Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 70: Lo lắng




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vân Phong nghe vậy, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của Lục Kiêu Trần, không khỏi nói: "Cút cút cút!"

Lục Kiêu Trần bật cười, cuối cùng thấp giọng mở miệng: "Muốn nói chuyện gì?"

Vân Phong nhắm mắt, đầu lưỡi liếm sau răng hàm, vài giây sau ra vẻ tùy ý mở miệng: "Cậu lúc trước... làm thế nào để theo đuổi em gái tôi?"

"Hả?"

"Làm sao, tôi không thể tìm hiểu xíu à?"

Lục Kiêu Trần nhếch môi: "Đây là chuyện riêng tư giữa hai chúng tôi, có biết cái gì gọi là riêng tư không?"

“…”

Vân Phong cạn lời: "Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, nghe xíu chuyện tình của hai người, không được sao?"

Ánh mắt Lục Kiêu Trần dừng trên mặt Vân Phong, sau đó hiểu rõ cười, lạnh nhạt mở miệng: "Muốn tìm tôi xin chỉ cách?"

Vân Phong ho nhẹ hai tiếng, hai tay đút túi, đối diện với ánh mắt sâu xa của Lục Kiêu Trần, vài giây sau gạt tầm mắt sang một bên, giọng điệu mất tự nhiên: "Cậu coi như tôi muốn như vậy đi."

Người đàn ông cười khẽ một tiếng: "Tôi là thiên phú dị bẩm, cậu học không được."

"... Cậu mẹ nó có biết xấu hổ không?"

Nếu không phải Vân Phong nhìn thấy ly sữa trên tay anh thì đã sớm cầm gối ôm trên sô pha đập qua.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần đứng đắn lại, ý cười hơi kiềm chế lại: "Thật ra thì không phức tạp như vậy, chỉ cần cho cô ấy tất cả những điều tốt đẹp, để cô ấy biết cậu quan tâm cô ấy, đối với cậu cô ấy vô cùng đặc biệt, nhưng phản ứng của Vân Nghê khá chậm chạp, ban đầu cô ấy cho rằng tôi coi cô ấy là em gái, cho nên phải để đối phương cảm nhận được rõ ràng."

Thần sắc Vân Phong hơi khựng, cổ họng phát chát.

Để cho đối phương cảm nhận được, nhưng nếu như đối phương vốn chẳng thích mình thì sao.

Cuối cùng, Vân Phong xua tay: "Được rồi, cậu đi đi, tôi cũng đi ngủ đây."

Anh ấy nhìn thấy sữa trên tay đối phương, khẽ chậc một tiếng, miệng không quên châm chọc một câu: "Em ấy bao nhiêu tuổi rồi, còn uống sữa như con nít."

Lục Kiêu Trần đảo mắt nhìn anh ấy: "Uống sữa nhà cậu à?"

“…”

Không còn lời nào để nói nữa.

Lục Kiêu Trần đứng thẳng người, xoay người đi vài bước, quay đầu nhìn về phía anh ấy: "Cậu định theo đuổi ai? Thẩm Thu Ý?"

Vân Phong đột nhiên đơ người, kinh ngạc nhìn về phía anh: "Này… cậu…"

"Đã biết từ lâu."

“?”

"Thời gian dài như vậy tôi cứ nghe cậu nhắc đến cô ấy, chứ còn có thể là ai nữa?"

Vân Phong đần ra.

"Nếu không sao lại nói cậu không được." Lục Kiêu Trần nhướng mày, giọng điệu kéo dài: "Tôi biết từ rất sớm, mà cậu ba năm cũng không nhìn ra tôi thích em gái cậu."

“…”

"Đúng rồi, hút ít thuốc chút." Lục Kiêu Trần không quên dặn dò: "Bị vợ tôi phát hiện là cậu xong đấy."

“…”

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần quay về phòng ngủ.

Vân Nghê đang tựa đầu giường đọc sách, ngẩng đầu nhìn anh, mỉm cười: "Sao anh hâm nóng sữa lâu vậy?"

Lục Kiêu Trần đi tới, đưa sữa cho cô: "Vừa mới nói chuyện với anh em một lát."

"Hả? Hai người nói chuyện gì vậy?"

"Tùy tiện tâm sự, hỏi lúc trước làm thế nào mà anh theo đuổi được em."

Vân Nghê uống sữa, hai mắt sáng ngời, ngừng lại: "Sao anh ấy đột nhiên hỏi vấn đề này? Vậy anh trả lời như thế nào?"

