Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 73: Đăng ký kết hôn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đôi mắt Vân Nghê nóng bừng, giờ phút này cô còn cảm thấy hơi hốt hoảng, Lục Kiêu Trần đưa tay nâng cằm cô lên, nhìn cô, giọng nói trầm thấp: “Nhắm mắt lại.”

Cô gái khẽ khép đôi mắt lại, ngay sau đó người đàn ông hôn lên đôi môi cô.

Xa xa, pháo hoa vẫn còn nở rộ trên bầu trời đêm.

Màn hình LED trên tòa nhà cao chọc trời vẫn còn sáng.

Vân Nghê thấy mình như chìm trong biển hoa toàn hoa hồng phấn, tất cả mọi thứ xung quanh cứ giống như trong mơ, cô dường như quên mất thời gian và địa điểm, giờ phút này trong thế giới của cô chỉ có duy nhất Lục Kiêu Trần.

Người trao cho cô sự dịu dàng và thiên vị là Lục Kiêu Trần.

Người nắm giữ tất cả những tình cảm thiếu nữ mà cô ôm ấp là Lục Kiêu Trần.

Người đã nhận lời ở bên cạnh cô cả đời là Lục Kiêu Trần.

Cô vô cùng may mắn khi có thể ở bên anh suốt đời.

Đầu ngón tay người đàn ông luồn qua mái tóc dài của cô, ôm gáy cô, nụ hôn dần dần trở nên dịu dàng hơn, cuối cùng anh dừng lại, nhìn thấy đôi mắt ướt át của Vân Nghê, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt của cô, trêu ghẹo: “Không thích được anh cầu hôn như vậy à, sao vẫn còn khóc?”

“Không phải…”

Lục Kiêu Trần ôm cô vào lồng ngực mình, khẽ cười xúc động nói: “Cũng may tối nay Giang Nguyệt kéo em đi đủ lâu, nếu không thiếu chút nữa anh không kịp bố trí rồi.”

Vân Nghê ngây người, vài giây sau mới nhận ra: “Thế nên tối nay… Giang Nguyệt cố ý gọi em ra ngoài sao?”

“Nếu không thì sao anh có đủ thời gian để chuẩn bị những thứ này?”

Tối nay sau khi trở về, Lục Kiêu Trần đã gọi cho đám người Chu Phi Trì đến sắp xếp, pháo hoa cũng là do họ phóng ở xa xa.

Vân Nghê bỗng nhiên nhận ra, chả trách sao cô cảm thấy vấn đề tối nay giữa Giang Nguyệt và chồng cô ấy cũng đâu phải là mâu thuẫn gì lớn, thì ra là do họ đã thông đồng với Lục Kiêu Trần từ sớm, để tạo cho cô một niềm vui bất ngờ.

Vân Nghê nhẹ giọng ngập ngừng: “Em còn nghĩ, anh không muốn kết hôn sớm…”

“Vì sao em lại nghĩ như vậy?”

“Bởi vì em cảm thấy anh hẳn là lo cho sự nghiệp trước, chuyện hôn nhân thì tính sau.”

Anh cười: “Thành gia trước lập nghiệp sau, em chưa từng nghe qua sao?”

“Ồ…”

Anh ôm eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô, giọng nói rất thấp: “Có lẽ em không biết, anh muốn cưới em như thế nào đâu.”

Trái tim Vân Nghê đập thình thịch, ôm lại anh: “Kiêu Trần, em yêu anh.”

Cô biết tình yêu của Lục Kiêu Trần đối với cô còn nhiều hơn tình yêu của cô đối với anh.

Cho nên cô phải càng yêu thương anh nhiều hơn.

Lục Kiêu Trần cong môi, cuối cùng ôm cô rời khỏi chỗ này, đi vào phòng ngủ.

Đêm tối, ngọn đèn đầu giường trong phòng tỏa ra ánh sáng màu quýt trầm ấm, trong không khí tràn ngập mùi hoa nhài dìu dịu, Vân Nghê mặc một chiếc váy hai dây màu trắng hơi mỏng, bị người đàn ông ôm vào trong lồng ngực.

Lục Kiêu Trần nhớ lại đã tra tấn cô cả buổi chiều rồi, bây giờ cũng chỉ đơn thuần ôm cô thôi.

Vành tai và tóc mai hai người chạm nhau, nói những lời yêu thương cho nhau nghe, qua một lúc, trái tim Vân Nghê ngập tràn tình yêu, nâng mắt nhìn sườn mặt của anh sát cạnh mình, trái tim cảm thấy giống như có một chú kiến nhỏ đang bò bên trong, không kiềm lòng được nói nhỏ: “Kiêu Trần, em muốn hôn anh.”

Ý cười trong mắt người đàn ông lan tràn, cúi đầu lắp kín đôi môi cô lại.

