Chí Tôn Kiếm Hoàng

Chương 10: Ám toán trên đường




Mở nội tại, Tần Mặc phát hiện “Hổ Phách Cố Khí Đan” uống lúc trước đã được hấp thu hoàn toàn. Cảnh giới Võ Sĩ nhất đoạn đã vững chắc, tử sắc chân khí trong cơ thể đã tăng thêm một ít, đạt được một phần chân khí toàn thân.

“Đấu Chiến Thánh Thể vậy mà lại thần kì như thế, có thể hấp thu đan dược trong lúc tu luyện và chiến đấu. Tốc độ hấp thu nhanh hơn võ giả cùng giai đoạn gấp năm lần.”

“Hổ Phách Cố Khí Đan” là đan dược thượng cấp, thường để cho Võ sư cấp cao thủ sử dụng để ổn định cảnh giới. Thông thường, khi Võ Sư cấp võ giả dùng “Hổ Phách Cố Khí Đan” cần phải bế quan một tuần mới có thể hoàn toàn luyện hóa. 

Vì vậy, vừa rồi Tần Mặc rất cẩn thận, hắn chỉ dùng một phần năm viên đan dược nhưng không thể tưởng tượng được, chỉ vẻn vẹn nửa ngày, khi “Hồi Phong Kiếm Chỉ” tầng thứ nhất được luyện thành thì một phần năm viên “Hổ Phách Cố Khí Đan” cũng được hấp thu hoàn toàn.

Mặt khác, cùng với việc võ sĩ nhất đoạn vững chắc thì chân khí cũng tăng cường thêm một bậc, chân khí tử sắc trong cơ thể đạt được một phần chân khí toàn thân.

“Cũng có nghĩa là, nếu có đủ đan dược thượng cấp hoặc quý hơn là đan dược linh cấp thì tốc độ tu luyện của ta sẽ nhanh hơn lúc 6 tuổi gấp mấy lần.” Nội tâm Tần Mặc kích động. 

Lúc này, Tần Mặc mới chân chính nhận ra chỗ dọa người của Đấu Chiến Thánh Thể, chỉ mới mở tầng thứ nhất đã có thiên phú võ học kinh người như vậy.

“Ào ào!”

Tiếng nước truyền đến từ ôn tuyền, tiểu nha đầu nhảy ra, nàng không biết trận chiến hung hiểm vừa rồi. Lúc nhìn thấy xác rắn trên mặt đất, thậm chí còn nói thầm, không biết con rắn này có nướng ăn được không, khiến Tần Mặc cạn lời. 

Kiểm tra tình trạng cơ thể của tiểu nha đầu, Tần Mặc không nói gì, đan dịch khó hòa tan với nước, bôi ở đan điền, lòng bàn tay, lòng bàn chân, kết vảy ở năm vị trí, không hề hấp thu dù chỉ một chút.

“Về thôi.”

Tần Mặc lắc đầu, mang theo Tần Tiểu Tiểu rời khỏi sơn cốc. 

...

Chạng vạng tối, con người bắt đầu hoạt động trên đường phố Phần trấn, ngựa xe như nước, tiếng ồn ào từ xa đến gần.

“Sao trên thị trấn lại có nhiều người vậy?” 

Trở về từ núi Vạn Nhận, đi qua Phần trấn, lách vào trong đám người, Tần Mặc rất kinh ngạc, trong trí nhớ, Phần trấn chưa bao giờ có nhiều người như vậy.

Lúc náo nhiệt nhất trong năm của Phần trấn là phiên chợ đông xuân nhưng dù là vậy, cũng thua sự náo nhiệt hiện tại.

“Mặc ca ca, muội muốn mua cái đó, cái đó, còn có cái đó nữa...” 

Chỉ vào những đồ vật lái buôn bài bán, hai mắt Tần Tiểu Tiểu tỏa sáng, chân gần như dán xuống mặt đường. Tần Mặc lấy tất cả chân nguyên thạch cấp thấp trên người ra, để tự cô đi mua, tiểu nha đầu lập tức hoan hô, cô nắm chặt túi Chân Nguyên Thạch, chui vào trong đám người.

“Không được đi xa, mau chóng quay về đấy.” Tần Mặc hô lên.

Trái lại hắn không lo cho an toàn của Tần Tiểu Tiểu, tiểu nha đầu này có quái lực kinh người, nếu như chọc giận cô ấy, dù có là Võ Sĩ tứ đoạn cũng không làm gì được cô. Tuy nhiên, cô ấy lại không thể tu luyện chân khí, một khi gặp Võ Sư tu vi cao thủ, sự chêch lệch sẽ xuất hiện. 

Đi trên con đường của Phần trấn, nhìn kiến trúc quen thuộc bốn phía, Tần Mặc cảm thấy rất thân thiết, hắn cũng ghé chỗ tiểu thương mua một ít đồ linh tinh.

