Chỉ Thiên Vị Mình Em - Mộ Nghĩa

Chương 56: Bắt gặp




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe vậy, Vân Nghê nhìn dáng vẻ lưu manh cà lơ phất phơ của anh, mặt đỏ bừng, nhẹ giọng mắng: "Anh... anh không biết xấu hổ..."

Giọng cô gái nũng nịu, khi mắng người lại có vẻ như đang làm nũng.

Lục Kiêu Trần phát hiện trêu chọc cô giống như trêu chọc một con mèo con, ngay cả khi tức giận dùng móng vuốt cào người thì cũng là móng vuốt mềm mại, đáng yêu như muốn dụ dỗ người khác.

Anh nở nụ cười, nhìn vào đôi mắt ngấn nước của cô, thì thầm vào tai cô như muốn dụ dỗ: "Em không muốn hôn à?"

Vân Nghê cảm nhận được Lục Kiêu Trần dùng sức ôm cô vào lòng, mùi hương gỗ thông trắng thanh mát trên người anh xộc thẳng vào mũi cô.

Anh có mái tóc đen và lông mày dáng dài, ngũ quan sắc sảo, lạnh lùng, đường quai hàm rõ ràng cùng với hầu kết hơi nhấp nhô.

Đôi môi mỏng đỏ mọng vô cùng gợi cảm.

Cô nhìn thấy cặp lông mày rậm và đôi mắt đen nhánh nóng bỏng của chàng trai đang chăm chú nhìn thẳng về phía cô.

Tựa như đang nhìn con mồi, lại cũng giống như dụ dỗ con mồi cắn câu.

Vân Nghê mím môi, đột nhiên nói: "Anh nhắm mắt lại đi."

Khóe môi Lục Kiêu Trần hơi cong lên, anh ngoan ngoãn nhắm mắt lại, đầu ngón tay Vân Nghê nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của anh, mấy giây sau, cô tiến tới hôn lên môi anh.

Cô thừa nhận rằng cô bị thu hút bởi vẻ đẹp của anh.

Thiếu nữ cực kỳ ngây ngô, có chút lúng túng nên chỉ đơn giản chạm nhẹ vào môi anh.

Sau vài giây, cô nhanh chóng lùi lại, tai cô đỏ bừng, cô nhìn thấy chàng trai mở mắt nhìn cô, nhếch mép cười: "Chỉ vậy thôi sao?"

“Như thế này không phải cũng coi là hôn rồi sao?”

"Một chút cũng không có..."

Lục Kiêu Trần lười biếng cất lời: "Tư thế ép buộc anh."

“…”

Thật vô lý.

Lục Kiêu Trần xoay người lại, để cô tựa lưng vào ghế sô pha mềm mại, sau đó ôm cô lại, cúi đầu nhìn cô gái, giơ tay xoa xoa chiếc cằm mềm mại của Vân Nghê, thấp giọng cười nói: “Sao em lại ngây thơ như vậy?”

Vân Nghê sững sờ một lúc, sau đó gáy cô bị siết chặt, hơi thở hỗn loạn theo nụ hôn rơi xuống: "Em càng ngây thơ, anh lại càng muốn bắt nạt em."

Vân Nghê vô thức lùi lại một bước, nhưng bàn tay của chàng trai đã giữ chặt gáy cô, buộc cô phải thừa nhận nụ hôn của anh, giờ phút này tựa như ảo mộng, cảm giác ngọt ngào tràn vào tim, khiến cô cảm thấy như có men say, giống như một con mèo tạo ra tiếng động nhỏ.

Rèm cửa được đóng chặt, ánh sáng và bóng tối mờ mịt.

Nhiệt độ tăng lên từng chút một.

Cuối cùng, nụ hôn dần trở nên nhẹ nhàng hơn, mang theo chút quyến luyến.