Chỉ đơn giản hôn một cái, Vân Nghê đã cảm giác không khí bắt đầu nóng lên.

Trong đầu cô hơi chếch choáng, lúc bàn tay vô ý chạm vào một chỗ, hô hấp Lục Kiêu Trần trở nên dồn dập hơn, kéo cô ra khỏi lồng ngực mình, giọng nói cực kỳ trầm: “Còn dám trêu chọc anh? Giờ không sợ đau nữa?”

“Anh Kiêu Trần…” Cô rầm rì gọi anh.

Chỉ một tiếng kêu đã khiến Lục Kiêu Trần hoàn toàn buông bỏ kiềm chế, không nhịn được nữa.

Cô lại bị anh tóm lại lần nữa, đôi môi mỏng dán vào tai cô, phun ra từng đợt hô hấp nóng rực: “Đợi lát nữa em có khóc cũng đừng hòng anh dừng lại.”

Vân Nghê cũng không biết bản thân nghĩ gì, lại có một ngày cô lại chủ động đưa mình vào miệng cọp.

Mà hậu quả của việc này chính là cô bị dụ dỗ kêu “anh trai” đến mức khàn hết cả giọng.

Hu hu hu người này có thú vui quá độc ác…

Chẳng qua cuối cùng Lục Kiêu Trần vẫn quan tâm đến cô, không dám làm quá mức, một tiếng sau đã tha cho cô.

Cuối cùng, Vân Nghê nằm sấp trên ngực anh, nhìn anh, Lục Kiêu Trần sờ đầu cô, giọng điệu lười nhác: “Thế nào, lúc nãy làm vẫn còn chưa nhìn đủ sao?”

Khuôn mặt Vân Nghê ửng hồng, mắng anh một câu, bàn tay vắt lên người anh, nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn trên ngón áp út, Lục Kiêu Trần cầm lấy tay cô, mỉm cười hỏi: “Thích không?”

Ánh sáng trong suốt tỏa ra màu hồng phấn, sáng lấp lánh, viên kim cương được thợ cắt vô cùng hoàn mỹ không sứt mẻ, vừa nhìn thấy đã biết là có giá trị xa xỉ.

Thậm chí khi mang trên tay, còn cảm thấy hơi nặng…

“Chiếc nhẫn này rất đắt đúng không?”

Anh cười: “Sao vậy, đắt quá nên em thấy ngại muốn trả lại cho anh à?”

“A…”

Lục Kiêu Trần không nói cho cô, chiếc nhẫn màu hồng này là do anh tốn mấy chục triệu mua ở nước ngoài về, anh chỉ cười nói: “Đeo nó cho cẩn thận, đừng để mất là được.”

Vân Nghê gật đầu, bỗng nghe anh nói: “Hiện giờ em đã nhận nhẫn của anh, có phải nên kêu anh một tiếng ‘chồng’ không?”

Vân Nghê đỏ mặt: “Còn chưa phải đâu…”

“Còn chưa phải?”

Cô kiêu ngạo nói: “Chưa nhận giấy…”

“Còn phải chờ đủ quy trình chính thức như vậy à?”

Vân Nghê xấu hổ cười, Lục Kiêu Trần xoa mặt cô: “Sáng mai đi nhận giấy đăng ký, sớm hay muộn em đều phải gọi.”

Cô ngẩn người: “Ngày mai phải đi đăng ký kết hôn?”

“Sao vậy, không muốn à?”

Mới đầu Vân Nghê còn cảm thấy hơi nhanh, chỉ là cẩn thận nghĩ lại, bọn họ đã đính hôn rồi, sao ba mẹ họ có thể không ủng hộ được.

Nghĩ như vậy, trong lòng cô sinh ra sự chờ mong: “Em rất sẵn lòng…”

Lục Kiêu Trì cong môi, xoay người đắp chăn cho cô, ôm cô thật chặt: “Đi ngủ sớm một chút, ngày mai chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

-

Một buổi tối, có lẽ những chuyện xảy ra đã khiến cô vô cùng ấn tượng, Vân Nghê ngủ không được sâu lắm, hôm sau trời chỉ mới tờ mờ sáng cô đã thức dậy rồi.

Vân Nghê mở mắt ra, đập vào mắt là sườn mặt góc cạnh của người đàn ông.

Ngũ quan anh khá sắc bén, góc mặt lạnh lùng, lúc anh không cười nhìn qua khá là hung dữ, không dễ tiếp cận.

Nhưng khi anh cong môi nhìn cô, mặt mày lại trở nên vô cùng dịu dàng.

Còn có dáng vẻ mê muội động tình vì cô, lại hết sức gợi cảm.

