Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 2: Khẩu quyết vô danh




Cổ U đại lục, địa vực vô cùng rộng lớn, có rất nhiều chủng tộc sinh sống. Có thể nói là số chủng tộc nhiều như rừng cây.

Chính bởi có nhiều chủng tộc nên Cổ U đại lục chiến loạn liên miên. Truyền thuyết vào thời viễn cổ, cách một vạn năm thì có một chủng tộc trở thành chúa tể đại lục, hùng cứ thiên hạ.

Lấy vạn năm là một kỷ, thay đổi không ngừng.

Cho đến sau khi Nhân tộc đứng lên, những chủng tộc mạnh mới lấy được cân bằng với nhau, chiến loạn trên đại lục mới dần giảm bớt.

Những năm tháng chiến loạn dài dằng đặc, tạo nên rất nhiều chủng tộc mạnh, đồng thời hệ thống tu luyện chân khí cũng được đẩy lên tới trạng thái đỉnh cao.

Thời đại viễn cổ, trong số những chủng tộc mạnh, nếu có xuất hiện tuyệt đại thiên tài mới có thể quật khởi trở thành bá chủ vạn năm mới có một lần.

Đấu Chiến Thánh Thể, trong truyền thuyết ở thời đại viễn cổ, là một loại thể chất siêu việt.

Người có được thể chất này sẽ trở thành cường giả kinh thiên động địa, tung hoàng ngang dọc, vô địch trên đời.

Còn việc Đấu Chiến Thánh Thể mất đi, trong kính Huyền Thiên cũng không có nói rõ. Nó chỉ đề cập việc Đấu Chiến Thánh Thể gặp phải một thay đổi lớn trong trời đất, khó có thể xuất hiện trên thế gian lần nữa.

“Đấu Chiến Thánh Thể khó xuất hiện trên thế gian, nhưng không phải là không có khả năng xuất hiện. Trời đất nhiều biến số, trong tuyệt cảnh luôn luôn có một đường có thể sinh tồn…”

Bờ môi khô khốc mấp máy, Tần Mặc nhớ lại bí mật về Đấu Chiến Thánh Thể mà kính Huyền Thiên đã hé lộ, cùng đoạn khẩu quyết vô danh kia.

“Vạn vật có sống thì có chết, tuần hoàn xoay chuyển, vốn là đạo trời…”

“Trong cảnh khốn cùng luôn xuất hiện khả năng sống sót, cho dù chỉ là một khả năng sống như gốc cỏ, cũng sở hữu một sức mạnh kinh thiên động địa…”

Đoạn khẩu quyết vô danh này rất tối nghĩa, may mắn kiếp trước sau khi Tần Mặc trở thành phế nhân, để tìm kiếm phương pháp hồi phục sức mạnh đã đọc rất nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, hắn có thể lĩnh hội được ý nghĩa trong đó.

Cái mà kính Huyền Thiên muốn nói, cách mở ra Đấu Chiến Thánh Thể, chính là phải tu luyện đoạn khẩu quyết vô danh này.

Sau khi về Phần trấn, Tần Mặc suy đoán về khẩu quyết vô danh này, từ đó phát giác việc tu luyện đoạn khẩu quyết này được phân ra thành chín tầng.

Trong tuyệt cảnh có một cơ hội sống sót, trải qua chín lần chết mới có thể hoàn toàn mở ra được Đấu Chiến Thánh Thể, khiến cho thể chất vô song này lại xuất hiện trên thế gian.

“Tầng thứ nhất, cần trăm mạch đứt đoạn, lúc sắp chết thì vận dụng đoạn khẩu quyết này để có được một đường sống. Nếu thành công thì sẽ phá rồi xây lại, thoát thai hoán cốt…”

Trong đầu xuất hiện đoạn khẩu quyết này, Tần Mặc có chút do dự trong lòng. Trong phương pháp tu luyện chín tầng của khẩu quyết vô danh thì tầng thứ nhất là đơn giản nhất, nhưng kỳ thật đã là khó như lên trời.

Trăm mạch đứt đoạn, vào lúc sắp chết mới có thể vận dụng khẩu quyết tầng thứ nhất.