Lục Kiêu Trần nhếch môi: "Anh nói anh cũng không theo đuổi gì, ngoắc tay một cái người nào đó đã cắn câu."

"Ở đâu ra!"

Vân Nghê uống hết ngụm cuối cùng, tức giận đưa ly cho anh, sau đó xuống giường rửa mặt.

Lúc trở về, Lục Kiêu Trần đã nằm trên giường, Vân Nghê vén chăn lên, vừa nằm xuống thì vòng eo đã bị ngăn lại, cả người bị kéo vào trong vòng tay ấm áp của người đàn ông.

Lục Kiêu Trần nghiêng người bao phủ cô dưới thân, Vân Nghê kiêu ngạo chọc ngực anh: "Rõ ràng là em ngoắc tay một cái anh đã cắn câu mà?"

"Hử?"

"Ánh mắt người nào đó vừa nhìn thấy em lần đầu tiên đã thích em, còn không phải em câu được anh sao?"

Lục Kiêu Trần bật cười, nhìn chăm chú vào mắt cô, giọng nói trầm thấp lưu luyến: "Ừ, em chỉ đứng ở đó thôi đã khiến anh đắm chìm."

Vân Nghê mỉm cười ôm lấy cổ anh, hôn anh một cái, chợt nghe thấy anh thấp giọng nói: "Đêm nay muốn ngủ ngon thì đừng trêu chọc anh."

"..." Vân Nghê căng thẳng: "Không được, anh thành thật một chút, anh trai em còn ở nhà…"

Lục Kiêu Trần cười: "Cậu ta còn đẩy cửa vào được sao?"

"Vậy cũng không được, lỡ như cách âm không tốt thì làm sao bây giờ?"

"Em cũng biết mình biết kêu như vậy?"

Cả khuôn mặt Vân Nghê đỏ bừng, tức giận muốn chui vào trong chăn thì bị anh kéo lại, mỉm cười hôn lên môi cô.

-

Vân Nghê mất vài ngày sắp xếp lại tài liệu dẫn chương trình của mình, cuối cùng đưa cho người phụ trách hạng mục của công ty, cô cũng hy vọng cuối cùng có thể được công ty chọn, nhưng cô cũng cảm thấy hy vọng của mình không lớn, dù sao cô cũng chỉ là một lính mới ra đời.

Cô tham gia tuyển chọn, ai ngờ vài ngày sau trong hội nghị công ty, thông báo cô được chọn trúng, làm người dẫn chương trình điều tra dân sinh, chủ yếu là đưa tin hiện tượng xã hội, phân tích muôn màu muôn vẻ dân sinh.

Nhưng đồng thời, cô vẫn ở bộ phận phóng viên, bình thường còn cần ra ngoài phỏng vấn, sẽ bận rộn hơn một chút, nhưng tiền lương cũng cao hơn.

Chương trình này là chương mục mới mở của đài truyền hình, mọi người cũng không biết rating như thế nào, cho nên Vân Nghê được xem như là một thành viên thử nghiệm, rất có thể rating của chương trình này rất thấp, đến cuối cùng thì chương mục cũng bị hủy bỏ.

Nhưng Vân Nghê rất bình tĩnh, cô chỉ muốn nắm lấy cơ hội này, thể hiện thực lực của mình.

Sau khi xác định xong công việc, Vân Nghê làm người dẫn chương trình, cần kết nối với người của bộ phận biên tập tin tức, bản thảo tin tức liên quan đến chương trình cần do bọn họ sáng tác.

Buổi trưa, Vân Nghê xuống tầng đến căn tin công ty ăn trưa xong, đến quán cà phê bên cạnh mua một tách cà phê, lúc đi ra ngoài, cô đang nói chuyện điện thoại với Lục Kiêu Trần, đang cúi đầu sửa sang lại quần áo thì có một cô gái đi tới trước mặt, cô ấy đang cúi đầu nhìn bản thảo nên va vào cô.

Cà phê trong tay Vân Nghê văng ra một ít, nhỏ lên chiếc áo sơ mi trắng của đối phương, Vân Nghê hoảng hốt, vội vàng xin lỗi, đưa khăn giấy: "Xin lỗi, quần áo của cô không bị sao chứ..."

"Không sao, là do tôi không thấy cô."

Giọng cô gái ấm mà nhạt, như nước ấm xẹt qua tim.