Lục Kiêu Trần chậm rãi dừng lại, nhìn vào đôi mắt mơ màng của cô gái, khẽ mỉm cười: "Em học được chưa? Về sau nhất định phải hôn như thế này."

“…”

"Có điều vừa rồi em chủ động mở miệng, có tiến bộ." Anh nhàn nhã nhận xét.

Vân Nghê đỏ bừng cả mặt: "Không cho phép anh nói..."

-

Hai người ở trong quán cà phê đến tối, sau đó Lục Kiêu Trần dẫn cô đi ăn đồ Nhật, dùng bữa xong, anh lái xe thể thao trở về Sơn Hải Ngự An Thành, sau đó dẫn cô đi dạo.

Khoảng chín giờ tối, Lục Kiêu Trần đi cùng cô đến con hẻm phía sau tầng dưới nhà cô.

Trời tối, đèn đường mờ ảo.

Lục Kiêu Trần ôm cô vào lòng mà hôn, trái tim cô gái đập như trống, sợ bị nhìn thấy.

Cuối cùng, anh buông tay ra, cúi xuống nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Lần sau khi nào em mới có thể ra ngoài?”

Trước đó Vân Nghê có nói với anh cô không thể ra ngoài hàng ngày trong kỳ nghỉ hè, nếu không gia đình sẽ nghi ngờ, cho nên trong khoảng thời gian này, họ chỉ có thể gặp nhau hai hoặc ba lần một tuần, mà Lục Kiêu Trần lại vô cùng không nỡ rời đi.

Cô suy nghĩ một lúc, ngoan ngoãn nói: “Cuối tuần này em sẽ cố gắng ra ngoài.”

Anh mỉm cười: “Được.”

Vân Nghê mỉm cười dịu dàng với anh: "Vậy em đi trước nhé? Tạm biệt."

"Ừm, tạm biệt."

Anh dần dần buông lỏng tay cô, xoa đầu cô rồi buông cô ra.

Vân Nghê đi về phía cửa nhà, cúi đầu nhìn điện thoại, vừa tới cửa tiệm gà rán đã nghe thấy giọng nói của Vân Phong: “Hôm nay em đi đâu vậy? Đi chơi về muộn thế?”

Vân Nghê ngẩng đầu lên nhìn thấy Vân Phong đang đứng trước mặt mình.

Chàng trai khoanh tay, lười biếng nhìn cô.

Cô bị dọa giật mình.

"Anh đáng sợ đến vậy à? Sao lại chột dạ thế?"

Vân Nghê nhanh chóng phủ nhận: "Chột dạ gì chứ? Em là bị anh dọa đó có được không… Tự nhiên đột ngột xuất hiện trước mặt em."

Vân Phong cũng vừa mới về đến nhà, nghe vậy thì hừ nhẹ, nhìn về phía lối vào con hẻm phía sau thấy một bóng người vừa mới đi ra từ lối vào con hẻm, thân hình rất cao lớn, hình như là một chàng trai.

“Hôm nay em đi đâu vậy?” Anh ấy tò mò hỏi.

Cô tiếp tục đi về phía trước, không dám nhìn anh ấy: “Em và Nguyệt Nguyệt đi thư viện…”

"Vậy tại sao em lại đi ra từ ngõ sau? Em quay về một mình à?"

"Đúng vậy... Tại em vừa hay rẽ vào văn phòng phẩm mua một cuốn sổ." Vân Nghê chột dạ đánh đòn phủ đầu, ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh: "Anh làm gì mà tra hỏi em vậy?"

Vân Phong gõ nhẹ vào đầu cô: "Anh hỏi em hai câu cũng không được à? Anh còn không được quản em chắc?"

Sau đó Vân Nghê mỉm cười nắm lấy cánh tay anh: "Anh đương nhiên có thể quản em rồi, hôm nay anh làm thêm thế nào? Có mệt không anh?"

Vân Phong giãn mày ra: "Cũng bình thường thôi, em biết đau lòng cho anh chi bằng tới mát xa cho anh đi."

