Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 65: Con thỏ




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi tốt nghiệp đại học, Vân Nghê và Lục Kiêu Trần hoàn thành bàn giao công việc và trở về Hoài Thành.

Vân Nghê nộp sơ yếu lý lịch của mình cho đài truyền hình địa phương ở Hoài Thành, cô cạnh tranh với một số người khác để giành lấy vị trí đó, mặc dù lý lịch của cô là tốt nhất trong số họ, nhưng một trong số họ có mối quan hệ đặc biệt, kết quả đã được điều động nội bộ.

Khi Vân Nghê biết tin, cô đã cảm thấy buồn rất lâu, sau đó, Lục Kiêu Trần biết được sự việc và nhờ ba mình với tư cách là thành viên của tập đoàn Hoàn Lục âm thầm thêm dầu vào lửa. Khi đối phương biết được lai lịch của Vân Nghê, mới nhận ra rằng mình gần như đã chọc vào người ta, cuối cùng Vân Nghê đã được nhận.

Vân Nghê cũng biết nước trong ngành này rất sâu, nếu cô không đủ giỏi để đánh bại người khác thì khó có thể tìm được chỗ đứng, cô rất biết ơn Lục Nhạc Vinh đã giúp đỡ cô, nên cô hy vọng không phụ sự giúp đỡ của người khác, cố gắng tạo dựng tên tuổi cho chính mình.

Vào tháng 7, Vân Nghê gia nhập một đài truyền hình địa phương, lần đầu tiên làm việc ở bộ phận phóng viên thời sự.

Ngôi nhà mới mà gia đình họ chuyển đến cách đây hai năm cách công ty một giờ lái xe, mỗi ngày tốn rất nhiều thời gian ở trên đường, vì vậy Lục Kiêu Trần đã tìm cho cô một căn hộ rất gần đó, trong một khu nhà mới.

Vân Nghê ban đầu không biết gì, chỉ nghĩ rằng căn hộ này có vị trí tốt, nhà tốt, giá cả phải chăng nên vui vẻ chuyển đến. Ai biết được ngày hôm sau, Lục Kiêu Trần đã chuyển từ Sơn Hải Ngự An Thành đến căn hộ đối diện căn hộ của cô.

“…”

Sau đó cô mới nhận ra rằng không chỉ căn hộ của cô là của Lục Kiêu Trần mà toàn bộ khu dân cư này đều do Tập đoàn Hoàn Lục mới phát triển.

Cô lại bị anh lừa!

Vân Nghê tức giận đến gặp anh để lên án, nhưng người đàn ông lại cười: "Anh không bảo em chuyển đến ở cùng anh, ở đối diện nhau cũng không được sao?"

"Hừ..."

Ai không biết người này có ý đồ gì.

Cuối cùng thì Vân Nghê cũng chuyển đến. Vào ngày cô chuyển đến, Lục Kiêu Trần còn đưa cô đến căn hộ của anh để lấy dấu vân tay, để sau này cô có thể vào bất cứ lúc nào, giống như nhà riêng của mình vậy.

Cùng lúc đó, Lục Kiêu Trần trở lại tổng bộ của Tập đoàn Hoàn Lục, dựa vào thân phận thiếu gia nhận vị trí quản lý cấp cao của công ty.

Lục Kiêu Trần là con trai duy nhất của Lục Nhạc Vinh và cũng là người thừa kế hợp pháp của công ty trong tương lai, Lục Nhạc Vinh đặt rất nhiều hy vọng vào Lục Kiêu Trần, lúc đầu, một số cổ đông trong hội đồng quản trị không tin tưởng vào khả năng của Lục Kiêu Trần, cho rằng anh vẫn còn trẻ. Tuy nhiên, Lục Nhạc Vinh đã quyết tâm để con trai phụ trách những dự án lớn, Lục Kiêu Trần cũng đã hoàn thành rất xuất sắc.

Nhiều tiền bối nhận xét Lục Kiêu Trần là một con nghé mới sinh không sợ hổ, trò giỏi hơn thầy, nhiều tham vọng và dũng cảm hơn Lục Nhạc Vinh khi còn trẻ rất nhiều, ngay cả những thế lực muốn gây rắc rối sau lưng cũng không thể tìm được cơ hội nào.

Sau khi Lục Kiêu Trần tiếp quản công ty, anh trở nên rất bận rộn, thường xuyên đi công tác khắp nơi trong nước và nước ngoài, thời gian Vân Nghê và anh gặp mặt nhau cũng ít đi.