Vân Nghê nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái đó.

Cô ấy cao gần 1m7, dáng người tinh tế gầy yếu, mái tóc xoăn dài màu nâu mềm mại nằm trên vai, mềm mại như tảo biển, làn váy dài đến đầu gối chất liệu lụa trắng theo làn gió nhẹ thổi vào cửa đung đưa như sóng biển dập dờn, mang theo mùi cam quýt và hoa nhài nhàn nhạt cuốn vào chóp mũi.

Làn da rất trắng, trang điểm rất nhạt, có hơi giống làn gió thu nhẹ trong đêm thu, yên tĩnh sâu sắc.

Cô ấy đẹp đến mức Vân Nghê có hơi ngây dại.

Ánh mắt đối phương đối diện với Vân Nghê trên không trung, Vân Nghê lập tức lấy lại tinh thần, lần nữa xin lỗi cô ấy: "Vừa rồi cũng do tôi không thấy, vậy quần áo của cô phải làm sao bây giờ, hay là tôi đi mua cho cô một bộ mới..."

Cô ấy cúi đầu nhìn vệt cà phê trên quần áo mình, thản nhiên lắc đầu: "Không cần phiền vậy đâu, lát nữa tôi đi toilet xử lý một chút là được."

Cô ấy nhìn giờ trên đồng hồ, lại ngẩng đầu nhìn quán cà phê, sau đó quay người vội vàng rời đi.

Vân Nghê nhìn bóng lưng của cô ấy, vô cùng áy náy, cho đến khi đầu bên kia truyền đến giọng nói của Lục Kiêu Trần gọi cô, Vân Nghê mới đáp lời, giải thích chuyện vừa xảy ra, cuối cùng kích động nói: "Em nói với anh, chị gái vừa rồi vô cùng xinh đẹp!"

Lục Kiêu Trần bật cười: "Em kích động cứ như gặp được anh chàng đẹp trai nào đấy."

"Trai đẹp nào có thể xinh đẹp như chị gái ấy chứ, chị gái kia rất cao, từ bé đến giờ em rất hâm mộ mấy cô gái cao và có chân dài như vậy..." Không giống cô, từ nhỏ đã lo lắng bản thân là một nhóc lùn.

"Không sao, em cũng rất xinh đẹp."

Vân Nghê mỉm cười, cuối cùng trong đầu lại nhớ tới diện mạo của cô gái kia.

Cô nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy cô ấy đi lên đài truyền hình, đoán cô ấy cũng là người của đài truyền hình, nhưng cô đến công ty mấy tháng rồi, chưa từng gặp qua cô ấy, nhưng đài truyền hình nhiều người như vậy, cô cũng không thể gặp hết được.

Buổi chiều, Vân Nghê đến ban biên tập dưới tầng công ty, tham gia cuộc họp nhỏ chọn chủ đề đầu tiên của chương trình.

Sau khi đến nơi, Vân Nghê đẩy cửa đi vào, thấy trong phòng họp có hai người ngồi.

Thật ra thì một người là biên tập chương trình, người còn lại dĩ nhiên là cô gái buổi trưa cô đụng phải!

Vân Nghê kinh ngạc, chợt nghe biên tập cười giới thiệu với cô: "Tiểu Vân, đây là người do phòng biên tập mới điều tới, sau này cô chủ yếu tiến hành kết nối với cô ấy, Tiểu Thẩm, hai cô làm quen với nhau đi."

Vân Nghê và cô ấy nhìn nhau, đều nhận ra đối phương, cô vươn tay: "Xin chào, tôi là Vân Nghê của bộ phận phóng viên, Vân trong đám mây, Nghê của Nghê Hồng."

Đối phương nghe được họ này, đáy mắt lướt qua một tia cảm xúc, sau đó bắt tay Vân Nghê, mặt mày nhợt nhạt cong lên: "Xin chào, tôi tên Thẩm Thu Ý."

Vân Nghê nhìn thấy, chỗ ngực Thẩm Thu Ý ban đầu có chút vết bị cà phê bắn vào đã được một chiếc ghim mèo con đặc biệt đáng yêu che khuất: "Chuyện buổi trưa thật ngại quá..."

Thẩm Thu Ý mỉm cười lắc đầu: "Chuyện nhỏ mà thôi."

Hai người ngồi xuống trước, bàn về việc liên quan đến chuyên mục, Vân Nghê phát hiện Thẩm Thu Ý nói chuyện cũng nhẹ nhàng ôn tồn, đầu óc rất sáng suốt lý trí, tính chuyên nghiệp rất mạnh.

