượng người ra tay phong ấn nữ tử vào trong vải vàng đáng sợ cỡ nào, đồng thời cũng có thể nhìn ra người ra tay với nữ tử trong vải vàng này thù hận nàng bao sâu.

- Đúng là không liên quan đến ta.

Lý Thất Dạ không sao cả nhún nhún vai, nói ra:

- Nhưng tất cả đã tan thành mây khói, đều không còn tồn tại, cho dù ngươi năm đó cũng không thể báo đại thù này.

Câu này đã làm nữ tử trong vải vàng lâm vào trầm mặc, điểm này Lý Thất Dạ nói đúng, kỷ nguyên của bọn họ không còn tồn tại, tất cả đều tan thành mây khói, tất cả biến thành quá khứ, nhạt nhòa trong dòng sông thời gian.

Cho dù năm đó có thâm thú đại hận như thế nào, tất cả đã biến mất vào hôm nay, người năm đó đã sớm chết cả rồi, cho dù nàng thật muốn báo thù cũng không có biện pháp.

- Ngươi đặt ta vào trong bình ngọc là được.

Cuối cùng nữ tử trong vải vàng lạnh lùng nói ra.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Như ngươi mong muốn, thật hy vọng ngươi có thể ra sớm, có thể cải tạo thân thể, hàng lâm hậu thế.

- Hừ, sớm ra sức cho ngươi đúng không?

Nữ tử trong vải vàng hừ lạnh nói một câu.

- Ta không phủ nhận.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Ngươi không phải nói thuật tu luyện của kỷ nguyên mình khó lường thế nào sao? Sau khi ngươi cải tạo thân thể, ta muốn mở mang tầm mắt một chút.

Lý Thất Dạ thả lời như vậy, nữ tử trong vải vàng chỉ hừ lạnh mà thôi!

Lý Thất Dạ cũng không thấy trách, đặt vải vàng vào trong bình ngọc, sau đó nhìn vải vàng từ từ tiến vào trong bình ngọc.

Lúc vải vàng tiến vào bình ngọc đã nghe được âm thanh "Xì xì xì" vang lên, giống như có đồ vật gì đó bị mở ra, trên miệng bình ngọc có sương mù bộc phát, giống như sương mù này có độc.

Nhìn thấy từng tia sương mù này bay ra ngoài, Lý Thất Dạ cười nhạt, nói:

- Nguyền rủa đáng sợ cỡ nào, trải qua nhiều năm tháng như thế này, trải qua vô số cọ rửa tinh lọc, dư độc vẫn còn đáng sợ như thế.

Năm đó tấm vải vàng này bị phong ấn trong vò gốm tại cổ đảo, trải qua vô số năm tháng phong ấn và tinh lọc vẫn sinh ra lực lượng nguyền rủa đáng sợ như thế, có thể nghĩ nguyền rủa này năm xưa đáng sợ và khủng khiếp cỡ nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.