Đừng nói là trăm mạch đứt đoạn, chỉ riêng kinh mạch ở tim vừa đứt thì định chắc là chín phần chết. Huống hồ, lúc sắp chết mà vẫn giữ được thần trí để vận dụng khẩu quyết, thì chỉ có người tâm trí vững vàng như bàn thạch mới có thể làm được.

Kiếp trước, lúc Tần Mặc rơi xuống sơn động, may mắn là không tổn hại đến kinh mạch ở tim, nếu không trong ba ngày ba đêm thì hắn đã sớm chết rồi, đâu còn có thể đợi được người đến cứu.

Bây giờ, theo lời khẩu quyết vô danh, Tần Mặc cần phải làm đứt những kinh mạch còn lành lặn trong cơ thể mới có thể tu luyện tầng thứ nhất của khẩu quyết.

“Trăm mạch đứt đoạn, trăm mạch đứt đoạn, đến cả kinh mạch ở tim cũng phải làm đứt sao…”

Tần Mặc nhẹ giọng thở dài, kinh nghiệm tang thương của kiếp trước đã khiến hắn xem sống chết như không. Nhưng dù vậy, trong nội tâm hắn cũng khó tránh hơi ngờ vực đối với khẩu quyết vô danh này.

Nhờ việc đọc sách của kiếp trước, hắn biết được trăm mạch đứt đoạn chỉ có những bảo vật hiếm có trên thế gian, hoặc cường giả đỉnh cao như cấp Võ Vương trở lên mới có thể cứu chữa. Nếu không thì gần như là chết chắc.

“Nhưng truyền tuyết thế gian, kính Huyền Thiên từ viễn cổ đến nay chưa bao giờ nói sai…” Tần Mặc tự lẩm bẩm, hắn biến rõ sống chết chỉ khác biệt ở một ý niệm.

Tí tách...

Lại một giọt nước rơi vào má, cảm giác lạnh buốt làm cho tâm trí Tần Mặc đột nhiên bừng tỉnh. Lúc này trên bầu trời đêm vạn dặm không mây, chỉ có ánh trăng rọi sáng, trời lốm đốm những ánh sao, báo trước ngày mai lại là một ngày nắng đẹp.

Tần Mặc lấy lại tỉnh táo, tự giễu: “Tần Mặc à Tần Mặc! Ngươi chẳng lẽ muốn tái diễn thảm kịch của kiếp trước nữa à? Muốn tiếp tục làm ‘kẻ tầm thường’ mấy chục năm sao?”

Trước mắt hắn phảng phất hiện ra hình ảnh gia tộc đại biến, ánh lửa ngập trời ở Phần trấn, mỹ nhân hai mắt đẫm lệ quay người rời đi, còn có người yêu nằm trong lòng hắn rồi từ từ chết…

“Nếu phải tầm thường cả đời thì chi bằng chôn thân tại đây bây giờ cho rồi!”

Hai mắt Tần Mặc ánh lên sự kiên quyết, hắn khí tụ đan điền, làm đứt hết tất cả những kinh mạch còn lành lặn trong người.

Rầm rầm rầm!

Trên mặt đất, máu chảy ra từ bảy lỗ trên cơ thể Tần Mặc. Người hắn vốn đã đầy thương tích, giờ lại phun máu một lần nữa. Hai mắt hắn trắng bệch, vì kinh mạch ở tim đứt đoạn, mất máu số lượng lớn nên rơi vào trạng thái vô thần.

“… Thiên đạo hữu khuyết, tổn hại có thừa mà bổ sung chưa đủ, ngày có bình minh hoàng hôn, trăng có trăng đầy trăng khuyết, đây là đạo lý mà vạn vật tuân theo…”

“… Trong cảnh khốn cùng ẩn chứa cơ hội sống vô tận. Nếu muốn làm trái ý trời, chỉ có thể tìm một cơ hội sống trong tử cảnh, mới có thể phá cái cũ xây lại cái mới…”

Đoạn khẩu quyết này cứ không ngừng xoay vòng trong đầu, như trống chiều chuông sớm, khiến cho Tần Mặc rơi vào trạng thái kỳ lạ, hít thở ngày càng chậm cho đến lúc không còn chút hít thở nào nữa, lồng ngực cũng ngừng phập phồng.