Lúc này, tại một tửu lâu cách đó không xa, cửa sổ của một căn phòng tao nhã ở lầu hai được mở ra, một đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đường, quét lên người Tần Mặc.

Trong căn phòng trang nhã, có mấy vị thiếu niên nam nữ đang ngồi, ai cũng tuấn mỹ hơn người, khí thế hiên ngang. 

“Đó không phải Tần Mặc sao? Nghe nói sau tám năm, rốt cuộc cũng đột phá, có phải thật không?”

“Thật 100%, tiểu tử này có khí tức ngưng tụ nhưng không loạn, ẩn ẩn hiện ra ngoài, là dấu hiệu của cảnh giới Võ Sĩ.”

“Sau tám năm mới đạt được cảnh giới Võ Sĩ, có phải hơi chậm rồi không. Ngay cả 100 những người trẻ tuổi đứng đầu của Phần trấn cũng không vào được.” 

Những nam nữ thiếu niên này nghị luận sôi nổi, nói về chuyện xảy ra của Tần gia hai ngày nay, giữa họ có đặt một bàn uống trà, thưởng trà luận võ khá thịnh hành trong giới võ giả trẻ tuổi của Phần trấn.

Giữa đám người, có một thiếu nữ tuyệt đẹp, cô mặc bộ trang phục đỏ rực, giống như ngọn lửa đang thiêu đốt, thần sắc cô không thay đổi nghe mọi người nghị luận nhưng đôi mi khẽ nhíu, phảng phất vẻ không vui.

“Mê Viêm tiểu thư, cô và Tần Mặc thân thiết xưa nay, có muốn gọi hắn qua đây không, mọi người cùng nhau tụ họp.” Một thiếu nữ dung mạo hơi kém nói, giọng điệu cợt nhã. 

“Tám năm trước, ta và Tần Mặc đã không còn quan hệ gì nữa rồi. Chuyện khi nhỏ, hiện tại còn đem ra nói để làm gì?” Hồng y thiếu nữ lạnh mặt, hờ hững nói.

Nghe vậy, đám thiếu niên võ giả trong phòng lộ vẻ vui mừng, giống như chỉ đợi những lời này của hồng y thiếu nữ.

“Đó là chuyện đương nhiên, Tần Mặc là cái gì chứ, 14 tuổi chỉ mới là võ sĩ cấp một, há có thể xứng với Mê Viêm tiểu thư.” Một thiếu niên tuấn mỹ vừa cười vừa nói. 

“Ồ! Đó không phải biểu ca Anh Huy của cô sao? Xem ra tiểu tử Tần Mặc này không may rồi.” Một thiếu niên võ giả khác kinh ngạc nói.

Trên đường phố chen chúc phía dưới, một thiếu niên mặc cẩm bào xanh da trời đứng chắn đường Tần Mặc.

“Tần Mặc, mới mấy tháng không gặp, tiểu tử ngươi đã đột phá đến cảnh giới Võ Sĩ rồi à. Thật đáng chúc mừng, chúc mừng ngươi từ một con chó có thể làm người lần nữa.” Thanh niên mặc đồ xanh chắn giữa đường, liếc nhìn Tần Mặc nói. 

Thằng này là ai?

Nhìn tên thanh niên mặc đồ xanh đột nhiên xuất hiện kia, Tần Mặc lục lọi trí nhớ về người này, dù gì đi nữa, kiếp trước Phần trấn hủy diệt đã mấy chục năm, vật đổi sao dời, trừ chuyện trong Tần gia thì những cái khác đều đã mơ hồ.

Lát sau, lúc này hắn mới nhớ ra người áo xanh này là ai, Hỏa Anh Huy của Hỏa gia, dựa theo thời gian, hiện tại tu vi của Hỏa Anh Huy là Võ Sĩ nhị đoạn, đứng hạng thứ 75 trong đệ tử đời thứ ba của Hỏa gia. 

Sở dĩ Tần Mặc biết nhớ về Hỏa Anh Huy như vậy là vì có nguyên nhân khác.

Bóng dáng của hồng y thiếu nữ hiện lên trong đầu, viên minh châu trong tay Hỏa gia chưởng – Hỏa Mê Viêm, là đệ tử đời thứ ba của Hỏa gia, còn là thiếu nữ mà tất cả đám võ giả thiếu niên ở Phần trấn đều ái mộ. Hỏa Anh Huy là một trong những người trung thành theo đuổi Hỏa Mê Viêm.

Mà trước 6 tuổi, thiên tài hơn người Tần Mặc cũng là đối tượng hâm mộ của rất nhiều cô gái, Hỏa Mê Viêm lại còn là một trong số đó. 

