Chí Tôn Kiếm Tiên

Chương 2372: Mộng Trấn Thiên chạy thục mạng (2)




Nhìn thấy Mộng Trấn Thiên và quân đoàn của hắn đứng trước cổ thụ, ngăn cản đường đi của Lý Thất Dạ.

- Không, trường sinh tiên dược căn bản không cần thủ hộ, nơi này có đại thế, đại thế này đang thủ hộ trường sinh tiên dược, dưới đại thế như vậy, chỉ sợ Mộng Trấn Thiên cũng khó đi vào.

Lão Thần Vương còn biết hàng hơn một ít tu sĩ bình thường, nói ra một chút huyền cơ.

- Vậy Mộng Trấn Thiên muốn làm gì, chẳng lẽ hắn muốn suất lĩnh Trấn Thiên quân đoàn tử chiến với Lý Thất Dạ sao? Đây là chuyện không có khả năng.

Có cường giả nói ra:

- Chiến đấu tới cấp bậc này, Trấn Thiên quân đoàn không thể dùng được nữa rồi.

Lão Thần Vương trầm mặc một lát, nhìn chung quanh một hồi, chậm rãi nói:

- Hắc Ám cổ vương tử, Long trúc á tổ còn không có hiện thân đấy, các ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?

Lời này vang lên đã nhắc nhở mọi người ở đây, Hắc Ám cổ vương tử, Long trúc á tổ, Hải Loa Đế Vương là minh hữu cường đại nhất của Mộng Trấn Thiên, cũng là người ủng hộ kiên định nhất, theo đạo lý mà nói, Mộng Trấn Thiên gặp nạn, bọn họ không có khả năng giấu mặt.

- Có bẩy rập!

Có tu sĩ cường giả nội tâm chấn động một chút, lập tức nghĩ tới một khả năng.

Nghe được lời này, rất nhiều người nội tâm chấn động mạnh, lúc này đối với rất nhiều người mà nói, đây không phải là chuyện vô căn cứ, là sự thật..

Lúc này Mộng Trấn Thiên dẫn theo quân đoàn tới đây, nó đã rất rõ ràng, hắn muốn chờ Lý Thất Dạ nhảy vào bẩy rập này.

Lúc này, Mộng Trấn Thiên đứng lên, thương thế hắn tốt không ít, hắn nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, chậm rãi nói ra:

- Lý Thất Dạ, dám tới một trận chiến không?

Mộng Trấn Thiên vừa nói ra lời này làm rất nhiều người hít khí lạnh, trước đó Mộng Trấn Thiên bị Lý Thất Dạ đuổi giết như chó nhà có tang, nhưng bây giờ lực lượng mười phần, mở miệng là muốn khiêu chiến Lý Thất Dạ, chuyện này có ý nghĩa Mộng Trấn Thiên có át chủ bài tuyệt đối, nếu không hắn sau khi bị Lý Thất Dạ đuổi giết như chó nahf có tang lại dám đi khiêu chiến Lý Thất Dạ.

Trong khoảng thời gian ngắn, vô số người nhìn qua Lý Thất Dạ, vào thời điểm này mọi người hiểu Mộng Trấn Thiên đã sớm đào bẩy rập chờ Lý Thất Dạ đi vào.

Hắc Ám cổ vương tử, Long trúc á tổ, Hải Loa Đế Vương cũng không ló mặt ra, chuyện này ý nghĩa Mộng Trấn Thiên có được át chủ bài thế nào thì mọi người không rõ.

Trong thế cục như thế này, Mộng Trấn Thiên vẫn dám khiêu chiến Lý Thất Dạ, hoàn toàn có thể nghĩ đám người Mộng Trấn Thiên đã bố trí bẫy rập hung hiểm và đáng sợ như thế nào.

Nghĩ đến Hắc Ám cổ vương tử, Long trúc á tổ và Hải Loa Đế Vương một đám cường giả chí tôn đang bố trí bẩy rập, chuyện này làm cho rất nhiều tu sĩ sống lưng phát lạnh, cũng đổ mồ hôi lạnh không dứt.

- Không nên đi qua nha.

Có tu sĩ cường giả cũng nhịn không được nói ra. Trên thực tế giờ phút này không quản là cường giả Mị Linh nhất tộc có thích Lý Thất Dạ hay không, bọn họ đã không muốn phản kháng nữa.

Hiện tại Lý Thất Dạ đã đả bại Mộng Trấn Thiên, hắn có được mười ba mệnh cung, đã đầy đủ chứng minh hắn có tư cách tranh đoạt thiên mệnh, cho dù Lý Thất Dạ lúc này dùng tư thái vô địch rời khỏi, đối với bọn họ mà nói cũng không có gì, ngược lại, Mộng Trấn Thiên thảm bại trong tay Lý Thất Dạ, Lý Thất Dạ lúc này không ứng chiến thì hắn cả đời này cũng không thoát khỏi bóng mờ trong lòng.