Trạng thái như vậy đã gần với cái chết, chỉ cần thêm một chút thời gian nữa, cơ hội sống sẽ triệt để đoạn tuyệt, không còn khả năng cứu vãn.

Đột nhiên, trong cơ thể Tần Mặc như có một cơn lốc xoát, dường như một cánh cửa đã được phá mở, cơ thể hắn như nở ra, một sức mạnh to lớn lan tràn toàn thân, làm tươi mới tứ chi xương cốt, tu bổ lấy da thịt gân cốt, cùng với cả đan điền đang tổn thương của hắn.

Lúc này, lồng ngực của thiếu niên đã có chút động đậy, truyền ra tiếng tim đập đều đặn, nhịp nhàng, theo từng đợt hít thở. Bốn bề sinh ra một luồng khí nhàn nhạt theo nham thạch, cỏ hoang, bọt nước chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn.

Lập tức, cơ thể Tần Mặc phát ra một luồng ánh sáng nhạt, khôi phục chân khí đan điền như lúc ban đầu, rồi theo hơi thở của hắn lan khắp toàn thân, hình thành một vòng tuần hoàn viên mãn.

Dần dần, trong sơn động, dòng khí lưu này sinh ra càng lúc càng đậm hơn, đến lúc dày đặc như sương mù, tràn ngập cả sơn động.

Tần Mặc nằm trên mặt đất lạnh băng, nhưng lại không cảm thấy chút lạnh nào. Ngược lại, hắn như đắm chìm trong một đại dương ôn hòa, cảm giác như một đứa trẻ mới sinh vậy.

Chân khí trong cơ thể ngày càng tràn đầy, Tần Mặc vẫn chưa khôi phục tri giác. Cơ thể hắn có thể hấp thu dòng khí lưu trong sơn động, khiến cho toàn thân phát ra hào quang ngày càng sáng.

Đồng thời, vòng xoáy khí lưu này càng lúc càng mờ dần, dần dần mỏng manh hơn, rút hết vào trong cơ thể thiếu niên.

Thời gian trôi qua trong sự biến hóa yên tĩnh và không âm thanh này, ánh trăng đã rọi xuống từ đỉnh sơn động, từ từ nhạt dần. Sau đó là ánh mặt trời từ từ soi xuống, đến khi bình minh bắt đầu chuyển thành chiều tà, rồi màn đêm lại tới, ánh trăng vàng lại lần nữa rọi xuống.

Răng rắc!

Trên mặt đất lạnh như băng, tia khí lưu cuối cùng cũng được Tần Mặc hấp thu. Từ người hắn truyền đến một âm thanh răng rắc, từng khối máu đông tróc ra, lộ ra làn da trắng nõn.

Từ giữa những thớ da thịt hắn phát ra một luồng ánh sáng, có là một luồng khí tím nhạt.

Chân khí màu tím!

Lúc này, Tần Mặc mở mắt ra, đôi mắt sâu hoắm như hồ nước trong veo, mang theo một chút màu tím nhạt.

Yên lặng nhìn lên đỉnh động, Tần Mặc sững người rồi đột ngột ngồi dậy, giang tay. Lập tức một loạt tiếng răng rắc của xương cốt được kéo giãn. Âm thanh này nghe bên tai cũng du dương như một khúc nhạc.

“Kinh mạch toàn thân khôi phục như lúc ban đầu, đến cả thương thế trên người cũng khỏi hẳn.” Tần Mặc thì thào tự nói, cảm thụ được chân khí đang lưu động trong kinh mạch rồi phán đoán cường độ của luồng chân khí đó.

Hệ thống tu luyện chân khí của Cổ U đại lục, từ thời đại viễn cổ phát triển đến nay đã cực kỳ hoàn thiện.

Từ thấp đến cao, năm cảnh giới Võ Đồ, Võ Sĩ, Võ Sư, Đại Võ Sư, Tiên Thiên Võ Sư là năm đại cảnh giới mà mọi người đã quen thuộc. Bên trong mỗi cảnh giới lại chia làm từ một đến chín đoạn, dùng để phân mạnh yếu. Phàm là tu đến cảnh giới Đại Võ Sư thì đã được xem là cường giả trên đại lục.