Đôi khi cô được nghỉ cuối tuần nhưng anh vẫn ở công ty làm việc, Vân Nghê muốn gặp anh cũng khó.

Nhưng dù nhớ anh nhưng cô vẫn chọn tôn trọng sự nghiệp của anh, để anh lấy sự nghiệp làm chủ.

Vào tháng 8, trước lễ tình nhân hai ngày, Lục Kiêu Trần cần phải đi ngoại thành bàn một dự án, anh phải đi công tác một chuyến, phải đợi bốn năm ngày mới trở về được, anh nói với cô rằng năm nay anh có thể sẽ không thể đón lễ tình nhân cùng cô được.

Vân Nghê nghe được tin này đương nhiên trong lòng cũng thấy buồn bã, nhưng cô cũng không thể hiện ra ngoài nhiều, cuối cùng chỉ kiêu ngạo nói: “Vậy anh đi công tác đi, khi anh về chúng ta sẽ bù sau, đến lúc đó anh phải cẩn thận bù đắp cho em đấy."

Lục Kiêu Trần đồng ý với cô.

Sáng ngày lễ tình nhân, Vân Nghê thức dậy trong căn hộ của mình, sau khi tắm rửa và ăn sáng xong, cô nhận được một gói hàng chuyển phát nhanh địa phương, mở cửa ra thì thấy đó là một bó hoa hồng lớn màu hồng, tấm thiệp trên đó là Lục Kiêu Trần ký tên: [Em yêu, ngày lễ tình nhân vui vẻ. ]

Vân Nghê mỉm cười.

Dù hôm nay anh không thể ở bên cạnh cô nhưng nhận được hoa của anh cô vẫn rất vui.

Sau khi gọi lại cho Lục Kiêu Thần, anh lại chuyển một khoản tiền cho cô, nói rằng hôm nay anh muốn cô có thể trải qua vui vẻ một mình, cô cũng có thể mời Giang Nguyệt và những người khác đi ăn tối, Vân Nghê vốn dĩ không muốn nhận tiền của anh, nhưng chính anh lại nhất quyết dùng thân phận bạn trai để cho cô, cuối cùng cô cũng phải nhận.

Hôm nay lãnh đạo đài truyền hình rất ân cần, không yêu cầu mọi người ở lại làm thêm, buổi tối tan làm, Vân Nghê rời khỏi đài truyền hình.

Đi đến ga tàu điện ngầm, cô nhìn thấy Biện Mạn Mạn và Giang Nguyệt trong nhóm đang nói về việc sắp xếp buổi hẹn hò tối nay với người yêu của họ, hiện tại hai người họ cũng đang có người yêu, làm sao Vân Nghê có thể hẹn họ đi ăn cơm tối nay được.

Các cô ấy hỏi Vân Nghê: [Xin hỏi một chút, tối nay cậu và đàn anh Lục định thế nào?]

Vân Nghê ngượng ngùng trả lời: [Không định thế nào cả.]

Giang Nguyệt: [Hả?! Hai người cãi nhau à?]

Biện Mạn Mạn: [Hay hai vợ chồng già hết cảm giác mới lạ à? ]

Vân Nghê: "..." Đây là cái gì vậy?

[Lục Kiêu Trần hôm nay đi công tác ở ngoại thành rồi.]

Cả hai đều thấy tiếc cho Vân Nghê, nhưng giờ khi họ đã đi làm rồi, họ mới nhận ra công việc mệt mỏi đến mức nào.

Một lúc sau, Giang Nguyệt nhắn tin riêng với Vân Nghê: [Đúng rồi, Nghê Nghê, hôm nay tớ có gửi quà cho cậu, cậu đã nhận được chưa?]

Vân Nghê trả lời: [Tớ vẫn chưa về tiểu khu nữa, tớ chưa nhìn thấy, là cái gì vậy? ]

Giang Nguyệt: [Đồ gia dụng, đây chẳng phải là quà tốt nghiệp tặng cậu quá muộn sao? Coi như quà lễ tình nhân tớ tặng cho cậu và Lục Kiêu Trần để bù đắp nhé. Dù sao thì cũng rất đáng yêu, tớ nghĩ cô gái nhỏ như cậu chắc chắn sẽ thích nó, đến lúc đó cậu và Lục Kiêu Trần cùng nhau mở ra nha, biết chưa hả?]