"Được ạ, có điều việc phát tờ rơi mệt quá, hay là anh tìm công việc nào nhẹ nhàng hơn đi?"

“Làm một tuần đã, làm xong tuần này đã rồi tính sau.”

Vân Nghê gật đầu, kéo anh ấy vào trong tiệm: “Đi thôi, em mát xa cho anh.”

Hai người bước vào tiệm, nhìn thấy Vân Hưng Bình và Đỗ Cầm đang cùng nhìn gì đó trước quầy thu ngân…t-y-t

"Tôi nghĩ ngày mai chúng ta có thể đi xem căn này..."

"Đến lúc đó xem cả hai luôn, căn này cũng không tệ."

Hai anh em đi tới, Đỗ Cầm ngẩng đầu nhìn thấy bọn họ: “Hai đứa về rồi à?”

"Ba, mẹ, hai người đang nói chuyện gì vậy?"

Đỗ Cầm cười: “Mẹ và ba con đúng lúc đang bàn chuyện cả nhà chúng ta ngày mai đi xem nhà.”

"Xem nhà?!"

Vân Hưng Bình mỉm cười, tự hào nói: "Chúng ta cũng sắp mua nhà rồi."

Hiện tại điều kiện kinh tế trong nhà ngày càng tốt, công việc của Vân Hưng Bình cũng rất thuận lợi, gần đây ông dự định cùng vài người bạn tự thành lập nhà máy, nếu thành công vậy thì làm ông chủ chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Khoảng thời gian này, gần nhà mới mở một trường trung học tư thục, việc kinh doanh gà rán do vậy cũng tốt hơn rồi.

Đỗ Cầm và Vân Hưng Bình vốn đang nghĩ đến việc mua nhà từ lâu, tuy nhiên trước đó Vân Nghê phải thi nghệ thuật nên không dám bỏ ra nhiều tiền, nhưng hiện tại giá nhà càng ngày càng đắt đỏ, mua nhà càng ngày càng khó, bọn họ dự định tranh thủ mua nhà sớm, đến lúc đó có thể bán căn nhà ở quê đỡ một nửa tiền.

Đỗ Cầm sờ đầu Vân Nghê: “Hơn nữa, bây giờ con gái chúng ta xuất sắc đỗ vào Lạc Đại như vậy, Phong Phong cũng đang theo học ở Lạc Thể, sau này gia đình chúng ta có nhà riêng không phải sẽ tốt hơn sao?”

Vân Nghê nghe vậy thì rất vui vẻ, Đỗ Cầm nói với bọn họ: “Sau này chúng ta mua một căn nhà có ba phòng ngủ và một phòng khách, hai đứa tự thiết kế phòng nhé.”

Vân Phong cười nói: "Không cần đâu, để Vân Nghê ở nhà vệ sinh là được rồi mẹ à."

Vân Nghê giận dữ đánh anh, chọc cho ba mẹ cô bật cười: “Không đâu, đến lúc đó sẽ xây cho Vân Nghê một phòng ngủ xinh đẹp và một cửa sổ có rèm, được không?”

“Hi hi, được ạ.” Vân Nghê mỉm cười: “Ba, mẹ, sau này con sẽ chăm chỉ học tập và làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.”

Cô nghĩ rằng sau này cô sẽ trả ơn ba mẹ thật tốt và khiến gia đình họ ngày càng tốt đẹp hơn.

"Hai đứa chỉ cần cố gắng học tập là được, cố gắng học tập là ba mẹ vui rồi."

Vân Nghê ngoan ngoãn gật đầu.

-

Cuối tuần, Lục Kiêu Trần hẹn Vân Nghê đi công viên giải trí.

