Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 3: Phát hiện hung thủ




Sa sa sa...

Một đội người đang cầm bó đuốc, bước đi như bay bước qua đường mòn phủ đầy sương lạnh, truyền ra những âm thanh giòn vang.

“Xác định là ở đây chứ?” Cầm đầu là người đàn ông trung niên khoác áo choàng màu nâu, một đôi mày rậm hai mắt như đao.

Một tùy tùng vẻ mặt khóc lóc không ngớt lời nói: “Nhạc chấp sự, không sai đâu. Trước khi Mặc Thiếu gia mất tích, nói muốn đến phía bắc núi Vạn Nhận, quan sát toàn cảnh Phần trấn. Nếu như rơi xuống vực chỉ có thể là rớt xuống chỗ này, nhưng mà dãy núi bắc cao gần ngàn mét, dốc đứng vô cùng, từ nơi đó mà rớt xuống vực, Mặc Thiếu gia hắn e là…”

Lời còn chưa dứt, liền bị người trung niên mặc áo choàng màu nâu lạnh lùng gián đoạn: “Câm miệng! Nếu là Mặc Thiếu gia xảy ra chuyện gì thì ngươi cũng sẽ phải đi chung với cậu ấy.”

Tùy tùng đó câm như hến, sắc mặt tái nhợt, không dám nói lời nào nữa.

“Nhạc chấp sự, hà tất làm khó một thuộc hạ như vậy, ông cũng không phải là không biết tính khí của Tần Mặc, từ khi tu hành dừng lại không tiến triển nữa, tính khí của hắn rất là kỳ lạ.”

Cùng là mặc áo choàng màu nâu, người đàn ông trung niên sắc mặt hiền lành thở dài: “Đứng ở núi bắc nhìn toàn cảnh của Phần trấn đây là việc mà Mặc Thiếu gia thích làm nhất, nhưng mà Mặc Thiếu gia những năm gần đây tính tình cổ quái, ý chí tinh thần sa sút, nếu là nhất thời nghĩ không thông…”

Lời nói tiếp theo, người trung niên mặt hiền lành cũng chưa nói hết, nhưng mà lời trong ý thì rất rõ ràng, không chừng là Mặc Thiếu gia nhất thời nghĩ không thông, không chừng là nhảy xuống vực tự vẫn.

Những lời này, những người khác trong đội ngũ yên lặng gật đầu, âm thầm đồng ý.

Nhạc chấp sự ngẩng đầu, ánh mắt quét qua như lưỡi dao ở yết hầu lướt qua, khiến cho mọi người cũng không có dám nói chuyện.

“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Chỗ này đào đất ba thước, cũng phải tìm ra tung tích của Mặc Thiếu gia.” Nhạc chấp sự trầm thanh truyền đạt mệnh lệnh xuống, hướng phía trước lao đi.

Trong đội ngũ, người trung niên hiền lành và một người đàn ông cao to trên mặt có vết sẹo của dao trao đổi ánh mắt, không hề nói chuyện, liên tục hướng phía bắc núi Vạn Nhận chạy đi.

Gió núi gào thét lạnh băng như đao, quét qua ngọn cây, rơi lả tả trên đất sương lạnh.

Núi Vạn Nhận ban đêm cực lạnh, cho dù là thời tiết giữa hè, bốn phía vẫn kết đầy một tầng băng sương.

Trên mặt đá, Tần Mặc khoanh chân mà ngồi, màu bạc của ánh mặt trăng chiếu trên người hắn phủ một lớp ánh sáng màu bạc.

“Trăng lên giữa trời, có lẽ sắp đến rồi.” Tần Mặc thì thào tự nói.

Kiếp trước hắn là vào lúc này được cứu, tính toán thời gian một chút đội ngũ cứu viện Tần gia có lẽ đang ở gần đây.

Nhắm mắt lại lỗ tai khẽ nhúc nhích, âm thanh trong vòng trăm trượng lập tức trong trẻo rõ ràng, gió thổi cỏ lay, côn trùng kêu vang thú nhảy, những âm thanh này xảy ra ở trước mặt gang tấc.

Tần Mặc có chút bất ngờ, tu hành của Võ Đồ cửu đoạn, thông thường chỉ có thể nghe rõ nhất cử nhất động dưới năm mươi trượng, thính lực của hắn đã vượt xa cái phạm trù này, có thể so bì với võ sĩ cấp độ nhất đoạn.

Trong đầu bỗng nhiên hiển hiện một cảnh tượng, Tần Mặc nhìn thấy bên ngoài hơn mười trượng, tình cảnh cây cối theo gió lắc lư, cành lá có chút run run.

Nghe như mắt thấy!

Tần Mặc không khỏi kinh ngạc cái này đã vượt qua võ đồ năng lực phạm trù của võ sĩ, xem ra từ sau khi cuộc chiến Thánh Thể mở ra, cơ thể có rất nhiều điểm kỳ lạ chờ đợi hắn từ từ khai quật.