Vân Nghê mỉm cười: [Được rồi, cảm ơn Nguyệt Nguyệt ~]

Giang Nguyệt: [Khi nhận được quà nhớ nhắn cho tớ đó nhé, hehe. ]

Vân Nghê tò mò rốt cuộc là cái gì vậy, lại còn rất dễ thương nữa chứ?

Sau khi lên tàu điện ngầm, Vân Nghê nhìn thấy người đến người đi, rất nhiều cặp đôi đang nắm tay nhau, trên mặt tràn đầy hạnh phúc, Vân Nghê cảm thấy mình chỉ có một mình, trong lòng cô dâng lên một cảm giác cô đơn.

Bấm vào lịch sử trò chuyện với Lục Kiêu Trần, hôm nay anh cũng không gửi tin nhắn cho cô, chắc hẳn vẫn đang bận.

Mặc dù không nhất thiết phải tổ chức ngày lễ kiểu này, nhưng thật ra cô chỉ mong anh có thể ở bên cô.

Không có ai để hẹn đi chơi, cô không muốn làm mình không vui nên đi siêu thị mua rất nhiều nguyên liệu, dự định tối nay sẽ làm thật nhiều món ngon.

Sau khi trở lại tiểu khu, cô đi đến tủ chuyển phát nhanh để lấy đồ chuyển phát nhanh, cuối cùng lên lầu, do dự một lúc, cô đi đến căn hộ của Lục Kiêu Trần, mở cửa.

Tối nay anh không ở nhà, không biết vì lý do nào đó mà cô muốn ở lại căn hộ của anh, như thể anh đang ở bên cạnh cô.

Sau khi vào, cô vào bếp xử lý nguyên một cách khéo léo, vì nếu ngày thường họ có thời gian thì đều cùng nhau nấu cơm tối.

Buổi tối, Vân Nghê nấu mấy món ăn ngon, mở một chai rượu hoa quả, một mình ăn rất ngon.

Nghĩ rằng Lục Kiêu Trần ngày kia mới về, cô trở về căn hộ của mình, lấy áo ngủ, sản phẩm chăm sóc da, dự định tối nay sẽ chiếm căn hộ của Lục Kiêu Trần, bởi vì trong phòng ngủ của anh đã lắp một tấm màn lớn, cô nghĩ đợi lát nữa xem phim trong phòng ngủ.

Tắm rửa xong, cô đi ra sấy tóc, vui vẻ nhảy lên giường của Lục Kiêu Trần.

Máy điều hòa bật tương đối lạnh, Vân Nghê nằm trong chăn lăn lộn hai vòng, cô ngửi thấy mùi thông trắng sảng khoái dễ chịu của anh, như thể cô đã sà vào vòng tay anh, thật yên tâm.

Nhớ anh quá đi…

Vân Nghê chán nản một lúc lâu, sau đó kéo màn chiếu xuống và tìm một bộ phim để xem, dời đi sự chú ý của bản thân.

Cô xem phim và uống rượu hoa quả.

Bầu trời bên ngoài tối sầm, mây đen cuồn cuồn kéo tới, trong vòng mười lăm phút, một tiếng sấm nghèn nghẹt vang lên.

Ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa.

Ngày lễ tình nhân mà trời lại mưa, ông trời đúng là không chiều lòng người.

Có điều cô ở nhà một mình nên cũng không bị ảnh hưởng gì.

Cô đang xem phim thì chợt nghe thấy tiếng động ở ngoài cửa phòng ngủ.

Cô sững sờ một lúc, đầu óc căng thẳng, cô cẩn thận lắng nghe bên ngoài, cảm thấy âm thanh lại biến mất, cô căng thẳng cầm điều khiển từ xa, nhìn chằm chằm vào cánh cửa, trong lúc đầu óc đang nghi ngờ và căng thẳng, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra.

Cô giật mình, định hét lên thì ngay sau đó khuôn mặt của Lục Kiêu Trần hiện ra.

Anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, dáng người cao ráo, cổ áo không cài cúc, mái tóc đen cắt ngắn bị mưa làm ướt, cặp lông mày gần như sũng nước, tay anh vẫn đang kéo một chiếc vali, nhìn qua thì là anh vừa mới quay về.

Vân Nghê đột nhiên sửng sốt.

"Lục Kiêu Trần..."

Lục Kiêu Trần mở cửa ra, nhìn thấy cô nằm trên giường, hơi kinh ngạc trong giây lát, anh dựa vào cửa nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười: "Anh đến căn hộ của em thì không tìm thấy em, sao lại chạy sang đây rồi?"

Vân Nghê sửng sốt: "Lục Kiêu Trần, sao anh lại về rồi..."