Có một hôm, Chu Phi Trì nói với Lục Kiêu Trần, ở Hoài Thành mới mở một công viên giải trí mới: “Không có cô gái nào có thể cưỡng lại sức hấp dẫn của công viên giải trí, đặc biệt là các cô gái nhỏ! Tôi nghe nói công viên giải trí được trang trí khá lãng mạn đấy. Cậu có thể dẫn Vân Nghê đến đó, chắc chắn em ấy sẽ rất vui, mối quan hệ giữa hai người sẽ dần dần phát triển, hiểu không!"

Lục Kiêu Trần bất đắc dĩ nhíu mày: "Sao cậu còn kích động hơn cả tôi thế?"

“Đúng rồi, còn có vòng đu quay nữa. Vòng đu quay ở khu vui chơi này là lớn nhất ở Hoài Thành. Cậu không được bỏ lỡ phần lãng mạn như vậy của vòng đu quay. Trong khung cảnh khép kín đó, anh nhìn em, em nhìn anh, bầu không khí đã dâng trào còn không thể hôn hôn, ôm ôm sao?”

“…”

Lục Kiêu Trần tưởng tượng, hình như cô gái nhỏ thật sự rất thích những thứ như vòng đu quay, lần trước lúc cô được anh đưa đến một công viên giải trí khác đã rất vui vẻ.

Thế là chín giờ sáng thứ bảy, Lục Kiêu Trần lái xe đến đợi ở gần nhà Vân Nghê.

Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay bằng vải lanh cotton màu hồng nhạt và một chiếc quần short có dây đeo màu trắng, mái tóc đuôi ngựa cột cao đung đưa, vừa hoạt bát vừa đáng yêu.

Sau khi hai người lên xe, Vân Nghê hỏi anh: “Hôm nay chúng ta đi đâu ạ?”

"Công viên giải trí."

"Hả?! Công viên giải trí? Không phải lần trước vừa đi sao?"

"Gần đây có một chỗ mới đang chạy thử, chúng ta có thể đi xem xem." Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn đôi mắt sáng ngời của cô, khóe môi nở nụ cười: "Em có muốn đi không?"

"Muốn!" Lông mày của cô cong lên: "Anh Kiêu Trần, anh tốt thật đó..."

"Vậy em thể hiện một chút xem?"

Vân Nghê ngượng ngùng cười, nghiêng người về phía anh, hôn lên khóe môi anh: "Như vậy được không?"

Anh khởi động xe, lười biếng nhếch khóe môi: “Đợi lát nữa bù nhé.”

“…”

Người này...

Vân Nghê kiêu ngạo nhìn sang chỗ khác, lấy điện thoại di động ra, tùy ý lướt qua vòng bạn bè, đột nhiên nhìn thấy bài đăng của Phó Tinh Lạc, chính là bức ảnh anh ấy chụp ở đại học.

Vân Nghê nhìn thấy vẻ ngoài tuấn tú của chàng trai trong ảnh đứng dưới gốc cây mỉm cười ấm áp, không khỏi cảm khái: “Đẹp trai quá…”

Đến đèn đỏ, Lục Kiêu Trần dừng xe, quay đầu nhìn cô: “Cái gì đẹp trai?”

Vân Nghê đưa điện thoại cho anh, nói: “Hội trưởng hội giám sát trước đây của của em đấy, hiện tại anh ấy đang học đại học, hình như càng ngày càng đẹp trai rồi phải không?”

Lục Kiêu Trần nhìn vẻ mặt vui vẻ của Vân Nghê, sắc mặt nặng nề, thu hồi ánh mắt, đôi môi mỏng thốt ra vài chữ: "Cũng chỉ có vậy."

Đáy mắt Vân Nghê lướt qua ý cười ranh mãnh, cô cố ý nói: "Làm gì có, em cảm thấy anh ấy lên đại học càng ngày càng đẹp trai, cực kỳ giống kiểu nam thần vườn trường..."

Cô chưa kịp nói xong thì điện thoại đã bị lấy đi: "Đừng nhìn nữa."

"Tại sao?"