Vân Nghê ngắm anh trong chốc lát, đưa tay lém lỉnh chạm vào hàng lông mi dài nhỏ của anh, qua một lúc cổ tay bị anh nắm lấy, người đàn ông xoay người, mở mắt nhìn cô, bất đắc dĩ cười nói: “Mới sáng sớm mà em làm gì thế?”

Vân Nghê kinh ngạc: “Em khiến anh thức giấc sao?”

Anh khép đôi mắt lại, ôm cô vào trong lồng ngực, buông tiếng thở dài: “Ở trong ngực anh nhích tới nhích lui, sao anh có thể ngủ được?”

“Em xin lỗi…”

“Thật ra anh cũng không ngủ được.”

“Dạ?”

Anh khẽ cười nói: “Nghĩ đến chuyện đăng ký kết hôn với em, anh thấy hơi xúc động.”

Vân Nghê mỉm cười, nhìn đồng hồ treo trên vách tường: “Bây giờ mới hơn năm giờ thôi.”

“Ngủ thêm một lát nữa đi, nếu không tí nữa lại mang đôi mắt thâm quầng như gấu trúc đi cục dân chính à?”

“Được rồi…”

Tới sáng sớm Vân Nghê mới hoàn toàn ngủ say, lúc Lục Kiêu Trần tỉnh lại đã hơn bảy giờ, thấy cô gái nhỏ vẫn ngủ say, anh không định gọi cô dậy, mà đi rửa mặt trước.

Anh rửa mặt xong, lại nói chuyện với nhân viên trong tập đoàn một tiếng, sáng nay anh sẽ không đi làm, rồi sau đó chuẩn bị bữa sáng cho Vân Nghê.

Gần chín giờ, cuối cùng Vân Nghê cũng tỉnh lại.

Cô mở mắt ra đã nhìn thấy Lục Kiêu Trần đang ngồi trên sô pha xem di động, cô giật mình sửng sốt mấy giây: “Sao anh tỉnh rồi mà không kêu em?”

Lục Kiêu Trần đưa mắt nhìn cô, đuôi lông mày hơi nhướng: “Chín giờ, em còn ngủ nữa anh sẽ không dẫn em đi theo.”

Vân Nghê ngã người lại chiếc giường, nức nở: “Không được hu hu hu…”

Lục Kiêu Trần đi đến cạnh giường, cười ôm cô rời khỏi chiếc giường, gõ đầu cô: “Ngốc nghếch, anh không dẫn em theo thì dẫn ai đây?”

“Em lập tức đi đánh răng rửa mặt ngay đây, anh chờ chút!”

Thấy dáng vẻ vô cùng lo lắng của cô, Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ cười nói: “Không cần vội, em sợ anh chạy hay là sợ cục dân chính chạy mất?”

Vân Nghê nhanh chóng rửa mặt, cuối cùng đi ra ngoài đến tủ chọn quần áo, hôm nay đi đăng ký kết hôn, cô không thể ăn mặc tùy tiện, cô vừa tự hỏi, vừa lấy quần áo cho cô và Lục Kiêu Trần.

Cô mặc áo sơ mi trắng và chân váy ngắn theo phong cách preppy, lại lấy cho Lục Kiêu Trần áo sơ mi trắng và quần tây.

Lục Kiêu Trần mặc áo sơ mi trắng vào, Vân Nghê nhìn anh vẫn trẻ trung như lúc thiếu niên, giống như quay trở về thời cấp ba khi cô vừa mới biết anh, lúc đó cho dù anh chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần tây đơn giản cũng là hạc trong bầy gà.

Cuối cùng Vân Nghê buộc tóc đuôi ngựa, mang đồ trang sức thanh lịch, mắt ngọc mày ngài soi người trước gương.

Lục Kiêu Trần ôm lấy cô từ phía sau, cùng cô đứng đối diện trước gương, lại cười nói: “Nhìn giống như học sinh cấp ba vậy.”- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Vân Nghê cười hì hì, quay đầu nhìn anh, đôi môi đỏ mọng đã bị anh hôn lên.

Nụ hôn vừa chấm dứt, Lục Kiêu Trần dừng lại, Vân Nghê nhìn thấy ý cười trong đôi mắt anh, cũng cười rộ lên.

Ăn xong bữa sáng, Lục Kiêu Trần lái xe đưa Vân Nghê đến cục dân chính.

Tiến độ của hai người rất nhanh, nửa tiếng sau đã thuận lợi lấy được hai quyển sổ màu đỏ.

Đến lúc này, thuận lợi hoàn thành đủ quy trình.

Vân Nghê và Lục Kiêu Trần chính thức trở thành vợ chồng.

Trở lại xe, Vân Nghê nhìn quyển sổ nhỏ, khuôn mặt lấp lánh niềm vui, Lục Kiêu Trần xoa đầu cô: “Vui như thế à?”

“Anh không vui sao?”

Anh nghiêng người nhìn cô chăm chú, giọng nói trầm thấp: “Tất nhiên là vui rồi.”