Trên mặt luôn mang theo nụ cười nhạt, tính tình rất dịu dàng, nhưng cũng khiến người ta có một loại cảm giác xa cách nhàn nhạt.

Một lát sau khi những người khác đã đến đông đủ thì bắt đầu họp chọn ra chủ đề đầu tiên cho chương trình.

Hai tuần sau chương trình bắt đầu chính thức ghi hình, trong khoảng thời gian này bọn họ bắt đầu tiến hành công tác chuẩn bị.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Vân Nghê đều kết nối với Thẩm Thu Ý, hai bên phải không ngừng sửa đổi hoàn thiện bản thảo, hai người càng ngày càng thân quen, Vân Nghê phát hiện tính tình cô ấy rất hướng nội, rất chậm nhiệt, nhưng là người vô cùng tốt.

Đêm cuối cùng, tất cả mọi người phải ở lại tăng ca.

Hơn tám giờ, bên ngoài mưa to tầm tã, biên tập bên trong cuối cùng cũng đã quyết định, công việc cuối cùng cũng kết thúc.

Đêm nay Lục Kiêu Trần cũng phải họp, Vân Nghê tự mình về nhà, ai ngờ Vân Phong gửi tin nhắn cho cô, hỏi cô đêm nay trở về như thế nào, biết được Lục Kiêu Trần không thể tới đón cô, Vân Phong nói vừa lúc đi ngang qua đài truyền hình nên sẽ tới đón cô.

Vân Nghê thu dọn xong thì đi xuống dưới tầng công ty, thấy mưa bên ngoài không giảm, đèn đường trước đài truyền hình gần đây đang sửa chữa, toàn bộ thành phố nhìn qua một màu u tối mông lung.

Vân Nghê đi ra ngoài, thấy Thẩm Thu Ý đứng trước màn mưa, cúi đầu nắm chiếc dù trong tay, thần sắc có hơi căng thẳng.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

"Thu Ý?"

Đối phương quay đầu nhìn cô, Vân Nghê nhìn thấy chiếc dù trong tay cô ấy, còn tưởng rằng cô ấy không mang theo dù, kinh ngạc: "Sao cô chưa đi?"

Thẩm Thu Ý hơi khựng, giải thích: "Tôi chờ mưa nhỏ chút rồi đi…"

"Cô trở về bằng cách nào?"

"Đi xe buýt."

Vân Nghê nhìn cơn mưa này trong chốc lát không có xu hướng giảm: "Anh tôi tới đón tôi, cô ở đâu, tôi đưa cô về nhé?"

"Không cần phiền vậy đâu…"

"Không sao đâu, trời mưa to quá, cô đi từ đây đến trạm xe buýt nhất định sẽ bị ướt."

Vân Nghê khuyên cô ấy, Thẩm Thu Ý nhìn bầu trời tối mịt, do dự một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Cảm ơn cô, làm phiền cô rồi."

Vân Nghê mỉm cười: "Cô khách sáo quá rồi."

Vài phút sau, một chiếc SUV màu đen đậu ở ven đường ngoài cửa lớn đài truyền hình, người đàn ông xuống xe, giày giẫm lên vũng nước mặt đất, bung dù, đóng cửa xe.

Vân Phong đi đến cửa chính đài truyền hình, Vân Nghê đang chờ ở cửa, đảo mắt nhìn thấy Vân Phong đang đi về phía cô, đôi mắt sáng ngời, nói với Thẩm Thu Ý: "Anh trai tôi đến rồi..."

Thẩm Thu Ý thoáng ngước mắt, ánh mắt dừng lại, nương theo ánh đèn trong tòa nhà, khi bóng dáng Vân Phong rõ ràng rơi vào trong tầm mắt, cô ấy chợt ngẩn ra…

Người đàn ông mặc một chiếc áo gió màu đen, thân hình thon dài thoải mái, xương cổ tay cầm cán dù hơi nhô ra, đường cong nơi hổ khẩu lưu loát, đường nét khuôn mặt kiêu ngạo rõ ràng, ánh mắt dường như rơi về phía cô ấy, cảm xúc giữa mặt mày không rõ ràng.

Trong lúc nhất thời, tất cả cảnh sắc xung quanh đều trở nên mờ nhạt.

Trong thế giới này, dường như chỉ còn lại một mình anh ấy.