Lúc này hình ảnh trong đầu thay đổi, thông qua “Nghe như mắt thấy”, Tần Mặc "Nhìn thấy" bên ngoài trăm trượng một đội quân đang giơ bó đuốc chạy vội mà đến.

Đội ngũ phía trước hai người trung niên đi trước là hai người trong số tam đại chấp sự của Tần gia, Tần Mặc rất quen thuộc, mặt mày như đao là Nhạc chấp sự, khuôn mặt hiền lành là Vinh chấp sự.

Ánh mắt xẹt qua từng người trong đội ngũ, chợt tập trung vào người đàn ông trên mặt có vết đao.

Kiếp trước, trong đội ngũ cứu viện, Tần Mặc chỉ nhớ rõ hai người Nhạc, Vinh, những người khác đều là hộ vệ ngoài viện của nhà Tần hắn cũng chưa quen thuộc. Nhưng mà kiếp trước lúc 18 tuổi phát sinh một việc, làm cho ấn tượng của hắn đối với người đàn ông có vết sẹo có thể nói là khắc cốt ghi tâm.

“Triệu Vĩnh!” Tần Mặc lẩm bẩm cái tên này.

Mở mắt ra, Tần Mặc nhìn thấy đội ngũ kia từ trong rừng cây thoát ra.

“Mặc Thiếu gia!” Trông thấy trên mặt đá bóng dáng thiếu niên, Nhạc chấp sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt bước nhanh chạy tới.

“Nhạc thúc.” Tần Mặc lộ ra nụ cười chân thành, Nhạc chấp sự là người được ông nội Tần Chính Hưng tín nhiệm nhất, hắn từ nhỏ coi là người thân trong nhà.

Kiếp trước hắn được cứu vớt là kết quả mà Nhạc thúc triệt để tìm kiếm từng khe núi, nếu không hắn rất có thể sẽ chết trong sơn động. Về sau Phần trấn gặp tai kiếp, Nhạc thúc vì yểm hộ cho đệ tử Tần gia rút lui, nên đã chết trong biển lửa.

“Mặc Thiếu gia, bộ dạng như vậy bị thương ở đâu à?” Kiểm tra tình hình của Tần Mặc phát giác chỉ có trầy da, Nhạc thúc lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Nhạc thúc, cực cho thúc quá, ta không sao chỉ là vừa khôi phục lực khí, còn có chút hơi mệt.” Tần Mặc nhẹ giọng đáp lại.

“Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Nhạc thúc điểm đầu, nói: “Trong nhà đang rất hỗn độn, hiện tại thiếu gia không sao rốt cuộc có thể an tâm.”

Nói xong, lo lắng Tần Mặc bị cảm lạnh, Nhạc thúc cởi áo khoác ra choàng lên trên người hắn.

Cách đó không xa đám người mà theo đến cũng cười lên, ánh lửa chiếu rọi trên mặt bọn họ nhưng lại không có nhiều nụ cười là thật lòng. Trong đám người nhìn thấy Tần Mặc bình yên vô sự, thần sắc của Vinh chấp sự, người đàn ông mặt sẹo có chút khó coi.

Bên cạnh tên tùy tùng đó đã bổ ngã xuống đất, khóc rống chảy nước mắt, tự nói là không có chăm sóc tốt cho Tần Mặc, thỉnh cầu trách phạt.

“Cái này không trách ngươi, nếu như ngươi lúc ấy đi theo ta lên núi bắc, chỉ sợ sẽ không có may mắn như ta, sớm đã ngã xuống vách núi, chết không toàn thây.” Tần Mặc cười tùy tùng đó rồi kéo người đó đứng lên.

“Cái gì?”

“Xảy ra chuyện gì?”

Những người ở đó đều sắc mặt thay đổi, người tùy tùng đó ngơ ngẩn ra, thần sắc trì trệ thậm chí quên khóc thút thít.

“Bị người đánh lén từ núi bắc rớt xuống dưới này.” Nhạc thúc đột nhiên sắc giận: “Mặc Thiếu gia, rốt cuộc là ai ra tay ám hại người, người xem để ta kêu người đến?”

Trong bầy người chung quanh đó, sắc mặt Vinh chấp sự ngưng trọng, giống như việc Tần Mặc bị người ám hại cực kỳ oán giận, nhưng người đàn ông mặt sẹo Triệu Vĩnh thần sắc thì lại liền biến.

Tần Mặc khẽ lắc đầu, nói: “Khi đó ban đêm gió lớn, gió núi quá mức lạnh thấu xương ta cũng không có thấy rõ người ám hại.”

“Sau khi trở về chuyện này nhất định phải tra rõ đến cùng.” Nhạc thúc lạnh giọng nói.