Tần Mặc còn nhớ rất rõ, trước 6 tuổi, Hỏa Mê Viêm còn thề sắt son không phải hắn thì không lấy chồng. Tuy vậy, lời của trẻ con thì không tính làm gì.

Thế nhưng, sau 6 tuổi, chân khí tu vi của Tần Mặc trì trệ không tiến, Hỏa Mê Viêm lập tức trở mặt, mỗi lần gặp đều châm chọc khiêu khích hắn.

Còn những người theo đuổi cô ta cũng thường xuyên tìm hắn gây phiền phức, Hỏa Anh Huy chính là một trong những người chịu khó nhất. 

“Hỏa Anh Huy, ngươi có chuyện gì không?” Tần Mặc khẽ nhíu mày.

Thấy thế, mặt Hỏa Anh Huy lộ vẻ tức giận, khuôn mặt lạnh nhạt của thiếu niên này trông có vẻ như mới vừa nhớ ra hắn ta là ai. Hỏa Anh Huy hắn là đệ tử trọng yếu đời thứ ba của Hỏa gia, tương lai là một trong những nhân vật cao tầng, vậy mà lại bị một tên rác rưởi tốt hơn phế vật một tí như vậy khinh bỉ.

Ngực hắn ta lập tức dâng lên một ngọn lửa giận, hắn ta cảm thấy buồn nôn như giẫm phải phân. 

“Ha ha, ta hà tất phải chấp nhất loại rác rưởi như ngươi.”

Hỏa Anh Huy lắc đầu, gạt sự thành kiến trong nội tâm xuống, chậm rãi nói với giọng khoan dung: “Tần Mặc, ta không nói nhảm với ngươi. Hôm nay ta tới tìm ngươi là để đòi một món đồ của ta, hy vọng ngươi thức thời mà trả lại.”

“Đồ của ngươi?” Hắn nhíu chặt mày. 

“Đúng vậy.” Hỏa Anh Huy cười lạnh nói: “Mấy hôm trước, tên thích khách ám toán ngươi đã lấy một cái túi Bách Bảo màu xám của ta, đó là một bảo vật hiếm có. Đa tạ ngươi giữ giúp ta, giờ thì mang ra đây đi.”

“Túi bách bảo màu xám? Chính ngươi cũng biết rõ, người của Tần gia ta rất lắm mồm.”

Mắt Tần Mặc lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Túi Bách Bảo đang ở trên người ta, Hỏa Anh Huy ngươi muốn thì tự mình đến lấy đi.” 

“Ha ha, biết chắc ngươi sẽ nói vậy mà. Tần Mặc, tên rác rưởi ngươi cho rằng mình vẫn là thiên tài lúc 6 tuổi sao? Cho dù ngươi may mắn đột phá, tu vi đạt tới cảnh giới Võ Sĩ nhưng tám năm trì trệ vẫn còn đó, hiện tại ngươi chỉ tốt hơn phế vật một chút mà thôi.”

Nụ cười của hắn ta dữ tợn: “Tên phế vật như ngươi không đáng để bổn thiếu gia ta tự mình động thủ.”

Vù vù vù! 

Ba âm thanh rất nhỏ truyền đến, với sự ồn ào của đường phố thì khó mà phát hiện được nhưng lại không thể lừa tai mắt của Tần Mặc.

Trong đầu, rõ ràng hắn “Nhìn thấy” hộ vệ của tam hỏa gia đánh úp từ phía sau, ba cước đồng thời tung ra ngay hai đầu gối và eo hắn.

“Một Võ Đồ tu vi cửu đoạn, hai Võ Sĩ tu vi nhất đoạn.” Tần Mặc phỏng đoán thực lực của ba kẻ đánh lén mình. 

Hỏa Huy Anh nhìn ba người đánh úp về phía Tần Mặc, hắn ta nôn nóng muốn nhìn thấy giây phút Tần Mặc bị trúng đòn quỳ xuống trước mặt mình.

Cùng lúc đó, mọi người trong căn phòng trang nhã của quán rượu cũng lộ ra vẻ mặt xem kịch vui, muốn nhìn thấy thiên tài ngày xưa của Phần trấn bẽ mặt trên phố như thế nào.

Thế nhưng, chỉ một khắc sau đó, tất cả bọn họ đều mở to mắt, lộ vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. 

Chỉ thấy thân thể Tần Mặc thoáng động, quỷ dị lắc lư hai cái, đòn công kích của ba người phía sau lướt qua sát thân thể hắn.

“Hành vi đánh lén thế này, chơi rất vui sao?”

Thiếu niên cười nhạt lên tiếng, chốc lát, hắn điểm ba ngón tay, ba đạo kiếm quang lóe sáng, hung hãn đâm vào mắt cá chân ba kẻ đánh lén. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.