*Chương có nội dung hình ảnh
Nhưng...
Giang Sách lập tức dội lên người ông ta một gáo nước lạnh: "Ông nội, ông có lầm không? Hợp đồng này do Mộng Nghiên đấu thầu trên danh nghĩa công ty của cô ấy, còn đối với nhà họ Đinh và công ty mẹ đâu có liên quan gì."
Trong phút chốc, Đinh Trọng như hóa đá.
Đúng vậy.
Bởi vì Đinh Trọng chưa bao giờ tin tưởng chuyện Đinh Mộng Nghiên có thể ký được hợp đồng, ông ta càng sợ cô sẽ làm xấu mặt nhà họ Đinh hơn, vì thế ban nãy ông ta liên tục nhắc đi nhắc lại với Đinh Mộng Nghiên là không được dùng danh nghĩa người nhà họ Đinh để đi đấu thầu.
Mọi hậu quả đều do công ty con của Đinh Mộng Nghiên phải gánh chịu.
Bây giờ kết quả đã được công bố, Đinh Mộng Nghiên thực sự đã ký được hợp đồng xây dựng, nhưng tất cả những thứ này lại không liên quan gì với Đinh Trọng.
Đinh Trọng cảm thấy trái tim của mình đang rỉ máu, nhà họ Đinh đã ký được một hợp đồng lớn như vậy nhưng ông ta không thể kiếm chác lợi nhuận từ nó, cảm giác này giống như trên bàn bày đầy món ngon nhưng ông ta không thể động đũa.
Rất khó chịu!
Đinh Trọng gấp đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, thiếu chút nữa thì nôn ra máu.
Giang Sách lấy lại bản hợp đồng, nhàn nhạt nói: "Ông nội, ông thấy chưa? Chuyện mà Đinh Phong Thành không làm được, Mộng Nghiên đã làm được. Chuyện mà một người đàn ông không thể làm được, người phụ nữ đã làm được rồi. Ông có hài lòng với kết quả này không?"
Đinh Trọng không thể nói thành lời.
Hụt hẫng, tức giận, buồn bã, nóng nảy, đủ loại cảm xúc tràn ngập trong lòng, chưa bao giờ ông ta lại cảm thấy khó chịu như lúc này.
"Nếu không còn gì nữa, chúng tôi sẽ rời đi trước."
Giang Sách nắm lấy tay của Đinh Mộng Nghiên rồi nghênh ngang đi lướt qua Đinh Trọng và Đinh Phong Thành, khiển Đinh Trọng run lên vì tức giận.
Từ bao giờ mà ông ta phải chịu nỗi nhục nhã như vậy?
Cả hai người lên xe.
Đinh Mộng Nghiên cẩn thận từng li từng tí cất kỹ bản hợp đồng rồi lái xe đi.
Trên đường đi, cô hỏi: "Quách sướng nói rằng có người đã gửi trước bản kế hoạch cho ông ấy, là anh phải không?"
Giang Sách gật đầu: "Là anh."
"Em biết mà, nếu không thì mọi chuyện sẽ không suôn sẻ như vậy, anh đã làm như thế nào?"
"Thực ra, đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Anh có một đồng đội cũ hiện đang làm việc trong Cục xây dựng đô thị. Khi tán gẫu, bọn anh đã nói chuyện về việc phá dỡ và xây dựng lại. Vì vậy, anh đã nhờ người lập trước bản kế hoạch rồi đưa nó cho Phó cục trưởng Quách sướng. Ai ngờ được Phó cục trưởng vừa nhìn đã rất hài lòng, quyết định chọn ngay. Anh đã dùng danh nghĩa của em để gửi nó đi, cho nên hôm nay mới có cảnh tượng này."
Mặc dù nói như vậy là rất hoang đường nhưng ít nhất cũng có thể tự bào chữa.
Đinh Mộng Nghiên cũng không nghĩ nhiều.
Sau một lúc im lặng, cô nói: "Mặc dù anh làm chuyện này vì nghĩ đến lợi ích của em, nhưng lần này thực sự đã khiến ông nội khó chịu. Giang Sách, nếu có thể, em nghĩ em nên để dự án này lại cho công ty mẹ thực hiện, được không? Suy cho cùng ông cũng là ông nội của em, em không muốn người nhà mâu thuẫn, công ty con của em quá tồi tàn nên không thể hoàn thành một dự án lớn như vậy. Thực ra để công ty mẹ thực hiện dự án này thì thích hợp hơn."
Giang Sách mỉm cười nhìn Đinh Mộng Nghiên: "Em cứ quyết định những chuyện này, không cần cố ý nói với anh. Anh chỉ giúp em tranh thủ giành được lợi, còn em muốn phân chia lợi ích như thế nào là việc của em."
Trái tim của Đinh Mộng Nghiên cảm thấy vô cùng ấm áp, anh nói những lời như vậy khiến cô vừa vui vừa cảm động.
"Cảm ơn anh, Giang Sách."
Giang Sách nở nụ cười: "Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, ông nội đối xử với em như vậy mà em còn nghĩ cho ông, em thật sự quả lương thiện."
"Dù gì chúng ta cũng là người một nhà, đối xử tử tế, chân thành với nhau không tốt sao?"
"Người tử tế quá thường bị người khác bắt nạt."
"Em không sợ." Đinh Mộng Nghiên liếc nhìn Giang Sách: "Anh đã từng nói cả đời này anh sẽ bảo vệ em, vì vậy em có thể làm người lương thiện mãi mãi, chỉ cần anh luôn bảo vệ em"
Giang Sách nghe xong không nhịn được mà cười thành tiếng.
Lần đầu tiên anh cười vui vẻ như vậy.
Không lâu sau, hai người trở về nhà, Tô Cầm và Định Khải Sơn đã nhận được tin tức từ sáng sớm, hai người cười cười nói nói không ngậm được miệng khi biết con gái mình đã ký được một hợp đồng lớn.
Ngay khi thấy hai người quay lại, bọn họ đã nhanh chóng kéo Đinh Mộng Nghiên lại gần để hỏi chuyện, chẳng thèm để tâm đến Giang Sách, thậm chí còn có chút ghét bỏ.
Nhìn thấy cảnh này, Đinh Mộng Nghiên cảm thấy hơi khó chịu.