Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 9: Quỹ đạo gió




Đi ra từ Tàng Thư Các, Tần Mặc không lập tức ra ngoài mà quay trở lại phòng luyện công để tiếp tục nghiên cứu “Hồi Phong Kiếm Chỉ”.

Hành vi này đã bị tiểu nha đầu phản đối kịch liệt. Sau khi Tần Mặc dụ dỗ bằng đủ loại đồ ăn ngon và đồ chơi, tiểu nha đầu mới thỏa hiệp.

Trong phòng luyện công. 

Chà sạch cuốn bí kíp “Hồi Phong Kiếm Chỉ”, Tần Mặc lật giở từng trang một, cẩn thận quan sát quyển bí tịch này. Vận dụng các loại phương pháp phân biệt thường gặp, hắn cũng không phát hiện bất cứ dị thường nào.

“Thủ đoạn ngụy trang thật cao minh. Khó trách cuốn ‘Hồi Phong Kiếm Chỉ’ này đặt ở Tàng Thư Các nhiều năm như vậy cũng không có ai phát hiện bí mật trong đó.” Tần Mặc tự lẩm bẩm.

Suy nghĩ một chút, Tần Mặc thi triển “Tật Ảnh Thiết”, quyền gió liên tục phát ra, cắt qua mép của từng trang trong quyển bí tịch. 

Ti ti… lập tức có ba trang giấy khác thường, lộ ra một ngăn ở giữa.

Hắn từ trong ba ngăn giữa moi ra ba trang giấy mờ, bên trên chằng chịt những chữ vô cùng nhỏ. Tần Mặc nhìn kỹ, không kiềm được nở nụ cười. Nội dung trên ba trang giấy này chính là bí mật “Hồi Phong Kiếm Chỉ”.  

Kiếp trước sau khi Phần trấn bị hủy diệt, có người khai quật được ba trang giấy bí mật này từ trong phế tích của Tàng Thư Các, nhờ đó phát hiện “Hồi Phong Kiếm Chỉ” thì ra là một môn võ linh cấp. Đáng tiếc, khi đó cuốn bí tịch “Hồi Phong Kiếm Chỉ” đã bị thiêu cháy, chỉ có nội dung của ba trang giấy này thì không dùng được. 

Xem qua nội dung trên ba trang giấy, Tần Mặc nghiên cứu lại cuốn bí tịch một lần nữa, đột nhiên phát hiện “Hồi Phong Kiếm Chỉ” tổng cộng phân ra ba tầng. Nội dung cuốn bí tịch này thực chất là khẩu quyết để tu luyện tầng thứ nhất.

Trong ba trang giấy này, có một tờ là phương pháp hít thở đặc biệt. Hai tờ kia thì chính là phương pháp tu luyện “Hồi Phong Kiếm Chỉ” tầng thứ hai, thứ ba.

Phối hợp với phương pháp hít thở đặc biệt mới có thể khiến cho uy lực của “Hồi Phong Kiếm Chỉ” tăng cao. Chỉ riêng Kiếm Chỉ tầng thứ nhất đã có thể tương đương với môn võ Phàm cấp bậc thượng. Nếu có thể tu thành đến tầng thứ ba, thì tương đương với môn võ Linh cấp bậc trung. 

Tam đại gia tộc của Phần trấn, Hỏa, Đông, Tần gia, cho dù là Hỏa gia có học thuật uyên thâm, cộng với 350 năm lịch sử, thì cũng chỉ có được ba loại võ học Linh cấp bậc sơ. Nếu có một tin tức về võ học Linh cấp bậc trung truyền ra thì lập tức sẽ dẫn đến xung đột trực tiếp của tam đại gia tộc, kèm theo đó là cuộc đấu tranh đẫm máu của cả thị trấn.

“Không thể tưởng tượng được Tần gia chúng ta còn có một môn võ như vậy. Bất luận là ‘Tật Ảnh Thiết’ hay là ‘Hồi Phong Kiếm Chỉ’ toàn vẹn, cũng đều quý giá hơn nhiều so với ‘Phá Quân Quyền’!”

Giấu kỹ ba trang giấy vào người, Tần Mặc đi ra khỏi phòng luyện công. Còn ba ngày nữa là đến ngày tế điện của Tần gia, hắn phải dùng thời gian cho tốt, tu luyện “Hồi Phong Kiếm Chỉ”. 

Trong một sơn động nhỏ bí ẩn trên núi Vạn Nhận.

Sơn cốc chiếm diện tích tầm hơn mười trượng, trong đó có một suối nước nóng, sương mù nóng hổi từ đó truyền ra, đây là nơi Tần Mặc và tiểu nha đầu thường xuyên đến. 

Bên cạnh suối nước nóng, tiểu nha đầu cởi bỏ quần áo, chỉ mặc đồ nhỏ bên trong, cánh tay lộ ra ngoài như một củ sen mập mạp, gương mặt hồng hồng, trông cô bé cực kỳ đáng yêu.