Đối diện thế cục như thế này chỉ cần là người có một ít ý chí cũng không nhảy vào bẩy rập, lúc này dùng tư thái vô địch rời đi là lựa chọn sáng suốt nhất.

- Lý Thất Dạ đã thắng, chiến và không chiến đều không sao cả.

Lúc này một cường giả xuất thân Mị Linh nhất tộc nói ra.

Nhìn qua tư thái khiêu chiến của Mộng Trấn Thiên, Lý Thất Dạ tươi cười, duỗi duỗi người, nhàn nhã nói:

- Ngươi cho rằng làm như vậy có thể thoát khỏi bóng mờ trong lòng hay sao? Ngươi vĩnh viễn không thể thoát được, ngươi sẽ sợ hãi ta, cả đời này sẽ không thoát khỏi bóng mờ của ta.

Lời này vừa ra, ánh mắt Mộng Trấn Thiên co rút lại, trái tim của hắn giống như bị người ta nện vào, hắn thật sự muốn dùng bố trí này chém giết Lý Thất Dạ, không chỉ muốn trừ bỏ địch nhân cường đại nhất, trừ bỏ chướng ngại trên đường thành Tiên Đế, đồng thời cũng xóa đi bóng mờ Lý Thất Dạ trong lòng hắn, thoát khỏi sợ hãi mà Lý Thất Dạ lưu lại.

Cho dù Mộng Trấn Thiên bản thân nghĩ như thế nào, nhưng mà trong lòng của hắn còn có tiếng nói khác, hắn biết rõ làm như vậy có chút lừa mình dối người, âm thanh trong lòng nói cho hắn biết, cho dù hắn bố trí thiên la địa võng có thể giết Lý Thất Dạ, nhưng mà hắn vẫn không thể thoát khỏi bóng mờ mà Lý Thất Dạ lưu lại trong lòng hắn.

Trừ phi hắn có thể đơn đả độc đấu chiến thắng Lý Thất Dạ, nếu không tư thái vô địch của Lý Thất Dạ sẽ là bóng mờ vĩnh hằng, bóng mờ vĩnh viễn bao phủ đạo tâm.

- Mười ba mệnh cung nha.

Nghe nói như vậy, bất kể là ai, trong lòng vẫn kinh hoàng, lão Thần Vương cũng cảm thán, nói:

- Có địch nhân như vậy, đó là bóng mờ cả đời của ta, đổi lại là ta, cả đời cũng không cách nào thoát khỏi bóng mờ này.

- Có dám tới chiến một trận hay không?

Mộng Trấn Thiên hít sâu một hơi, ổn định đạo tâm của mình, lạnh lùng nói. Hôm nay đạo tâm của hắn dao động lợi hại, lại tiếp tục như vậy, không cần Lý Thất Dạ chém giết hắn, hắn sẽ tự sụp đổ, thực đến một bước kia, cho dù không có địch nhân mạnh như Lý Thất Dạ, tương lai hắn cũng đừng mơ trở thành Tiên Đế.

- Đạo tâm đúng là rất ổn nha.

Lý Thất Dạ tùy ý cười lên, nói ra:

- Đáng tiếc, hôm nay ngươi dao động, ngươi rốt cuộc khó thủ đạo tâm, cho dù ta hôm nay không giết ngươi, cho dù ta không đoạt thiên mệnh, ngươi cũng vĩnh viễn còn lâu mới có thể trở thành Tiên Đế, ngươi đã sợ, ngươi đã không có lòng tin!

Lý Thất Dạ nói ra lời này, trái tim Mộng Trấn Thiên bị bóp chặt, hắn đương nhiên biết rõ đạo lý kia, nhưng mà người nói lại là Lý Thất Dạ càng trí mạng hơn, nếu như hắn lúc này không thủ vững đạo tâm, đạo tâm của hắn sẽ sụp đổ.

- Tới chiến một trận!

Mộng Trấn Thiên không dám lại nghĩ nhiều, nghiêm nghị hét lớn.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người ngừng thở nhìn qua Lý Thất Dạ, mọi người cũng không biết Lý Thất Dạ sẽ làm ra thế nào, trên thực tế lúc này Lý Thất Dạ dùng vô địch tư thái rời khỏi, không người nào rãnh rỗi đi nói xàm nửa câu.

- Chiến đúng không?

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói:

- Ta cũng muốn nhìn xem ngươi có thủ đoạn cỡ nào, không nên làm ta thất vọng, nếu không, chuyện này quá không có ý nghĩa.

Nói xong, chậm rãi đi vào.

Giờ này khắc này, tất cả mọi người đều nhìn qua Lý Thất Dạ, biết rõ có bẩy rập, Lý Thất Dạ vẫn dám ứng chiến, tư thái như vậy cho dù là ai cũng phải kính nể ba phần, quản chi lúc này người ác cảm Lý Thất Dạ không ít.

- Đàn ông, cho là như thế, không sợ không sợ, dũng cảm tiến tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.