Anh tức giận đến mức liếm răng nói: “Có sẵn người đẹp trai hơn ở đây sao em không nhìn?”

“Này thì em nhìn nhiều rồi…”

Sắc mặt Lục Kiêu Trần tối sầm: “Vân Nghê, em nói lại lần nữa xem?”

Cô không khỏi bật cười: “Lục Kiêu Trần, em phát hiện anh lại ghen rồi.”

“Vậy em định làm anh ghen với người này bao nhiêu lần nữa?”

Vân Nghê nhận ra chàng trai này có tính chiếm hữu rất mạnh, cô mỉm cười nắm lấy tay anh: “Bạn trai em đương nhiên là đẹp trai nhất rồi, hơn nữa bọn em đã không liên lạc với nhau từ lâu rồi, không ngờ em cố ý trêu chọc anh mà anh đã ghen tị rồi."

Anh nghe vậy thì giơ tay nhéo mặt cô: “Em cố ý à?”

Cô cười khúc khích, Lục Kiêu Trần nhướng mày, cuối cùng xoa đầu cô: "Đợi lát nữa anh sẽ chỉnh đốn em."

-

Công viên giải trí được xây dựng ở ngoại ô Hoài Thành, hai người đến nơi đã gần mười giờ.

Sau khi xe dừng lại, Lục Kiêu Trần ôm cô vào lòng, "bắt nạt" cô một lúc trước, sau đó hai người mới xuống xe.

Vân Nghê được anh dẫn về phía trước, cô nhìn điện thoại, chợt giật mình: "Em thấy trên app có ghi chúng ta phải đặt vé trước một ngày? Chúng ta đã đặt vé trước chưa anh?"

Lục Kiêu Trần vòng tay qua vai cô, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua anh đã mua rồi.”

Vân Nghê thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ đến chuyện khác: "Em phải đi mua đồ uống! Em quên mang nước theo rồi."

"Anh mua đồ uống cho em rồi, ở trong túi ấy."

Vân Nghê không ngờ rằng anh sẽ suy nghĩ vì cô như vậy.

Chàng trai lười biếng trêu chọc: “Bạn gái anh lơ mơ như vậy, không phải anh nên cẩn thận một chút sao?”

Vân Nghê xấu hổ, trong lòng rất ngọt ngào.

Có cảm giác như cô luôn là người được chăm sóc khi ở bên Lục Kiêu Trần, thậm chí đôi khi anh còn đối xử với cô như một đứa trẻ.

Đi đến cổng công viên giải trí, hai người trả tiền vé rồi bước vào.

Hôm nay là cuối tuần, vì mới khai trương nên khu vui chơi có rất nhiều khách du lịch, có điều hiện tại đang trong giai đoạn vận hành thử nghiệm, mỗi ngày đều có giới hạn nhất định về số lượng khách du lịch.

Khu vui chơi được trang trí giống như một vương quốc cổ tích, Vân Nghê thích thú nhìn ngắm tứ phía thì nghe anh hỏi: “Em có muốn chụp ảnh không?”

"Dạ?"

"Hay là chụp ảnh chung nhé?"

Vân Nghê gật đầu như giã tỏi: “Được ạ.”

Sau đó Lục Kiêu Trần lấy điện thoại di động ra, giơ lên ​​kéo cô lại, Vân Nghê nhìn vào camera, làm ra vẻ mặt đáng yêu, cô nhìn thấy trên mặt Lục Kiêu Trần nở một nụ cười nhàn nhạt cùng với đôi lông mày dịu dàng.

Lục Kiêu Trần tuy không thích chụp ảnh nhưng vẻ ngoài của anh dù không có biểu cảm cũng rất ăn ảnh.

Vân Nghê nghĩ tới điều gì đó, trêu chọc anh: “Em nhớ lần đầu tiên gặp anh, em cảm thấy dáng vẻ không cười của anh rất lạnh lùng và hung dữ. Em thậm chí còn không dám nói chuyện với anh.”