“Mặc ca ca, ca không cùng muội ngâm nước nóng sao? Yên tâm, sau khi về muội sẽ không nói với gia gia đâu.” Tiểu nha đầu vẻ mặt thẹn thùng, nói bằng giọng giòn giã.

Lời vừa dứt, thiếu niên đã đáp lại cô bé bằng một cái cốc đầu. Tần Mặc xụ mặt, cười như không cười nói: “Nha đầu, nếu nói với gia gia chuyện chúng ta chạy tới núi Vạn Nhận thì ít nhất trong vòng nửa năm, chúng ta đừng nghĩ đến việc đến đây chơi nữa.” 

Nghe vậy, tiểu nha đầu lè lưỡi, liền nói không dám.

Tần Mặc lấy “Hổ Phách Cố Khí Đan” ra, cắt lấy một phần năm rồi ăn vào. Lại cắt ra một phần năm nữa rồi đặt trong lòng bàn tay, dùng chân khí khai mở, từ đó biến thành một đan dịch sền sệt.

Tần Mặc thật cẩn thận bôi loại đan dịch này lên đan điền, lòng bàn tay, bàn chân của tiểu nha đầu, rồi lại để cho tiểu nha đầu chơi đùa trong dòng nước. 

Phù phù…

Nhìn bóng dáng chơi đùa qua làn nước nóng, Tần Mặc đi sang bên kia sơn cốc, bắt đầu tu luyện “Hồi Phong Kiếm Chỉ”.

Hắn hít thở thật sâu, chân khí trong cơ thể bắt đầu khởi động. Hắn giậm chân, rủ vai, một ngón ra điểm ra… 

Thời gian nửa ngày qua đi rất nhanh, chân khí của Tần Mặc từ hao tổn rồi được khôi phục lại, rồi tiếp tục hao tổn, quá trình lập lại hai lần. Hắn cuối cùng đã luyện xong “Hồi Phong Kiếm Chỉ” lần thứ nhất, phát hiện thì ra sau khi phối hợp với phương pháp hít thở kỳ lạ, thì uy lực của môn võ kỹ này thật sự đã nâng cao một bậc.

Chỉ mới là lần tu luyện đầu tiên, chỉ xét về bề ngoài, uy lực đã có thể vượt qua “Phích Lịch Quyền” của Triệu Vĩnh hiện tại.

Có điều, Tần Mặc vẫn phát hiện ra một điểm, đúng như lời Cao trưởng lão nói, muốn luyện thành “Hồi Phong Kiếm Chỉ” thì khá khó khăn. Bởi vì muốn tu thành tầng thứ nhất thì phải bắt được quỹ đạo gió. 

Gió, vô hình vô tướng, không thể nắm lấy được. Nếu có thể bắt được quỹ đạo gió, dung nhập được bên trong võ kỹ thì mới có thể tăng uy lực cho bất kỳ võ kỹ nào.  

Chỉ xuất tùy phong! Đây chính là tiêu chí để tu luyện thành “Hồi Phong Kiếm Chỉ” tầng thứ nhất.

Trong sơn cốc, Tần Mặc điểm chỉ trong không trung, lập tức có mười bóng ngón tay xuất hiện, xuyên qua tiếng gió bốn phía, truyền ra tiếng động như vải bị xé rách. Chỉ xét về lực điểm chỉ như thế này thôi, đã có thể hoàn toàn áp chế Triệu Vĩnh của bây giờ. 

Xào xạc…

Rừng cây cách đó không xa lắc lư do bị gió từ cú điểm chỉ ảnh hưởng, lá cây liên tục rơi xuống.

“Không được, lực điểm chỉ như thế này chỉ có bề ngoài mà không có nội lực.” 

Toàn thân Tần Mặc vã mồ hôi ướt đẫm, hắn dừng lại rồi lắc đầu liên tục: “Hồi Phong Kiếm Chỉ tầng thứ nhất, quan trọng là điểm chỉ theo gió. Điểm chỉ được gió trợ sức mới có tốc độ như kiếm và đạt được uy lực như kiếm.”

Nhíu máy suy tư, Tần Mặc dường như cảm nhận được hắn đã chạm đến mấu chốt của tầng thứ nhất.

Ầm! 

Tiểu nha đầu chui ra từ dòng suối, thấy Tần Mặc đứng ở phía xa, quay lưng về phía cô như một tượng điêu khắc bất động. Cô bé đảo mắt, cười ha hả, tay vung vẫy trong làn nước làm nước bắn tung tóe. Lập tức, những tia nước từ bàn tay kia đánh ra hóa thành những mũi tên bắn về phía Tần Mặc.

Âm thanh những mũi tên nước xé gió thật khiến cho người khác khiếp sợ.

Tiểu nha đầu tuy không thể tu luyện chân khí, nhưng chỉ riêng dùng quái lực xuất ra những mũi tên nước đã có lực sát thương kinh khủng rồi. 