Đương nhiên, nhờ vào kinh nghiệm hai đời, Tần Mặc hiểu rõ trên năm đại cảnh giới còn có một cảnh giới cao hơn.

Có điều, đối với phần lớn võ giả trên đại lục mà nói, cảnh giới Tiên Thiên Võ Sư đã là cảnh giới cao nhất mà cả đời theo đuổi.

Giờ phút này, cường độ chân khí trong cơ thể Tần Mặc chính là cảnh giới Võ Đồ cửu đoạn, mở ra Đấu Chiến Thánh Thế tầng thứ nhất cũng đã khiến hắn đột phá được chướng ngại giam cầm hắn đã lâu, đạt được cảnh giới Võ Sĩ.

Có điều, cơ thể tràn ngập chân khí này đã lâu hắn chưa được cảm nhận qua. Cảm xúc mừng rỡ xen lẫn với kích động.

Khẽ di chuyển cơ thể, Tần Mặc đứng phắt dậy, cơ thể vô cùng linh hoạt. Hai nắm đấm vừa vung ra đã thi triển được bộ quyền pháp căn bản của Tần gia.

Nhất thời, quyền pháp đã tạo ra một làn sóng trong sơn động. Thiếu niên di chuyển theo từng bước quyền pháp, càng đánh càng thoải mái. Nội tâm hắn ban đầu sung sướng cực độ, cũng dần dần theo quyền pháp mà trầm lắng xuống.

“Bạo Thạch Phá Vũ!”

Một quyền vung ra xa, từ đỉnh động một giọt nước rơi xuống rồi vỡ tan, những mảnh nước vỡ bắn tung tóe. Đây chính là chiêu thức cuối cùng trong bộ quyền pháp.

Chậm rãi thu quyền, Tần Mặc cảm thấy chân khí trong kinh mạch bị kích động, bắt đầu dồn lại ở một vị trí trong cơ thể. Đây chính là dấu hiệu chân khí quá đầy, điều này có nghĩa là cảnh giới hiện có theo thời gian có khả năng đột phá, chỉ thiếu một cơ hội.

Dấu hiệu đó, từ kiếp trước đến kiếp này, từ năm sáu tuổi trở đi, Tần Mặc đã khổ sở chờ đợi mất tám năm, không ngờ lại xuất hiện như thế này.

“Ha ha…”

Tần Mặc lắc đầu cười khẽ, nếu như vẫn còn là một thiếu niên thì khẳng định giờ phút này sẽ mừng rỡ như điên. Thế nhưng, kinh nghiệm chuyển kiếp, thế sự biến ảo thay đổi khôn lường, lòng hắn đã như một giếng nước yên tĩnh, khó có thể khuấy động bởi cảm xúc buồn vui.

Đứng trong sơn động, Tần Mặc trầm ngâm hồi lâu rồi đi đến bên cạnh ao, rửa máu đen trên mặt và trên người, rồi lại nhìn vào cái bóng trên mặt nước.

Đó là dáng vẻ một thiếu niên tuấn tú, mày ngài, môi hồng răng trắng, toát lên một thần thái phấn chấn. Chỉ là đôi mắt sâu hoắm kia như hai hòn bảo thạch, lóe ra ánh mắt rung động lòng người.

Hắn theo thói quen sờ sờ cổ, chỗ đó vốn có đeo một miếng ngọc, là di vật của mẫu thân Tần Mặc, nhưng bây giờ lại không còn nữa.

“Chắc hẳn, đại trưởng lão và phó tộc trưởng nhìn thấy ta bình yên vô sự như thế này nhất định sẽ rất thất vọng.” Tần Mặc châm biếm nói.

Chỉnh sửa quần áo xong, Tần Mặc bay người lên, thân hình như một con khỉ chỉ trong chốc lát đã trèo ra được khỏi động, đi về hướng xa.

Cùng lúc đó.

Cách sơn động vàn dặm, trên con đường mòn lên núi xuất hiện những bó đuốc lập lòe, một nhóm người đang tiến nhanh về phía bên này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.