Đứng dậy, Tần Mặc xoay chuyển ánh mắt rơi trên người của Vinh chấp sự, giống như mới nhìn thấy hắn, cảm kích nói: “Vinh chấp sự cũng đến, vất vả cho ngươi rồi!”

“Mặc Thiếu gia bình an là tốt rồi, có vất vả gì đâu!” Vinh chấp sự vội vàng nói.

Tần Mặc gật gật đầu lúc quay đầu, dưới tay áo rộng ở dưới phía trái, ống tay áo dài không cố ý lướt qua trước ngực người đàn ông mặt sẹo, một quyền chưởng im hơi lặng tiếng phát ra.

Tật Ảnh Thiết!

Đây là một môn võ kỳ lạ, lúc tu luyện không cần chân khí, cũng là môn võ tuyệt hảo duy nhất kiếp trước Tần Mặc luyện được, lúc thi triển im hơi lặng tiếng cho dù là đối thủ có thực lực cảnh giới cao hơn một bậc cũng chưa chắc có thể phát giác.

Ti!

Bó đuốc một tiếng giòn vang nổ ra một đốm lửa nhỏ, những người tại đây ai cũng không có chú ý tới, quyền chưởng này giống như ma quỷ trong bóng tối lặng yên không một tiếng động chưởng vào ngực của Triệu Vĩnh.

“Nhạc thúc chúng ta đi về trước đi, ông nội chắc đợi đến phát sốt.” Tần Mặc nhìn về phía Nhạc chấp sự nói ra.

Nhạc thúc gật đầu đáp ứng hắn mặc dù là có chút kỳ quái, núi Vạn Nhận cao tới mấy ngàn thước Tần Mặc từ trên núi ngã xuống vực, làm sao chỉ có thể trầy da nhẹ nhưng chỉ cần Tần Mặc bình yên vô sự chính là ngàn lần may mắn, cần gì phải tìm tòi nghiên cứu nhiều như vậy.

Mọi người men theo đường cũ trở về Phần trấn, vừa đi không xa lại nghe được "Ba" một tiếng, một đồ vật từ trong ngực của người đàn ông mặt sẹo rớt xuống rơi ngay ở trên đất.

Những đôi mắt nhìn qua đó chờ nhìn rõ vật trên mặt đất, rất nhiều người kinh nghi một tiếng, chợt lộ ra vẻ tham lam.

Đó là một túi vải bố nhỏ chỉ lớn bằng cái bàn tay, màu tro không bắt mắt lắm. Nhưng rơi vào trong mắt mọi người, đây hoàn toàn là hai việc khác nhau đây lại là một cái túi quý.

Túi cẩm nang Cổ U đại lục là công cụ trữ đồ rất thần kỳ từ thấp đến cao, chia làm tro, đồng, ngân, kim bốn loại. Cho dù là cái cẩm nang cấp thấp nhất màu xám cũng có thể dự trữ đồ vật gấp trăm lần, cực kỳ hiếm thấy căn bản không phải người bình thường có thể có được.

Cho dù là Tần gia, cũng chỉ là có tộc trưởng, phó tộc trưởng, nhân vật cấp trưởng lão mới có được cẩm nang màu xám, Tần Mặc thân là cháu trai của tộc trưởng Tần Chính Hưng đều không có một cẩm nang màu xám như vậy.

“Này…” Người đàn ông mặt sẹo sắc mặt đột biến, muốn nhặt lên túi cẩm nang màu xám, nhưng trước mặt bóng người lóe lên túi cẩm nang màu xám này đã rơi vào trong tay của Nhạc thúc.

Nhạc thúc xoa bóp túi trừng mắt nhìn mặt người đàn ông mặt sẹo âm thanh lạnh lùng nói: “Triệu Vĩnh, ngươi chỉ là một hộ vệ ngoài viện nho nhỏ của Tần gia, làm sao có được túi cẩm nang màu xám quý trọng như vậy?”

“Nhạc chấp sự, đây chỉ là ta trong lúc vô tình đạt được.”

Triệu Vĩnh thần sắc thay đổi đang muốn giải thích, nhưng sắc mặt lại đại biến âm thanh im bặt mà dừng, hắn nhìn thấy miệng túi cẩm nang lỏng ra lộ ra một đầu ngọc bích.

Mặt dây chuyền ngọc bích này, chính là viên ngọc bích tròn chính giữa có một lổ hổng bất quy tắc giống như bị cố gắng móc đi một miếng, và mặt khác của miếng ngọc lại khắc lấy một chữ “Mặc”.

Trong chốc lát không khí giảm đến cực điểm, ánh mắt Nhạc chấp sự sắc bén: “Đây là miếng ngọc mà Mặc Thiếu gia đeo bên mình, tại sao lại ở trên người của ngươi, nói?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.