Lục Kiêu Trần có khuôn mặt thuộc hệ nồng nhan*, ngũ quan sắc nét lập thể, lông mày và ánh mắt sắc bén nên khi không cười sẽ tạo cho người ta cảm giác xa cách, vì vậy nên được mệnh danh là đóa hoa cao lãnh*, chính là bởi bình thường anh không nói cười tùy tiện với các cô gái khác.

(*) Nồng nhan: chỉ những người mày rậm mắt to, ngũ quan chiếm phần diện tích lớn trên gương mặt, góc cạnh sắc nét.

(*) Đóa hoa cao lãnh: được sử dụng để ẩn dụ cho những thứ chỉ nhìn được từ xa mà không thể chạm vào.

Sau khi đặt ảnh làm hình nền điện thoại, anh khóa màn hình, nhướng mày: "Vậy tại sao sau đó em lại dám nói chuyện với anh?"

"Sau này em cảm thấy anh hình như không ghét em, thỉnh thoảng còn cười với em nên không còn sợ anh như vậy nữa."

Lục Kiêu Trần nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô gái, mỉm cười nói: "Yên tâm, anh chỉ hung dữ với người khác thôi, không hung dữ với em đâu, nhé?"

Vân Nghê kiêu ngạo nói: “Bây giờ anh cũng không dám hung dữ với em, nếu không em sẽ không để ý tới anh nữa.”

Anh không khỏi bật cười: “Được, còn biết đe dọa người khác nữa.”

Đôi mắt của Vân Nghê sáng lên khi cô nhìn thấy con tàu cướp biển trước mặt: "Anh Kiêu Trần, chúng ta ngồi cái tàu đó đi!"

Cô kéo anh rồi vui vẻ chạy về phía trước.

-

Cứ như vậy, Lục Kiêu Trần cùng Vân Nghê ở công viên giải trí chơi cả một ngày.

Buổi tối, cả hai kết thúc chuyến chèo thuyền vượt rừng áp chót, khi cập bến thì mặt trời đã lặn.

Ánh hào quang chiếu xuống mặt đất, bầu trời hơi xanh màu nước biển.

Lục Kiêu Trần dẫn cô chậm rãi đi về phía quảng trường trung tâm của công viên giải trí, Vân Nghê ngẩng đầu nhìn vòng đu quay khổng lồ phát sáng cách đó không xa, trong lòng dâng lên một tia mong đợi, đây chính là trò cô muốn chơi nhất hôm nay.

"Em còn muốn chơi gì nữa không? Nếu không thì chúng ta về nhé." Lục Kiêu Trần hỏi.

Vân Nghê do dự một chút, cân nhắc xem có tốn quá nhiều tiền hay không, dè dặt ngượng ngùng nói ra: “Em sao cũng được, em nghe lời anh…”

Anh mỉm cười hiểu ý: "Vậy anh thấy cũng tương đối rồi. Chúng ta quay về thôi."

Vân Nghê cắn môi dưới, gật đầu: "Được..."

Đi đến quảng trường trung tâm, anh dẫn cô đến ghế gỗ rồi ngồi xuống: “Chờ ở đây, anh mua vé.”

"Hả? Mua vé gì cơ?"

Anh nhếch khóe môi: “Em thực sự không muốn đi vòng đu quay nữa à?”

Vân Nghê đột nhiên sửng sốt, cảm giác được anh xoa đầu cô: “Ngồi đây đợi anh mua vé về nhé.”

Sau khi Lục Kiêu Trần rời đi, Vân Nghê không khỏi nhếch môi, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Thì ra là anh cố ý trêu chọc cô.

Hôm nay công viên giải trí khá đông người, Lục Kiêu Trần phải mất mười lăm phút mới xếp hàng mua được vé, anh ngồi cạnh cô, vòng tay qua eo cô: “Hai mươi phút nữa, chắc là lúc đó trời tối rồi."