Cuối cùng Vân Nghê cất quyển sổ nhỏ đi, Lục Kiêu Trần khởi động xe, nhẹ nhàng hỏi: “Trưa hôm nay muốn mời chú Vân, dì Đỗ đi ăn một bữa cơm không? Coi như là chính thức thông báo cho họ.”

Vân Nghê suy nghĩ, cảm thấy có thể nên lấy điện thoại gọi cho ba mẹ, đầu bên kia đồng ý, sau đó cô lại hỏi anh khi nào nói với ba mẹ anh, Lục Kiêu Trần nói không cần vội, hai ngày nữa anh đưa cô về nhà ăn một bữa cơm là được.

Cuối cùng Vân Nghê hỏi: “Vậy lại gọi thêm anh trai em nhé? Gọi anh ấy đến cùng ăn bữa cơm.”

Lục Kiêu Trần cười: “Nếu không gọi cậu ta, với cái tính tình kia của cậu ta có thể kiềm chế được sao?”

Cũng đúng, nếu gạt anh ấy chuyện lớn như vậy, đoán chừng anh ấy sẽ bùng nổ mất.

Vân Nghê cười gọi điện thoại cho Vân Phong, sợ anh ấy hỏi này hỏi nọ nên chỉ nói là ra ngoài ăn cơm, đầu bên kia lười biếng đồng ý, lại kêu cô lát nữa gửi địa chỉ sang cho anh ấy.

Hơn mười một giờ trưa, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần đến trung tâm thương mại, tìm một nhà hàng trông cũng khá tốt, hai người đặt một phòng bao trước, sau đó đi vào ngồi đợi những người khác.

Sau một lúc, Vân Phong đã đến, khi anh ấy đẩy cửa phòng bao đi vào đã nhìn thấy Vân Nghê và Lục Kiêu Trần ngồi cạnh nhau, tay của người đàn ông đang khoác lên lưng ghế của cô, hai người nói chuyện trông vô cùng thân mật.

Vân Phong vẫn như hằng ngày “ghét bỏ” hai người, khẽ xì một tiếng, đi vào: “Hai người ngày nào cũng dính lấy nhau không thấy chán sao?”

Vân Nghê nhìn anh ấy: “Anh, anh đã đến rồi, anh ngồi chỗ này đi!”

Vân Phong mặc áo T shirt đen cùng quần jeans, đi đến vị trí cạnh Lục Kiêu Trần, kéo ghế ra ngồi xuống: “Hình như tôi tới quá sớm rồi, phải ở đây nhìn hai người thể hiện tình cảm.”

Lục Kiêu Trần cong khóe miệng: “Không phải cậu đã nhìn quen rồi sao?”

Vân Phong lườm anh một cái: “Hôm nay có chuyện gì vậy, còn đặc biệt mời tôi ăn cơm nữa?”

Lục Kiêu Trần dự định không nói cho anh ấy biết sớm, chỉ cười nói: “Sao, mời cậu ăn cơm không phải là chuyện nên làm à?”

Vân Phong lười nhác tựa vào lưng ghế, sung sướng nhướng mi, hỏi Vân Nghê: “Sao ba mẹ còn chưa đến?”

“Sắp rồi, đang trên đường đến, chúng ta gọi món trước đi.”

Vân Nghê cầm lấy thực đơn, vừa chọn món ăn, vừa hỏi Lục Kiêu Trần muốn ăn món gì, Vân Phong ở bên cạnh nghe thấy, khó chịu nói: “Này, sao em không hỏi anh muốn ăn gì?”

Vân Nghê mỉm cười, yếu ớt nói: “Không phải món nào anh cũng thích ăn sao…”

Anh cô từ trước đến nay đều không kiêng món nào.

“…”

“Khuỷu tay chỉa ra ngoài!”

Đuôi lông mày Lục Kiêu Trần khẽ nhướng: “Này, ý cậu nói khuỷu tay chỉa ra ngoài là sao?”

Vân Phong vênh mặt lên: “Tất nhiên vì tôi là anh trai của em ấy, nghiêm khắc mà nói cậu chỉ là người ngoài thôi, không phải chỉa ra bên ngoài chứ gì nữa?”

Lục Kiêu Trần đưa tay ôm lấy bả vai Vân Nghê, hỏi cô đầy ẩn ý: “Em nói xem, hiện giờ em phải gọi anh là gì?”

“…”

Vài giây sau, Vân Nghê đỏ mặt, nhỏ giọng mở miệng: “Chồng…”

Lục Kiêu Trần cong môi, đưa mắt khoan thai liếc nhìn Vân Phong: “Nghe thấy không? Sáng nay chúng tôi vừa đăng ký kết hôn, hôn chồng đi.”

Vân Phong: “…??”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.