Chí Tôn Chiến Thần - Giang Sách

Chương 56 “Anh thật sự phải rời bỏ em sao?”




"Chính là tại anh, làm hại Mộng Nghiên bị ông nội khiển trách; chính là tại anh, làm hại nhà họ Đinh không có vốn đầu tư, cũng chính là vì anh, mà tôi tới từng này tuổi vẫn còn bị người nhà họ Thường mắng tới máu chó đầy đầu."

“Giang Sách, rốt cuộc nhà họ Đinh chúng tôi cũng không chứa nổi anh!”

Lời này nói ra tương đối nghiêm trọng, Tô Cầm ngồi ở một bên cũng không nghe tiếp được nữa.

"Lão già, ông nói cái gì vậy? Kỳ thật mấy việc này cũng không phải đều do.."

"Tôi đang nói chuyện, đàn bà như bà kêu là cái gì? Im miệng cho tôi!" Đinh Khải Sơn cũng mắng luôn cả Tô Cầm.

Trong phòng cực kì im lặng, không ai nói chuyện, khung cảnh bây giờ thật áp lực.

Định Khải Sơn lắc đầu nói: "Hai đứa ly hôn đi."

"Cái gì?"

Đinh Mộng Nghiên trợn tròn mắt, trái tim đập nhanh dữ dội, cô không thể nào ngờ được ba mình sẽ nói như vậy.

Đinh Khải Sơn nói: "Hành động của Giang Sách mọi người đều đã thấy, nếu cứ tiếp tục để anh ta làm xằng làm bậy thêm nữa, nhà họ Đinh chúng ta chắc chắn sẽ bị sụp đổ. Mộng Nghiên, ngày mai hai đứa đi lãnh giấy chứng nhận ly hôn đi, về sau cửa lớn của nhà họ Đinh cấm anh ta bước vào!"

Hốc mắt Đinh Mộng Nghiên nháy mắt đã ướt át, trong lòng cô đang nhỏ máu.

Tô Cầm rất muốn khuyên, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào.

Một lát sau.

Giang Sách vẫn bình tĩnh nói: “Ba dù sao cũng phải cho con một cơ hội chứ?”

“Cơ hội gì?”

"Việc con đánh cược với ông nội ba cũng biết, kỳ thật ba không cần thiết phải ép con lập tức ly hôn. Hai ngày sau nếu không thể hoàn thành công việc, con đương nhiên sẽ ly hôn với Mộng Nghiên. Ba dù sao cũng nên cho con cơ hội, cho con thời gian, để con hoàn thành cuộc cá cược này chứ?"

Đinh Khải Sơn nhíu mày, châm chọc nói: "Anh khoác lác như vậy còn chưa đủ sao? Được, tôi cho anh cơ hội. Hai ngày đúng không? Không vội, tôi chờ

anh!"

"Giang Sách, tôi ngược lại rất muốn nhìn xem, hai ngày sau anh làm sao kéo được đầu tư. Hai ngày sau anh sẽ làm thế nào để khiến người nhà họ Thường tới cửa xin lỗi."

"Mà bây giờ."

Đinh Khải Sơn dùng ngón tay chỉ về phía cửa lớn, lạnh lùng nói: "Hiện tại, người nhà họ Đinh chúng tôi không chào đón anh, mời anh đi cho."

Đinh Mộng Nghiên và Tô Cầm đang chuẩn bị cùng mở miệng khuyên bảo lại bị Đinh Khải Sơn ngăn lại.

“Hai người cũng không cần phải nói thêm gì cả, cho nó thời gian hai ngày đã là nhượng bộ lớn nhất của ba rồi, hai người còn nói thêm một câu thì ngày mai ly hôn ngay cho ba.”

Nói đến thế này rồi thì đã không cần nói thêm cái gì nữa.

Giang Sách đứng lên, thong dong điềm tĩnh đi về phía cửa, Đinh Mộng Nghiên lập tức đứng dậy đuổi theo.

Hai người đi ra khỏi nhà.

Đinh Mộng Nghiên nghèn nghẹn giọng, nói: “Giang Sách, ba em chỉ là tức giận nhất thời mới có thể nói ra những lời như thế, anh đừng quá để ý làm gì."

Giang Sách gật đầu: “Anh biết.”

“Anh cũng đừng quá để ý tới chuyện cá cược, mặc dù không hoàn thành, chúng ta còn có thể xin lỗi ông nội, xin ông tha thứ cho, không nhất thiết cứ phải ly hôn.”

Giang Sách cười: “Nam tử hán đại trượng phu, nói chuyện làm sao lại có thể không giữ lời được chứ?”

“Anh thật sự phải rời bỏ em sao?”

Trầm mặc một hồi lâu.

Giang Sách dùng ánh mắt kiên định nhìn Đinh Mộng Nghiên: “Anh dùng tính mạng cam đoan với em, tuyệt đối sẽ không rời khỏi em, vẫn là câu hỏi kia thôi, Mộng Nghiên, em tin tưởng anh chứ?”.

Đinh Mộng Nghiên cắn môi, gật đầu thật dứt khoát.

“Vậy thì hai ngày sau em tự khắc sẽ thấy được kết quả.”

Nói xong, Giang Sách lấy ra từ trong túi áo một tờ giấy rồi nhét vào trong tay Đinh Mộng Nghiên, cũng không nói thêm điều gì đã xoay người rời đi.

Đinh Mộng Nghiên nhìn bóng lưng rời đi của Giang Sách, rất lâu sau đó vẫn không thể bình tĩnh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.