Bỗng nhiên Thẩm Thu Ý mất đi khả năng quản lý biểu cảm, cứ ngơ ngác vậy mà nhìn anh ấy.

Cho đến khi Vân Phong đến trước mặt hai người, Vân Nghê mỉm cười mở miệng: "Anh, anh đến rồi."

Vân Nghê nhìn Thẩm Thu Ý, giới thiệu với cô ấy: "Đây là anh trai tôi."

Cô ấy ngước mắt đối diện với con ngươi đen kịt của Vân Phong, trong lòng cảm xúc quay cuồng, chóp mũi hơi cay, duy trì bình tĩnh đáp lời.

Vân Nghê nói với Vân Phong: "Đúng rồi, đây là đồng nghiệp Thẩm Thu Ý của em, trời mưa quá lớn, lát nữa tiện đường chúng ta đưa cô ấy về nhà nhé anh."

Thẩm Thu Ý không ngờ người đợi được lại là anh ấy, cho rằng anh ấy chắc chắn sẽ từ chối, xấu hổ muốn khéo léo từ chối trước, ai ngờ chợt nghe thấy giọng nói không gợn sóng trên đỉnh đầu: "Ừ."

Trong giọng Vân Phong dường như không xen lẫn bất kỳ cảm xúc nào, bình tĩnh như đối mặt với một người xa lạ.

Cũng đúng, anh ấy xác thực không cần quan tâm cô ấy như cách cô ấy quan tâm đến anh ấy.

Vân Nghê đang nói muốn đi, đột nhiên điện thoại trong túi reo lên.

Lấy ra xem, là điện thoại của Lục Kiêu Trần.

Cô nhận máy, đối phương hỏi cô tan tầm chưa, anh sắp đến đài truyền hình rồi, có thể đón cô.

Vân Nghê kinh ngạc, cuối cùng đành phải đồng ý, cúp điện thoại, cô khó xử nhìn Vân Phong: "Anh, Kiêu Trần nói muốn tới đón em, em tưởng anh ấy còn đang bận..."

"Không có gì, em chờ cậu ta đi."

Vân Nghê nhìn Thẩm Thu Ý: "Vậy…"

Thẩm Thu Ý nghe vậy, vừa định mở miệng nói tự mình đi lần nữa thì dù của Vân Phong dịch lên đỉnh đầu cô ấy, giống như đưa cô ấy vào lãnh địa, giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác cát lạnh rơi xuống: "Anh đưa đồng nghiệp của em về."

Thẩm Thu Ý hơi ngẩn ra.

Cuối cùng Vân Nghê chào tạm biệt bọn họ, Thẩm Thu Ý đành phải đi theo Vân Phong vào trong màn mưa.

Dưới dù, hai người yên tĩnh bước đi.

Bên tai là tiếng mưa rơi "Tách tách" trên dù.

Anh không nói chuyện, cô cũng không dám nói chuyện với anh.

Trước cửa đài truyền hình có một bồn hoa đá hình tròn, cần phải đi vòng qua hai đường của bồn hoa mới có thể đến cửa chính, mà đèn đường xung quanh đều hỏng, hoàn cảnh hôn ám, chỉ có thể xuyên thấu qua ánh sáng cao ốc neon xa xa hơi chiếu sáng tầm mắt.

Trái tim Thẩm Thu Ý thắt lại, cố gắng đuổi kịp bước chân của Vân Phong, bệnh quáng gà của cô rất nghiêm trọng, giờ phút này trước mắt như một mảnh đen kịt.

Không thấy gì hết.

Nhưng cho dù ở trong bóng tối, cô vẫn theo bản năng không nhịn được ngước mắt len lén nhìn về phía Vân Phong.

Cô rất muốn nhìn anh nhiều hơn, nhưng cô chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng không rõ ràng lắm của người đàn ông.

Đi tới phía trước, là một đoạn đường càng tối hơn, cô cảm giác mình giống như người mù, bước chân nhút nhát hơi dừng lại, sau một khắc, bả vai mảnh khảnh của cô đã bị ôm lấy, cô được nhẹ nhàng ôm vào trong lòng người đàn ông.

Cô bỗng ngơ ngác.

Vân Phong rũ mắt nhìn cô chớp mi, yết hầu lên xuống, vài giây sau chậm rãi mở miệng: "Sợ cái gì, anh ở bên cạnh em, em còn có thể ngã được à?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.