Cô có chút kinh ngạc: "Sao anh biết em muốn chơi..."

Anh lười biếng ngả người ra sau, giơ tay đặt lên lưng ghế sau lưng cô, quay đầu nhìn cô: “Anh là người yêu của em, chẳng lẽ anh không biết em thích gì sao?”

Đôi mắt Vân Nghê cong lên, Lục Kiêu Trần vòng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng, đầu cô tựa vào vai anh.

Vân Nghê nhìn thấy một người đang hóa trang thành búp bê gấu cách đó không xa đang phát những quả bóng bay đầy màu sắc miễn phí cho bọn trẻ trong công viên giải trí.

Vân Nghê nhướng mày, quay sang Lục Kiêu Trần thì thầm: “Em cũng muốn bóng bay…”

Anh nhếch môi: "Bạn học Vân, em bao nhiêu tuổi rồi?"

"Hừ…"

“Quả nhiên vẫn là bạn nhỏ.”

Vân Nghê hừ nhẹ một tiếng: “Hồi nhỏ thứ em thích nhất là bóng bay, nhưng mỗi lần chơi em đều sợ nó nổ, có một lần anh trai em cố tình hù dọa em, bảo em ngồi lên bóng bay, sau đó bóng bay nổ, em bị dọa sợ tới phát khóc, thật quá đáng.”

Lục Kiêu Trần quay đầu nhìn cô, tiếng cười rơi vào tai cô trầm thấp trìu mến: “Anh trai em sao lại không làm ra nổi chuyện giống người nhỉ?”

"Em quen rồi, anh ấy chỉ biết bắt nạt em..."

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì thấy gấu lớn chậm rãi đi tới nhìn bọn họ như muốn ngồi xuống, Vân Nghê mỉm cười hiền lành với gấu lớn rồi tiến sát vào trong vòng tay của Lục Kiêu Trần: "Cậu ngồi đi."

Cô thầm cảm khái trong lòng, thời tiết nóng như vậy mà có thể mặc kiểu đồ như vậy, lợi hại thật đấy.

Gấu lớn ngồi xuống chỗ bên cạnh, Vân Nghê quay lại nhìn búp bê gấu: "Thật đáng yêu."

Lục Kiêu Trần cười nói: "Nói em giống con nít là đúng mà."

"Em không phải…"

Lục Kiêu Trần ôm lấy gáy cô rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, cô xấu hổ không nhịn được nói: “Lục Kiêu Trần, hôm nay em rất vui…”

"Như thế này đã vui rồi? Dễ dàng thỏa mãn như vậy à."

"Ừm, em cảm thấy ở bên anh vô cùng vui vẻ."

Vân Nghê ngẩng đầu nhìn vòng đu quay trước mặt, hỏi Lục Kiêu Trần: "Đúng rồi, lát nữa chơi vòng đu quay xong chúng ta đi ăn tối nhé! Em đói quá, tối nay nhất định phải ăn thật no."

Lục Kiêu Trần mỉm cười: “Được, muốn ăn gì thì tùy em chọn.”

Trong lúc Vân Nghê đang hưng phấn suy nghĩ thì cô nhìn thấy con gấu lớn ngồi cạnh mình đột nhiên giơ tay lên, sau đó từ từ cởi mũ trùm đầu xuống.

Hai người tùy ý nhìn qua, ngay sau đó, khuôn mặt của Vân Phong lộ ra dưới mũ trùm đầu.

Vân Nghê:???

Cô cảm thấy như bị sét đánh, đầu cô đột ngột vang lên một tiếng nổ lớn.

Toàn thân trực tiếp hóa đá.

Đột nhiên cứng đờ.

Vân Phong thản nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lục Kiêu Trần và Vân Nghê, mấy giây sau, anh ấy cười lạnh, môi mỏng thốt ra mấy chữ: "Tối nay hai người định ăn gì? Có thể dẫn tôi đi cùng được không?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.