“Đương nhiên là… vội về đón lễ tình nhân cùng bạn gái rồi.” Lục Kiêu Trần hơi dang hai tay về phía cô, trong mắt mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Em không muốn qua đây sao?”

Cô kinh ngạc đến nỗi đầu óc nhất thời trống rỗng, nghe được lời nói của anh, cô lập tức đứng dậy khỏi giường, chạy nhanh đến chỗ anh và được anh ôm chặt vào lòng.

Cô nắm chặt tay áo anh, ánh mắt có chút nóng bỏng: "Lục Kiêu Trần, em rất nhớ anh..."

Lục Kiêu Trần đi vào phòng ngủ, đóng cửa lại, sau đó ôm cô áp vào cửa, kéo cô áp vào cánh cửa, tay còn lại ôm lấy sau đầu cô, hôn cô say đắm, kèm theo giọng nói trầm thấp nóng bỏng: “Anh biết.”

Vân Nghê nhắm mắt lại, bị anh ôm chặt, cô buộc phải ngẩng mặt lên, nụ hôn của người đàn ông vừa áp đảo vừa mạnh mẽ, hống hách cạy răng cô ra, đốt cháy trong miệng cô như lửa, nhịp tim cô đập thình thịch như trống đánh.

Cô không nhịn được kiễng chân lên, giơ tay vòng qua cổ anh, chủ động đáp lại anh.

Nỗi khao khát trong lòng chợt dâng trào, chỉ có thể bày tỏ qua nụ hôn này.

Một lúc sau, răng cô nhẹ nhàng chạm vào môi anh, cô nghe thấy Lục Kiêu Trần cười khẽ, dừng lại một chút, anh cười nói: "Đừng gấp gáp."

"..."

Toàn bộ tai của Vân Nghê đỏ bừng.

Còn chưa kịp xấu hổ, thân thể của cô đột nhiên bay lên không trung, sau đó cô bị người đàn ông một tay đỡ lên, ngay sau đó cô đã bị chăn bông quấn lại.

Anh ôm lấy cơ thể cô, nhìn cô: "Uống rượu à?"

"Chỉ một chút thôi..."

Anh cũng không nói gì, hôn lên môi cô lần nữa.

Vân Nghê tựa như rơi vào một đám mây mềm mại, toàn thân đều hóa thành mây.

Một lúc sau, anh dùng đầu ngón tay ôm lấy má cô, nụ hôn dần dần trở nên nhẹ nhàng, Vân Nghê đắm chìm trong đó, trong lòng có chút ngọt ngào.- Bản chuyển ngữ này thuộc quyền sở hữu của tყt, vui lòng không re/up thu phí ở nền tảng khác.

Cuối cùng, Lục Kiêu Trần dừng lại, Vân Nghê chậm rãi mở mắt, cảm nhận được bên tai mình có một nụ hôn ấm áp và ướt át từ anh: "Anh cũng nhớ em."

Trong lòng cô gợn sóng, cô lẳng lặng ôm lấy anh, Lục Kiêu Trần một lúc sau mới buông tay cô ra, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, khóe môi hơi nhếch lên: "Giải thích một chút đi, đêm khuya vậy rồi sao em lại vào phòng ngủ của anh?”

Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve má cô, trầm giọng hỏi: “Em không biết lúc này xuất hiện trong phòng đàn ông rất nguy hiểm sao?”

Vân Nghê đỏ bừng mặt, thì thầm: "Em chỉ thích chỗ xem phim trong phòng anh thôi..."

Anh mỉm cười: “Vậy sao bình thường em không chủ động chạy đến phòng anh như vậy?”

Vân Nghê xấu hổ, không phải là vì cô nghĩ rằng tối nay anh không có ở nhà sao?

"Không phải anh nói ngày kia mới về sao?"

"Công việc giải quyết gần xong rồi nên anh để lại cho người khác làm nốt."

Vân Nghê nhìn thấy mái tóc đen hơi ẩm của anh, liền sờ chỗ áo sơ mi bị mưa làm ướt: "Lúc về bị dính mưa sao?"

"Một chút."

Vân Nghê cau mày: “Anh phải thay quần áo nhanh lên, đừng để bị cảm.”

Vân Nghê kéo anh dậy, nhanh chóng đi đến tủ lấy cho anh một bộ đồ mặc ở nhà rồi hỏi: “Tối nay anh đã ăn gì chưa?"

"Vẫn chưa ăn."

"Em đi nấu chút đồ ăn cho anh."