Vèo vèo!

Tần Mặc cứ như mọc mắt sau lưng, không quay đầu lại. Mười chỉ ảnh xuất ra, xuyên qua những mũi tên nước. Lập tức, những mũi tên nước vỡ ra tạo ra một vụ nổ cách chỗ Tần Mặc ba thước, nhưng lại không chút ảnh hưởng tới hắn.

“Oa! Mặc ca ca thật là lợi hại!” Tiểu nha đầu lè lưỡi rồi lập tức chui vào trong làn nước, không dám ngoi lên nữa. 

“Đáng tiếc, vẫn cứ thiếu một chút.”

Tần Mặc khẽ lắc đầu, trừng mắt nhìn tiểu nha đầu đang chui vào trong làn nước. Hắn đang chuẩn bị giáo huấn cô bé thì một âm thanh nhỏ xíu truyền đến, trong đầu xuất hiện một cảnh tượng. Trong khe núi phía sau lưng hắn, một con rắn xám chui ra, trừng mắt nhìn hắn, cái lưỡi thè ra trong miệng.

Con rắn xám này dài nửa thước, trên thân rắn màu xám có một đường màu xanh lá, miệng rắn phun ra những sợi tơ màu khói đen. 

“Lục Tuyến Yêu Xà! Con yêu thú cấp hai tương đương với cảnh giới Võ Sĩ không phải chỉ có ở phía sau núi Vạn Nhận sao? Sao lại xuất hiện ở đây?” Tần Mặc ngạc nhiên.

Cổ U đại lục vô cùng bao la, giữa nơi núi rừng hoang vu này có những con yêu thú đáng sợ. Cấp bậc từ cao đến thấp của yêu thú cũng tương ứng với cảnh giới của võ giả Nhân tộc. Yêu thú cấp một tương đương với cảnh giới Võ Đồ, yêu thú cấp hai tương đương với cảnh giới Võ Sĩ, cứ như vậy mà suy tiếp…   

Có điều, yêu thú có đủ các loại năng lực đáng sợ, so với võ giả đồng cấp thì càng đáng sợ hơn. 

Loại Lục Tuyến Yêu Xà này vô cùng độc, người bình thường chỉ cần bị cắn trúng một cái liền chết ngay tức khắc. Điều khiến con yêu thú này đáng sợ nhất chính là tốc độ cực nhanh của nó, chỉ cần không cẩn thận liền bị nó cắn trúng.

Vèo!

Khai triển “Nghe Như Mắt Thấy”, con Lục Tuyến Yêu Xà này cong người lên, trong nháy mắt đã bắn đi với tốc độ thật nhanh, so với cao thủ Võ Sĩ tam đoạn còn nhanh gấp ba lần. 

“Nhanh quá! Tiêu rồi, không tránh được rồi.”

Tần Mặc muốn trốn đi, trong phép “Nghe Như Mắt Thấy” thì nhìn thấy con Lục Tuyến Yêu Xà này chậm đi rất nhiều, có thể bắt được quỹ đạo của nó. Nhưng cơ thể hắn thì lại phản ứng không kịp.

“Hừ!” 

Trong tích tắc, Tần Mặc ánh mắt như điện, hắn hơi nghiêng người, đầu ngón tay bốc lên tử sắc chân khí. Đột ngột một ngón tay điểm ra, không chút tiếng động.

Chung quanh chỉ có tiếng gió nhẹ. Gió càng thổi, chỉ xuất ra càng lúc càng nhanh, từ đó phát ra một luồng khí sắc bén.

“Chính là loại cảm giác này, đây chính là quỹ đạo gió!” 

Trong thâm tâm Tần Mặc hiểu ra, chỉ của hắn xuất ra đã hoàn toàn dung nhập vào trong gió, kèm theo đó là một vầng sáng lóe lên, như có một lưỡi dao sắc bén đâm ra từ trong gió, chém vào chỗ hiểm bảy tấc của con Lục Tuyến Yêu Xà.

Đánh rắn phải đánh bảy tấc!

Phàm là loài rắn yêu thú, đề có nhược điểm chí mạng như vậy. 

“Oanh!”

Con yêu xà bị cắt ra làm đôi giữa không trung, máu xanh văng tung tóe, hai đoạn thân rắn rơi trên mặt đất. Miệng vết cắt vô cùng gọn gẽ, giống như bị một vật thể vô cùng sắt bén cắt qua.

Nhìn xác rắn rơi trên đất, Tần Mặt lộ vẻ tươi cười. Tình huống vừa rồi tuy rất nguy hiểm, nhưng trong khoảnh khắc đó, hắn đã lĩnh ngộ được quỹ tích gió, luyện thành tầng thứ nhất của “Hồi Phong Kiếm Chỉ”. 

Hơn nữa, cảm nhận được chân khí đang bắt đầu khởi động trong cơ thể, Tần Mặc lại phát hiện thêm một điểm tốt của Đấu Chiến Thánh Thể.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.