Lục Kiêu Trần cong môi: "Được."

Sau đó Lục Kiêu Trần đi thay quần áo, Vân Nghê đi vào phòng bếp lấy nguyên liệu trong tủ lạnh ra, cũng may tối nay cô mua rất nhiều.

Đang nấu đồ ăn, trong lòng cô chợt ấm áp, không khỏi mỉm cười.

Quả nhiên, tâm trạng của cô sẽ tốt hơn ngay khi Lục Kiêu Trần xuất hiện.

Đang nấu ăn, Lục Kiêu Trần cũng đi ra, nhìn thấy bít tết và mì ống cô làm, anh nhướng mày: "Phong phú như thế á?"

Cô kiêu ngạo nói: "Vốn em định tự mình ăn hết những thứ này đó chứ, nhưng bây giờ lại có lợi cho anh."

Lục Kiêu Trần mỉm cười: "Vậy sau này cưới em sẽ càng có lợi cho anh phải không?"

Vân Nghê cắn nhẹ môi dưới, cô xấu hổ đến mức không để ý đến anh mà chạy đi lấy ly rót rượu vang cho anh.

Khi đang ăn tối với Lục Kiêu Trần, cô nghe thấy anh nói chuyện công việc, khi biết mọi chuyện vẫn ổn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Ăn xong, Lục Kiêu Trần nói muốn đi tắm, Vân Nghê thu dọn bát đĩa, muối chua một ít đồ ăn làm nguyên liệu cho ngày mai.

Làm xong việc, cô đi đến phòng khách, Lục Kiêu Trần vừa mới từ phòng tắm đi ra, mái tóc đen còn nhỏ giọt nước, mặc một chiếc áo phông trắng sạch sẽ, trông rất nam tính.

Anh ngồi trên sô pha, ngước mắt nhìn cô: "Lại đây."

Cô đi tới, bị anh kéo vào lòng ngồi xuống, Lục Kiêu Trần giơ tay vuốt ve cằm cô: "Cho rằng tối nay anh không về, có phải em thấy buồn không?"

Cô bĩu môi: "Đương nhiên là buồn rồi, nhưng em biết anh bận, không phải là anh không muốn ở cùng em."

Lục Kiêu Trần xoa đầu cô nói: "Xin lỗi, gần đây anh có rất nhiều chuyện, từ nay trở đi anh sẽ cố gắng ở bên cạnh em trong những ngày lễ quan trọng này, để Vân Nghê bé nhỏ của chúng ta không cô đơn. "

Cô nhướng mày dựa vào ngực anh: "Ừm, thật ra mấy ngày như này chỉ là hình thức thôi."

"Nhưng anh biết con gái đều chú trọng đến hình thức."

Cô mỉm cười.

Hai người đang trò chuyện, Lục Kiêu Trần chú ý đến một chiếc hộp chuyển phát nhanh trên bàn: "Em đã mua gì à?"

“Không phải em mua, đây là món quà ngày lễ tình nhân mà Nguyệt Nguyệt tặng cho chúng ta."

Vân Nghê đứng dậy, cầm lấy chiếc hộp, thích thú xé bao bì: "Cậu ấy nói em phải mở nó ra cùng anh."

"Hửm?"

"Em cũng không biết bên trong có thứ gì, em đoán nó có thể là đồ trang trí nội thất dành cho cặp đôi, dù sao thì cậu ấy cũng nói nó rất đáng yêu."

Sau khi Vân Nghê xé chiếc túi ra, cô nhìn thấy một chiếc hộp, sau đó mở ra.

Bên trong có một chiếc băng đô tai thỏ lông xù.

"?"

Cái này là cái gì?

Cô nghi ngờ cầm nó lên, sau đó nhìn thấy một chiếc váy ren vải nhung màu đen bên dưới.

Chiếc váy thiếu vải đến đáng thương, trước ngực thắt nơ hình bướm, sau lưng có vài dây treo, váy rất ngắn, sau lưng có một chiếc đuôi thỏ bông xù, ngoài ra còn có hai chiếc vòng tay ren trắng, dây đeo cổ nơ hình bướm.

Vân Nghê nhìn chằm chằm hai giây, sau khi nhận ra đó là cái gì, toàn bộ khuôn mặt đều nóng bừng: "Cái này..."

Ánh mắt Lục Kiêu Trần nhìn vào món đồ, ánh mắt hơi tối đi, khóe miệng nhếch lên: "Ừm, đúng là rất đáng yêu."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.